Chương 250:
Em chỉ có thể dựa vào một mình chú ba, anh ấy nói cái gì thì chính là cái đó, cho dù có nhiều lần em cảm thấy anh ấy rất lạ.
Em hỏi anh ấy làm sao, anh ấy đều không nói hoặc đổi chủ đề, em thấy anh ấy không muốn nói, em liền không truy hỏi đến cùng.
Tất cả những điều này là vì em tin tưởng anh ấy, anh áy là toàn bộ thế giới của em.
Hôm nay trong đám cưới em đã chịu phải kích thích, tất nhiên khi biết anh ấy là anh họ mình em cũng sẽ buồn cũng sẽ khiếp sợ.
Nhưng điều khiến em buồn hơn là anh ấy đã lừa dối em, anh ấy là toàn bộ thế giới của em, ai cũng có thẻ lừa dối em, nhưng chỉ mình anh ấy là không được.
Không lẽ anh ấy không tin tưởng em đến vậy, em sẽ buông tay anh ấy sao?”
Nhìn thấy Tô Cẩm Khê ôm chân khóc, Có Nam Thương hơi hiểu ý của cô.
“Vậy Cẩm nhi, ý của em là?”
“Tạm thời em không muốn gặp anh ấy, hơn nữa Thương Hải à, em có quá nhiều kẻ thù, Tô Mộng và Bạch Tiểu Vũ thì không nói làm gì.
Tại sao người tự xưng là người giúp việc nhà họ Tô sớm không đến muộn không đến lại đến đúng hôn diễn ra đám cưới?
Nếu bà thực sự muốn tốt cho Tư Lệ Đình và em, bà ta có thể nói riêng với bọn em mà.
Bà ta làm trò nói ra sự thật trước mặt mọi người, khiến cho hai nhà Tô Đường không thể xuống được, điều này càng gây tồn hại lớn cho em và chú ba.
Nếu bọn em bắt chấp mọi thứ tiếp tục ở bên nhau, bọn em phải chấp nhận những lời mắng chửi của thiên hạ.
Ai đã mang bà ta tới? Còn có chiếc taxi đậu trước khách sạn, hiển nhiên anh ta đã biết tất cả những chuyện này.
Trước khi em bước ra anh ta vẫn luôn đợi sẵn ở đó, mục đích của anh ta là giết em.
Bạch Tiểu Vũ và Tô Mộng không dám giết người, cho nên đó là người khác.
Nếu bây giờ em xuất hiện, có lẽ em sẽ đưa tới hoạ sát thân.”
Cố Nam Thương nghe cô nói xong, ánh mắt anh sáng lên nhìn cô, “Cẩm nhỉ, em giống như được tái sinh trở thành một người khác.”
Trước đây Tô Cảm Khê đôi khi đáng yêu, đôi khi dịu dàng, cô chỉ là một người phụ nữ như con chìm nhỏ nép vào lòng người khác.
Nhưng lúc này cô bình tĩnh, vững vàng phân tích, hoàn toàn khác với trước đây.
“Em đã chịu phải nhiều đả kích nhiều như vậy mà còn không thay đổi, thì em cũng ngốc quá rồi. Lúc rơi xuống biển là lúc em không cam lòng nhất.
Đời này lúc nào em cũng suy nghĩ cho người khác, đối xử tốt với người ta, nhưng đổi lại là những lần tính kế hết lần này đến lần khác.
Nếu em có thể sống lại, em phải thay đổi ngoại hình của mình, khiến những người đã làm tổn thương em phải trả giá gấp ngàn lần!”
Tô Cẩm Khê siết chặt nắm đắm, móng tay đâm vào lòng bàn tay, lòng bàn tay nhuốm màu máu.
Thấy vết máu trên tay cô, Có Nam Thương rất đau lòng.
“Cẩm nhỉ, mặc kệ em có phải là em gái anh hay không, anh cũng sẽ giúp em trả thù, em tội gì mà trút giận lên bản thân mình như vậy?”
“Thương Hải, anh biết không, hai ngày qua em đã trải qua những thăng trầm lớn, buồn vui, sinh ly tử biệt.
Chỉ có nỗi đau mới khiến em cảm thấy mình vẫn còn sống, em không phải cái xác không hồn, em biết rõ mình nhát định phải sống.”
Cố Nam Thương lau sạch những vết máu trên tay cô, “Vết thương thể xác sẽ sớm được chữa lành, nhưng vết thương trong tim không bao giờ lành lại được.
Cẩm nhi, nếu em cảm thấy mệt mỏi, anh có thể sắp xếp cho em đến một nơi nghỉ ngơi mà không ai làm phiền em.”
“Không cần, vừa nghĩ đến kẻ thù của mình vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật, em liền không muốn nghỉ ngơi.
Em không biết mục đích của đối phương là em hay là chú ba, hay là cả hai. Thương Hải, anh nhắc nhở chú ba cẩn thận một chút.”
Cố Nam Thương chọc cái trán của cô, “Em yêu anh ta nhiều như vậy, sợ là anh ta sẽ sớm biết chuyện em rơi xuống biển.
Có lẽ em đã tưởng tượng ra anh ta sẽ buồn như thế nào, em không tự nói cho anh ta biết sao?”
Nhắc tới Tư Lệ Đình, ánh mắt cô ảm đạm xuống. “Thương Hải, trên đời này người mà em không muốn làm tổn thương nhát là anh ấy, nhưng kẻ địch ở trong bóng tối. Em không thể tiết lộ tin tức mình vẫn còn sống cho đến khi em nghĩ ra biện pháp đối phó.”