Mục lục
Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát - Tô Cẩm Khê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 389:

 

Điều mà Cố Cẩm tò mò là Tô Mộng lại công bồ tin tức bất lợi cho cô ta, có thể tưởng tượng được Đường Minh đã động tay động chân vào chuyện đó.

 

Đường Minh là một người bạn rất đáng tin cậy, nhưng néu phải trở thành kẻ thù của mình, thì phải cần thận.

 

Có Cẩm đã từng nhìn thấy thủ đoạn của anh ta, quả nhiên làm gì có chuyện Tô Mộng có thể chơi được Đường Minh.

 

Thấy Có Cẩm im lặng, Triệu Lạp quyết định giữ hoa lại.

 

“Cô chủ, tôi đặt hoa ở đây nhé.”

 

“Vứt đi.” Cố Cẩm không hề lưu tình, cô còn không nhận hoa của Tư Lệ Đình, huống chỉ là nhận hoa của Đường Minh.

 

Vẻ mặt Triệu Lạp đau đớn nói: “Cứ vứt đi như vậy, chẳng phải là đáng tiếc lắm sao?”

 

“Nếu cô thích thì tôi đưa cho cô.”

 

“Cô chủ cho tôi thật à?” Triệu Lạp chưa từng nhận được hoa, trên mặt tràn đầy vui mừng.

 

“Thích thì lấy đi.” Cố Cẩm tỏ vẻ thờ ơ. Hành động này đã hoàn toàn kích thích hai người phụ nữ bên cạnh cô.

 

Cho dù là Tư Lệ Đình hay là Đường Minh, hai người đều là kim cương vương lão ngủ đỉnh đỉnh đại đanh.

 

Một năm nay tập đoàn Đường Thị dưới sự quản lý của Đường Minh đã phát triển vượt bậc.

 

Hơn một nay mặc dù có không ít tin đồn tiêu cực về Tư Lệ Đình, nói anh cả năm không đến công ty.

 

Trâu ít còn mạnh hơn bò, cho dù có ăn chơi thế nào hơn nữa, thì về cơ bản Đề Hoàng vẫn còn đó.

 

Vả lại cũng không hề có bất cứ tin tức Đế Hoàng bị thiếu hụt tiền vốn, dựa vào chuyện Tư Lệ Đình ra giá trên trời để đấu giá chiếc nhẫn, có người phụ nữ nào lại không muốn gả cho anh?

 

Cho dù trong bắt cứ trường hợp nào, Đường Minh cũng đều xuất hiện với vẻ ngoại dịu dàng, lịch lãm.

 

Một bên là công tử có xuất thân cao quý đứng đắn , một bên là tổng giám đốc lạnh lùng ngang ngược, hai người đàn ông này đều là hình mẫu bạn trai lý tưởng của mọi cô gái.

 

Nhưng hai người đàn ông này lại đồng thời tặng hoa cho một cô gái, còn là vào cùng một thời điểm.

 

Áy vậy Cố Cảm lại ném chúng trước mặt tất cả mọi người, hành động này của cô thật sự giống như đang xát muối vào vết thương của những cô gái khác.

 

“Còn ngây người ra đó làm gì, trang điểm cho thôi đi.” Cố Cẩm giơ tay vẫy thợ trang điểm đến, trang phục của phim cổ trang thật phiền phức.

 

Lúc này thợ trang điểm mới lấy lại tinh thần, đồng thời anh càng thêm phần nễ trọng cô.

 

“Cô Elena, bộ trang phục dành cho người trong cung này khá phức tạp, tôi nghĩ cô nên thay đồ trước, sau đó chúng ta sẽ tiếp tục trang điểm.”

 

“Cũng được.”

 

Cố Cảm cầm bộ trang phục đến phòng thay đồ bên cạnh thay, chuông điện thoại vang lên.

 

“Em đã nhận được hoa rồi phải không?”

 

Cố Cẩm cười nhẹ nhắn trả lời lại anh: “Nhận được rồi, nhưng đã bị em ném đi.”

 

Tư Lệ Đình gửi một icon tức giận qua cho cô, Cố Cẩm còn tưởng anh tức giận thật, còn đang nghĩ nên làm sao để dỗ anh.

 

Cô còn chưa nghĩ xong, anh đã nhắn lại cô một tin nhắn, quả nhiên anh không thẻ nào giận quá ba giây.

 

“Không phải người ta nói con gái đều thích hoa sao, sao em lại ném đi?”

 

Lần trước ở trong rừng Cố Cẩm nhìn thấy những bông hoa đó rất vui mà, lòng dạ phụ nữ quả thật rất khó đoán.

 

“Nếu như em nhận hoa của anh há không phải để người khác biết em có tình cảm với anh sao, cậu Tư à, anh đã quên lần trước chúng ta đã khoéo tay với nhau rồi sao?”

 

Trong đêm hội từ thiện, Tư Lệ Đình đã một cú ném qua vai của cô làm cho ngã nhào xuống đất vô cùng thê thảm.

 

Sau đó anh dùng mức giá trên trới đấu giá chiếc nhẫn khiến cho người người đều cảm thấy Tư Lệ Đình anh đang có tình chèn ép cô.

 

Lại thêm hai người lại có quan hệ không tốt với nhau trong mắt mọi người, nếu như Cố Cẩm nhận hòa của anh há chẳng phải cô đang mở lòng với anh.

 

Nhưng Tư Lệ Đình không hề tức giận, đoạn đường mà hai người đi đã trải qua bao nhiêu phong ba bão táp.

 

Chỉ là Tư Lệ Đình không hề thích cách xưng hô cậu Tư đầy cà khia này của cô.

 

“Nhóc yêu tinh, chờ anh về đó.” Ngữ khí của anh ngập tràn sự uy hiếp.

 

Có Cẩm trả lời một cách phóng khoáng: “Vâng, cậu Tư: của em.”

 

Bỏ điện thoại xuống, Cố Cẩm mới thay bộ trang phục bước ra ngoài, bộ trang phục này đúng thật rất phức tạp, bên ngoài ba lớp bên trong lại thêm ba lớp.

 

Những cô gái cũng không tiếp tục tự chút muộn phiền, mỗi người đều bận rộn trang điểm.

 

Có Cẩm xem không ít phim, nhưng đây là lần đầu tiên cô mặc trang phục giống như trong phim, cô nghĩ không biết phụ nữ thời cổ đại mỗi ngày mặc nhiều như vậy không mệt sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK