Mục lục
Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát - Tô Cẩm Khê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 400:

 

“Tỉnh?”

 

Vẻ mặt bình tĩnh như vậy khiến Có Cẩm không muốn nghĩ về phương diện kia, nghĩ như vậy sẽ giống như khinh nhờn anh ấy.

 

Có Cẩm thờ ơ đáp lại, từ từ đứng dậy.

 

“Đói rồi phải không?” Giản Vân nhìn hộp thức ăn chưa mở.

 

trên bàn bên cạnh, rõ ràng là Có Cẩm còn chưa ăn.

 

Không nói thì không sao, vừa nghe thấy vậy Có Cẩm thực sự cảm thấy hơi đói.

 

“Ừ.” Mới tỉnh dậy nên giọng của Có Cảm vẫn còn chút nhẹ nhàng, vừa nghe Giản Vân chỉ cảm thấy trong lòng tê dại.

 

Đôi mắt cô hơi mê man, bớt lạnh nhạt và trong sáng hơn trước.

 

Giống như một vũng nước suối trong một ngày xuân, mặt trời lấp ló nhẹ trên mặt nước và lung linh hơn.

 

“Chắc đồ ăn đã nguội rồi, để anh hâm nóng cho em.”

 

Có Cẩm nhìn đồng hồ, chắc vẫn chưa nguội, suy nghĩ của cô nhanh chóng khôi phục lại.

 

Đột nhiên cô trở nên lạnh lùng như trước: “Cảm ơn, như vậy là được rồi.”

 

Giản Vân bắt lấy tay Có Cẩm: “Tô Cảm Khê, đối mặt với anh em cần thiết phải lạnh nhạt như vậy sao?”

 

Cố Cẩm cau mày: “Anh Giản, tôi nói lại lần nữa, Tô Cẩm Khê đã chết trong biển, tôi không phải là cô ấy!”

 

“Cô chủ… anh Giản, hai người?”

 

Triệu Lạp đứng ở cửa nhìn thấy cảnh Giản Vân nắm chặt cổ tay của Cố Cẩm, không biết hai người đang nói chuyện gì, sắc mặt Giản Vân rất xấu xí.

 

“Không có chuyện gì, anh Giản sợ lát nữa tôi sẽ căng thẳng nên luyện trước.”

 

Triệu Lạp nghe Cố Cẩm giải thích, thực sự giống như kịch bản buổi tối, nói: “Vậy tôi sẽ không quấy rầy đến hai người, cô chủ, cô nhớ ăn cơm, sắp bắt đầu quay rồi.”

 

“ừ”

 

Triệu Lạp xoay người bước ra ngoài, Cố Cẩm thoát khỏi tay anh ấy: “Anh Giản, tôi phải ăn cơm.”

 

Con giận của Giản Vân vẫn chưa tiêu tan, nhưng anh ấy cũng không dây dưa nữa, ánh mắt anh ấy nóng bỏng nhìn Cố Cẩm bình tĩnh ăn hết bữa.

 

Tư thế ăn uống của Cố Cẩm không khác trước kia, chỉ có một điểm khác biệt.

 

Trước đây, chỉ cần anh ấy nhìn cô, nhất định cô sẽ rất ngại .

 

ngùng, xấu hổ không dám ăn tiếp.

 

Hôm nay, anh ấy gần như nhìn chằm chằm vào đôi đũa của cô, mà cô cũng không dừng lại.

 

Như anh đã nói, ngoại hình có thể thay đổi thông qua các phương tiện khoa học, nhưng khí chất thì sao?

 

Hôm nay, anh ấy đã nhìn thấy rõ cô và Chu Lê chiến đấu qua lại, có thể thấy rõ ràng Tô Cẩm Khê không phải là đối thủ của Chu Lê lão làng.

 

Đặc biệt là trong cảnh Ngự Hoa Viên, vào thời điểm đó trái tim anh ấy như bị bóp chặt, mà cô đã giải quyết dễ dàng.

 

Rốt cuộc trong một năm qua cô đã trải qua những gì, khiến cô có những thay đổi nghiêng trời lật đất.

 

Khí chất trên người và ánh mắt của cô, loại lạnh lùng này như đã ngưng tụ lại sau vô số lần rèn luyện.

 

Trước đây, Tô Cẩm Khê chỉ là một cô gái đơn giản và tốt bụng, nhưng bây giờ người phụ nữ trước mặt này lại như một nữ hoàng xinh đẹp lạnh lùng và cao quý.

 

“Anh Giản, anh nhìn xong chưa?”

 

“Cô…”

 

“Cô Erlena, đúng lúc anh Giản cũng ở, đạo diễn bảo hai người qua. Bên ánh sáng và nhiếp ảnh gia đã sẵn sàng.

 

Chúng ta quay trước.”

 

“Ok, chúng tôi sẽ đến ngay.” Có Cẩm giả vờ bình tĩnh, điều cô lo lắng nhất sắp đến.

 

Khóe miệng Giản Vân nhếch lên:”Cô Erlena, cô chuẩn bị xong chưa?”

 

“Chỉ là một cảnh quay mà thôi, tôi lúc nào cũng sẵn sàng, anh Giản đi trước đi, tôi trang điểm lại đã.”

 

Có Cẩm lấy thỏi son trên bàn trang điểm, kẻ theo đường viền môi.

 

Phụ nữ có một số khoảnh khắc gợi cảm, một trong số đó là tô son.

 

Cố Cẩm bồn chồn không yên trước sự quyến rũ tự nhiên kia, cô không biết lát nữa phải đối mặt với Giản Vân như thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK