Chương 254:
Đường Nhược không thương tiếc kéo mái tóc dài của cô ta, Hoa Tinh bị ép ngẳng đầu lên, “Nhược, anh buông ra, đau quá.”
“Cô cái đồ đĩ, tôi đã sớm nhắc nhở cô, xem ra cô không hè để tâm đến lời cảnh cáo của tôi.
Sao, cô muốn nhanh chóng trở về bên Tư Lệ Đình như vậy? Cô cũng không nhìn lại chính mình.
Cô có thể so sánh với một ngón tay của Tô Cẩm Khê không? Cho dù tặng cái đồ đĩ nhà cô cho anh ta, anh ta cũng không thèm.”
Mỗi câu nói của Đường Nhược đều mang tính xúc phạm lớn, Hoa Tinh cảm thấy da đầu sẽ bị anh ta xé nát.
“Nhược, anh đang nói cái gì vậy, em không hiểu.” Hoa Tinh biết rõ sự bạo lực trong xương tủy của người đàn ông.
Đừng nhìn thấy người đàn ông này nở nụ cười trên mặt, cô ta biết rõ sự độc ác trong xương tủy của anh ta.
“Không hiểu? Tôi thật sự không biết cô bắt đầu ngóc từ lúc nào, chuyện lần này có phải cô giở trò quỷ không?”
Đường Nhược không quên rằng trước đây Hoa Tinh đã nói điều gì đó với người giúp việc đó.
“Em giở trò quỷ? Nhược anh đánh giá em quá cao rồi, ngay cả Tô Cẩm Khê cũng không biết bí mật này sao em có thể biết được?
Lúc đó nghe thấy tin này em đã rất sốc, làm sao mà anh em họ lại lấy nhau được?
Một khi cuộc hôn nhân mang lại tiếng xấu cho nhà họ Đường, ai sẽ là người chịu trách nhiệm? Em một lòng một dạ với nhà họ Đường.”
“Ha, hay cho câu vì nhà họ Đường.” Đường Nhược khit mũi, giây tiếp theo liền áp mặt Hoa Tinh lên tắm kính.
Anh ta nhắc váy của Hoa Tinh tiến vào mà không có màn dạo đầu cũng như không báo trước.
Hoa Tỉnh đau đến mức đổ mò hôi, “Nhược, anh đừng như thế này.”
“Lúc ở trong khách sạn, ánh mắt của cô gần như dán vào người Tư Lệ Đình, cô nói mình không có bát kỳ suy nghĩ nào khác với anh ta?
Hoa Tỉnh, để tôi nói cho cô biết, cho dù tôi không yêu cô, cô cũng đừng hòng cắm sừng tôi, cho dù con chó của tôi có chết cũng phải chết ở bên cạnh tôi.”
Khi Hoa Tinh nghe anh ta so sánh mình với một con chó, nước mắt cô ta rơi xuống như mưa.
Nghĩ đến lời tuyên bố bá đạo của Tư Lệ Đình với Tô Cẳm Khê trước những người khác, lại nghe những gì Đường Nhược nói với cô ta, nước mắt cô ta lần lượt rơi xuông.
“Sao? Chờ không nổi muốn lập tức đi tìm Tư Lệ Đình?
Không muốn tôi chạm vào cô như vậy.”
“Không phải, em chỉ cảm thấy hơi đau, Nhược, xin anh nhẹ một chút.”
“Nhẹ một chút thì sao cô có thể nhớ lâu được, cái đĩ của cô có từ trong xương tủy rồi.”
Tài xế đã xuống xe từ lâu, trong xe chỉ có tiếng rên rỉ đau đớn bị kìm nén của Hoa Tỉnh.
Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt cô ta, Tư Lệ Đình vội vàng lao đến, sắc mặt lo lắng hoảng sợ.
Hoa Tinh nhìn thấy bóng dáng của Tư Lệ Đình càng ngày càng gần, nước mắt rơi càng nhiều.
Cô ta muốn Tư Lệ Đình cứu cô ta, đưa cô ta ra khỏi cái lồng này.
“Sao vậy, nhìn thấy người yêu cũ thân thể đã trở nên nhiệt tình như vậy, Hoa Tinh, cô đúng thật là đồ đĩ thõa.
Lúc ở với anh ta, thì lăn lộn trên giường với tôi, giờ đã có gia đình rồi mà lòng vẫn nhớ anh ta mãi không quên.”
Hoa Tỉnh có khổ nhưng không nói được, nếu năm đó cô ta không mê muội, nếu cô ta ở bên Tư Lệ Đình thêm máy năm, so với bây giờ cô ta còn thịnh vượng hơn.
Anh lấy thái độ đối xử với Tô Cảm Khê chuyển lên người cô ta, cô ta sẽ có những tháng ngày khó khăn như vậy sao?
Mặt ngoài, cô ta là ảnh hậu cao cao tại thượng được mọi người ngưỡng mộ, chỉ bản thân cô ta mới biết cuộc sống đang diễn ra như thế nào.
Cho dù Đường Nhược không phải duy nhát, đối xử tốt với cô ta là đủ rồi, mấu chốt là Đường Nhược không phải duy nhất với cô ta.
Khi ở Mỹ, anh ta thay đổi phụ nữ mỗi ngày, thậm chí quá đáng hơn nữa là đưa phụ nữ về nhà.
Trước kia Hoa Tinh nghĩ đàn ông có lẽ trăng hoa như vậy, cho nên cô ta mới có thể nhắm một mắt mở một mắt, dù sao bà Đường cũng là chỉ có một mình cô ta.
Cô ta nhận rất nhiều vai diễn, mục đích là không muốn gặp Đường Nhược.
Đường Nhược yêu cầu cô ta trở về Trung Quốc, khi biết thân phận hiện tại của Tư Lệ Đình, trong lòng Hoa Tinh hối hận muốn chết.
Người đàn ông ngoài cửa kính xe càng lúc càng gần, Tư Lệ Đình cũng không để ý tới chiếc xe bên cạnh.
Hoa Tinh nhìn anh rời đi trước mặt mình đang làm chuyện bản thỉu với Đường Nhược, anh đi thẳng vào xe của mình.
“Chậc chậc, Tư Lệ Đình đã đi rồi, sao, cô vẫn còn mong chờ cái gì?”
Hai mắt Hoa Tinh rũ xuống, có người cho rằng một khi đã lỡ thì vĩnh viễn sẽ mắt đi.
Tư Lệ Đình ra khỏi khách sạn, việc đầu tiên là gọi điện hỏi trong nhà, Tô Cẩm Khê không quay lại.