Mục lục
Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát - Tô Cẩm Khê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 192:

 

Không ngờ Tô Mộng là một con ngốc, cô ta còn chưa thật sự kích thích Tô Mộng, Tô Mộng đã bắt đầu ra tay.

 

Âm mưu của Bạch Tiểu Vũ thâm sâu, cô ta liền nương theo sức mà Tô Mộng đẩy ngã xuống bàn trà.

 

Kết quả đúng như cô ta đoán, Đường Minh rất tức giận, càng tức giận thì lại càng đau lòng cô ta hơn.

 

Trong lòng Bạch Tiểu Vũ cũng biết rất rõ Tô Mộng và Tô Cẩm Khê khác nhau, nếu hai người bọn họ thật sự kết hôn, cô ta sẽ không còn chỗ đứng.

 

Đây chỉ là bước đầu tiên để cô ta lấy lại Đường Minh, để Đường Minh cảm thấy có lỗi với cô ta trước.

 

Dù sao thì cô ta cũng ở bên Đường Minh một thời gian dài, hơn nữa cô ta cũng biết tính tình của Đường Minh.

 

Dọc theo đường đi cô ta nép vào ngực của Đường Minh, khóc như mưa nhìn Đường Minh.

 

“Minh, tại sao anh lại làm vậy với em? Em làm sai chỗ nào, em sẽ sửa, anh đừng rời bỏ em được không?”

 

Bạch Tiểu Vũ nắm chặt tay Đường Minh, trên mặt lộ ra vẻ yếu ớt.

 

Vốn Đường Minh đã cảm thấy có lỗi với cô ta, bây giờ anh ta lại càng cảm thấy có lỗi với cô ta hơn.

 

“Tiểu Vũ, sắp tới bệnh viện rồi, em kiên trì một chút.”

 

“Minh, anh thật sự muốn kết hôn với Tô Mộng?” Bạch Tiểu Vũ nhận ra so với trước kia Đường Minh đã thay đổi quá nhiều.

 

Nếu trước đây gặp phải tình huống như cô ta bây giờ, Đường Minh nhát định sẽ không nghĩ gì hứa với cô ta.

 

Nhưng mà lúc này anh ta không nói sẽ không rời bỏ cô ta, trong lòng Bạch Tiểu Vũ có chút bắt an.

 

“Đúng vậy, anh sẽ cưới cô ta, nhưng không phải như em nghĩ, Tiểu Vũ, bây giờ em đừng lo lắng những chuyện này.

 

Đường Minh khó nói ra, trước khi Tô Mộng xuất hiện, Đường Minh đã quyết định tìm thời gian nói rõ với Bạch Tiểu Vũ.

 

Bất đắc dĩ, gần đây mọi chuyện liên tục xảy ra, anh ta cũng chưa tìm được cơ hội tốt để nói rõ với Bạch Tiểu Vũ.

 

“Minh, em không thể sống thiếu anh, anh đừng bỏ rơi em, được không?”

 

Chỉ cần Đường Minh hứa, Bạch Tiểu Vũ sẽ không làm phiền nữa, nhưng anh ta cũng phải thực hiện lời hứa của mình.

 

Cuối cùng anh ta cũng không nói ra câu trả lời mà Bạch Tiểu Vũ mong muốn.

 

Đến bệnh viện kịp lúc, xử lý tốt vét thương của cô ta, Ninh Nhụy ở bên cạnh cũng lo lắng hỏi: “Đường tổng, sẽ không để lại sẹo cho Tiểu Vũ đâu chứ?

 

Nếu một cô gái có sẹo, mà sẹo lại ở trên mặt, Đường tổng, anh vẫn luôn thích Tiểu Vũ.

 

Tôi tin tưởng anh không phải là người vong ân bội nghĩa, sẽ không có lỗi với Tiểu Vũ phải không?”

 

“Chuyện giữa chúng tôi rất khó nói. Tối nay tôi sẽ ở lại bệnh viện chăm sóc cô ấy. Cô về trước đi.”

 

Ninh Nhụy vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cô lại không nói gì, cô không thể xen vào chuyện của người khác.

 

“Vậy phiền Đường tổng chăm sóc Tiểu Vũ.”

 

Lúc Tô Cẩm Khê đến, Bạch Tiểu Vũ đã xử lý vét thương xong, trên trán cô ta quán một lớp băng gạc trắng.

 

“Cô Bạch, cô không sao chứ?” Sau khi nghe Tư Lệ Đình giải thích, Tô Cẩm Khê không còn cảm thấy áy náy với Bạch Tiểu Vũ nữa.

 

Bạch Tiểu Vũ nhìn Tô Cẩm Khê, người trước đây cô ta ghét nhất, nhưng bây giờ cô ta cảm thấy cô ấy tốt bụng như nào.

 

Quả nhiên không so sánh thì sẽ không có đau thương, sau khi nhìn thấy Tô Mộng kiêu ngạo ương ngạnh, nhìn lại Tô Cảm Khê thì thấy cô giống như một thiên thần nhỏ.

 

“Cô Tô, trước đây tôi hiểu lầm cô, nhưng cô có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Tại sao lại thành ra như thế này?”

 

Bạch Tiểu Vũ chỉ cảm thấy mấy ngày nay Đường Minh lạnh nhạt cô ta không ít, nhưng nói lạnh nhạt cô ta là vì thích Tô Mộng thì không có khả năng đó.

 

Cô ta nghĩ như nào cũng không biết nguyên nhân ở đâu.

 

Tô Cẩm Khê không thể nói với cô ta rằng Đường Minh là vì lợi ích của cô, nên cô chỉ có thể nói một cách uyễn chuyển: “Chuyện này vẫn nên để Đường Minh giải thích với cô thì tốt hơn.

 

Nếu cô đã không có chuyện gì thì tôi yên tâm rồi, cô nghỉ ngơi đi, tôi đi trước.”

 

“Cô Tô…”

 

Vũng nước này ngày càng đục, nếu cô giải thích thì chắc chắn nó sẽ còn bị đục nữa.

 

Tô Cẩm Khê đành phải rời đi trước, chuyện này cô không giúp được.

 

Đợi đến lúc vết thương của cô ta ổn, Bạch Tiểu Vũ lại tìm Đường Minh hỏi lại lần nữa.

 

Đường Minh đành phải trả lời: “Tiểu Vũ, thực xin lỗi, anh có lý do nhất định phải cưới Tô Mộng.”

 

“Minh, có phải vì những dư luận đó không?” Bây giờ Bạch Tiểu Vũ vẫn không nghĩ Đường Minh là vì Tô Cẩm Khê.

 

Suy cho cùng, xu hướng lúc đó của dư luận cũng rất bất lợi cho Đường Minh, không có người đàn ông nào thích gán cái mác bị đội mũ xanh.

 

“Ừ.” Đã mấy lần Đường Minh suýt đã nói ra sự thật anh ta thích Tô Cảm Khê.

 

Bây giờ vẫn chưa phải là cơ hội tốt, một mặt Bạch Tiểu Vũ vừa bị thương, nói thật sẽ kích thích cô ấy.

 

Mặt khác, anh ta cũng sợ Bạch Tiểu Vũ sẽ làm một số hành vi quá khích.

 

“Minh, anh đừng cưới Tô Mộng được không? Anh cũng thấy cô ta hung dữ như nào rồi đấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK