Cô giáo là mẹ tôi.
... là mẹ kế.
-------- Tô Tố bốn tuổi, cảm nhận được cuộc đời.
"Cậu đang ăn bánh bích quy à?"
"Ừm..." Cậu bạn nhỏ quay đầu, nghe thấy vậy liền trả lời.
Cô bạn nhỏ đứng bên chiếc bàn tròn, đôi mắt to kèm theo đó là dử mắt cứng màu vàng, nước mũi chảy dài từ đầu đến ngực, trên chiếc khăn quàng cổ trước ngực đâu đâu cũng có những vật thể đặc sệt lấp lánh, đôi tay nhỏ bám lấy chiếc bàn, trong sắc đen đang phát sáng, trong ánh sáng ấy có thể xuyên thấu cả màu xám...
"Cô giáo không phát cho cậu sao?" Cậu bé tò mò.
Cô bé lắc đầu, giơ ba miếng bánh Vạn Niên Thanh (1) trong tay ra, "Cô giáo có phát, nhưng bánh của tớ phải giữ lại làm đồ chơi."
Bánh bích quy cũng có thể làm đồ chơi sao?
Chơi thế nào?
Đôi mắt cậu bạn nhỏ sáng long lanh, sáng lấp lánh.
"Cậu đưa bánh của cậu cho tớ ăn, tớ sẽ lấy bánh của tớ để cùng cậu làm đồ chơi."
Cậu bạn nhỏ cân nhắc một hồi, ngẩng đầu, rốt cuộc hạ quyết tâm.
"Thành giao."
Ba miếng bánh của cậu bạn nhỏ, hai miếng bánh của bản thân cô bé đều bị ăn sạch sành sanh, giữ lại một miếng, cô bạn nhỏ nhìn rồi lại nhìn rốt cuộc cắn một miếng to.
Cậu bé khóc ròng: "Cậu không được như vậy, lừa mất bánh của tớ."
Cô bé căm phẫn, nhổ mẩu bánh trong miệng ra: "Đợi chút, tớ dạy cậu nặn bùn cao su." Bàn tay nhỏ mậm mạp đen sì vê trái vê phải, quả nhiên bánh bích quy Vạn niên thanh có tính dẻo nha.
"Này, cho cậu nhai, nhớ là phải nhổ ra vê vê đó." Cô bạn nhỏ vô cùng nghiêm túc, nuốt sạch miếng bùn cao su trong tay.
... 囧 (2), vê đi vê lại rồi còn có thể ăn sao?
Cậu bạn nhỏ nghĩ rồi lại nghĩ, rốt cuộc miệng nhỏ giống như vô cùng gian nan nhai miếng bánh quy, rồi lại nhổ ra...
"A... Tô Tố, con đừng làm hư bạn học Hoa Vô Khuyết..."
Cô giáo Phương của vườn trẻ bước nhanh tới.
Một tay phủi bay cục bánh Vạn niên thanh đang bị vê niết trong tay bạn học Hoa.
"Đừng... lãng phí lắm đó cô giáo Phương!!" Tô Tố khóc ròng, cầm cục bánh nuốt vội, còn vô cùng vui vẻ nhai.
Mọi người cùng 囧...
Vậy mới nói, từ bé cho đến khi 80 tuổi, muốn diệt tận gốc thói thô lỗ nhất định phải bắt đầu từ khi còn là một đứa trẻ!!!
Trong khoảnh khắc chói lọi này, nước mắt cô giáo Phương chảy dài, nắm tay thề: Tổ quốc, nhân dân, Đảng cùng với quốc kỳ, con nhất định phải thay đổi phong cách thô lỗ của đồn chí Tô Tố.
Nhất định, nhất định phải thế.
Ngày mùng 1 tháng 6, trường học tổ chức hội diễn.
Tiết mục mà các bạn nhỏ của lớp nhỡ biểu diễn là... gấu chó trộm mật ong.
Vì để vận động tính tích cực của tất cả các bạn nhỏ, cô giáo đã giao vai chính gấu chó cho bạn nhỏ Tô Tố, chú gấu chó thô lỗ lại mạnh mẽ cũng theo đó mà xuất hiện.
"Mẹ ơi, ba ơi, con phải diễn vai chú ong mật nhỏ."
Quần trắng áo trắng, Hoa Vô Khuyết bé nhỏ giống như thiên sứ thánh khiết, hòa tan trong ánh nắng đầu hạ, tỏa ra những vầng sáng.
"Bảo bối, quá tốt rồi, ba mẹ nhất định sẽ đến xem." Ba mẹ bạn nhỏ Hoa cúi người, mừng vui nói.
Phải khoan dung độ lượng thì mới làm nên nghiệp lớn, không được có ham muốn cá nhân, chậc chậc chậc, bạn nhỏ Hoa Vô Khuyết à, khuyết điểm của bạn chính là ham muốn được tuyên dương quá mức mãnh liệt, thế nên... kết quả khẳng định là thất bại rồi.
Hình ảnh quay trở về hiện trường.
Các bậc phụ huynh dưới sân khấu chuyển động, khung cảnh hết sức huyên náo.
Các bạn nhỏ đứng sau sân khấu châu đầu nói nhỏ, vô cùng ồn ào.
Bạn học nhỏ đóng vai đóa hoa mặc bộ quần áo sặc sỡ, bạn nhỏ diễn vai hòn đá thì ngây thơ đáng yêu, Hoa Vô Khuyết trong vai diễn chú ong mật nhỏ thì khôi ngô tuấn tú, còn bạn học Tô Tố đóng vai gấu chó đen thì... rất đáng tiếc, vừa thô lỗ lại hung dữ.
Cô giáo Phương ngồi bên dưới liên tục lau mồ hôi, hỏi Tô Tố: "Tô Tố à, ba mẹ con không đến à?"
Đến rồi thì ít nhất cũng có thể tăng thêm niềm vinh dự cho bạn nhỏ.
Tô Tố nói: "Cô giáo ơi, phụ mẫu con không có đến, ba mẹ con đến có được không?"
囧... Cơ mặt cô giáo Phương co rút, mãi sau mới nặn ra nụ cười giống như thánh mẫu: "Tô Tố à, phụ mẫu chính là ba mẹ, ba mẹ cũng chính là phụ mẫu."
Ồ...
Tô Tố tò mò, kéo cả dải nước mũi dài hỏi cô: "Cô giáo ơi, tại sao khóe miệng cô cứ giật giật, lông mày cứ run run, cô thật giỏi nha, dạy con với được không?"
Cô giáo Phương hoàn toàn sụp đổ, hít sâu nhiều lần, cuối cùng đem hình tượng thô lỗ của đồng chí nhỏ Tô Tố quẳng ra sau đầu: "Tô Tố, đợi chút nữa con sẽ diễn gấu chó, nhớ là không được bước loạn nha."
Gấu chó là nhân vật then chốt đó.
Người đầu tiên xuất hiện chính là người dẫn đầu của cả tiết mục.
Tô Tố gật đầu, hùng dũng nói: "Cô giáo, con nhất định sẽ làm một chú gấu chỉ đi đường thẳng."
Cô giáo Phương thấp thỏm không yên, không còn gì để nói.
Tiết mục thứ ba chính là gấu chó trộm mật ong.
Khắp sân khấu ngập tràn hoa cỏ, Tô Tố diễn vai gấu chó chốc chốc lại thò đầu ra từ sau sân khấu.
Cô giáo Phương bước lên phía trước xoa đầu Tô Tố: "Tô Tố, con đừng sợ, cứ diễn như thường ngày là được."
Diễn như thường ngày?
Bạn học Tô Tố gật đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Con biết rồi.
Mùa xuân đến rồi, xuân đến rồi, mật ong nhỏ đi hút mật...
Cô giáo Phương dùng tay đẩy Tô Tố...
Gấu chó nhỏ là ham chơi nhất...
Cô giáo Phương dùng chân đạp Tô Tố...
Hoa Vô Khuyết đứng ngay sau khóc ròng: "Tô Tố, cậu mà không lên sân khấu thì tớ cũng không thể lên, cậu đi đi, mau đi đi."
Tô Tố quay đầu, ánh mắt hờn trách: "Cô giáo Phương, Hoa Vô Khuyết, con đi đây!"
Hai người gật đầu, bạn học Tô Tố bước đi vững chắc, nhảy lên sân khấu, khắp hội trường là tiếng vỗ tay vang dội, mẹ Tô hét lớn: "Chú gấu chó đó là của nhà chúng tôi đó."
Các vị phụ huynh đồng loạt nhìn chăm chăm về phía mẹ Tô.
Đi một vòng quanh sân khấu, sau đó ca hát... theo lí là phải làm như vậy.
Nhưng, trước kia khi lên múa bạn gấu chó theo thói quen sẽ phải đi tiểu.
Tô Tố lắc người một cái, nhảy từ trên sân khấu xuống, đôi chân nhỏ chạy phát ra tiếng, đi nhà vệ vinh, đi nhà vệ sinh, phải mau lên mau lên, bạn học Hoa Vô Khuyết còn đang đợi để lên sân khấu, cô giáo Phương còn đang hi vọng vào bản thân mình.
Cả hội trường yên lặng.
Cô giáo Phương đứng sau sân khấu cắn cắn khăn tay nhỏ, ôm đồng chí ong mật nhỏ nước mắt chảy giàn giụa.
Mùa xuân tới rồi, mùa đông vẫn còn xa lắm.
Sân khấu không có gấu chó, ong mật nhỏ sẽ không cần phải xuất hiện nữa.
囧... Một cơn gió thổi qua, mọi người hoàn toàn không còn gì để nói. Mẹ Tô mắng chửi một loạt từ con mẹ nó cho đến ngu ngốc, gấu chó nhà bà cũng không thấy xuất hiện lần nữa.
Vậy nên tiết mục chỉ có thể hủy bỏ.
Tiết mục tiếp theo là diễn vòng hoa của các bạn nhỏ lớp lớn.
Vòng hoa muôn màu muôn sắc, quả nhiên là vô cùng đẹp, các cô giáo sau sân khấu cùng với các bậc phụ huynh dưới sân khấu kinh ngạc trong phút chốc cũng dần dần khôi phục lại tâm trạng chấn động của mình.
Hơn hai mươi vòng hoa kết thành hoa quỳnh lớn, màu sắc rực rỡ, các bạn nhỏ nở nụ cười tươi.
Vòng hoa bất chợt biến thành hoa hướng dương rồi lại bỗng nhiên hóa thành biểu tương của thế vận hội Olympic.
Dưới sân khấu những tràng pháo tay không ngừng vang lên.
Bất chợt cơn lốc gấu chó quét đến từ dưới sân khấu, thần sắc vội vàng, bước đi mạnh mẽ.
Thô lỗ như vậy, mạnh mẽ như vậy, nhân cơ hội mọi người chưa kịp hoàn hồn liền cướp lấy vị trí cao nhất trên sân khấu, một chú gấu chó nở ra từ trong khóm hoa.
Bạn nhỏ Tô Tố cuối cùng cũng trở lại rồi, dạt dào mong chờ tiết mục gấu chó trộm mật ong.
Dưới sân khấu bỗng trở nên yên lặng.
Cuối cùng, một giọng nói không chút hài hòa với bầu không khí bạo phát, là mẹ Tô đang gào thét: "Con bé chết tiệt kia mau xuống ngay, tiết mục này không liên quan đến gấu chó."
Chú gấu chó đứng trong khóm hoa cười tươi.
Cô giáo Phương trốn sau sân khấu với cô giáo Lưu của lớp lớn cùng ôm lấy nhau, nước mắt chảy rào rào.
Mùa xuân tới rồi, vòng hoa nở rộ.
Thế là bạn gấu chó lại trở lại rồi.
Chỉ có điều, chú gấu chó này đi nhầm chỗ.
Thật khiến người ta phải thổn thức...
Từ đó về sau, chỉ cần là hoạt động của lớp bạn nhỏ Tô Tố chỉ có thể đứng nhìn từ xa... nhìn từ xa... từ xa...