Em phải cảm ơn anh, vì đã trao cho em niềm hy vọng trống rỗng...
---- Nhật ký của Tô Tố
Lịch học lớp 12 sít sao, Tô Tố cũng đành cam lòng không bám dính lấy Cố tiểu bạch mã.
Tuy rằng vẻ mặt Cố Liên Thành vẫn lạnh lùng như trước nhưng cậu cũng đã quen với sữa VC mỗi buổi sáng, trích dẫn từ báo tiếng anh mỗi buổi trưa cùng với việc sau khi tan học có thêm cái đuôi Tô Tố đằng sau.
Cậu ghét đi xe đạp nên mỗi ngày đều đi bộ về nhà. Bạn học Tô theo sau Cố tiểu bạch mã quần trắng áo trắng, thỉnh thoảng gió nhẹ thổi qua lại có thể ngửi thấy mùi hương xà bông nhàn nhạt trên người cậu.
Cái này, khoảng cách là phải cách xa ba bước, một trước một sau. Đôi khi Cố Liên Thành hơi quay đầu liền có thể liếc mắt thấy bạn học Tô đang trộm phá vỡ giao hẹn, cười hết sức thô lỗ, lén la lén lút nhìn trộm mình.
Tuy rằng hai người một kẻ đi trước một kẻ theo sau, tuy rằng hai người chưa từng nói chuyện với nhau nhưng Tô Tố đã cảm thấy rất mãn nguyện.
"Tô Tố, cậu cứ như vậy là không được..." Chị gái Thúy Ti không chỉ một lần kích động, chỉ Cố tiểu bạch mã đang đứng tựa lan can trông ra phía xa, nhíu mày nói: "Cậu cứ thế này, học hết cấp 3 phỏng chừng hai người các cậu sẽ phải xa nhau, năm nay cậu nhất định phải hạ gục cậu ta.!!!"
Bạn học Tô chảy nước miếng, uể oải gật đầu: "Tớ cũng thấy vậy, điều quan trọng là Cố tiểu bạch mã luôn chống cự tớ, tớ vừa đến gần thì cậu ta liền chạy thật xa."
Ngày hôm trước có một học sinh chuyển đến từ trường X, cao gầy, xinh đẹp, thật hiếm thấy khi mới là thanh niên đã có phong cách phụ nữ của người phụ nữ trung niên, mái tóc xoăn tự nhiên khuất phục cả một trường học, đi đường thì mông lắc từ trái qua phải. Cả người từ trên xuống dưới không có chỗ nào là không rung lắc, đôi mắt biết nói, mái tóc quyến rũ, nhìn thế nào cũng thấy giống loài tiểu tam cực phẩm. Thế nhưng báu vật này lại nhìn trúng Cố tiểu bạch mã, năm lần bảy lượt tiếp cận cậu, không ngờ cô ta lại giành được cơ hội ngồi cùng bàn với cậu.
Điều quan trọng là cô ta có cái tên khiến người khác phải co giật... Hồ Li Tinh. (1)
Quả nhiên là kiểu mẫu tiểu tam lẳng lơ.
"Tố, tuần trước giờ học bơi hồ ly tinh dám bám lấy Cố tiểu bạch mã bắt dạy cô ta bơi."
Tô Tố kinh ngạc ngẩng đầu, trường học có sắp xếp giờ học bơi nhưng những học sinh không thích có thể không đi. Giờ học này vốn nhằm giảm áp lực cho học sinh, Cố Liên Thành từ trước đến nay đều không tham gia, ngay cả bản thân mình đã nói thẳng cộng với nói bóng gió rất nhiều lần cậu ta đều không thể hiện thái độ rõ ràng.
Giây phút ấy trong tim chợt có thứ gì đó nứt vỡ, tuy chỉ là một khe hở nhỏ nhưng cũng đủ để gió thổi vào.
"Cậu không biết chuyện này?" Chị gái Thúy Ti ngạc nhiên nhíu mày rồi lắc đầu than thở, "Tố, chi bằng cậu cũng đến tham gia giờ học bơi tuần này đi."
Tô Tố cắn răng gật đầu, đi, tại sao không đi chứ, cho dù không biết bơi cũng có thể dùng ánh mắt bắn chết tiểu tam hồ ly tinh, chúng ta thua trận chứ quyết không thua người.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, rất nhanh đã là thứ sáu. Sau ba giờ chiều chính là giờ học giảm áp lực.
Bạn học Tô rút áo bơi gia truyền nhà mình ra, màu xám xịt, miếng lót ngực lớn đến mức dọa người. Chiếc quần nhỏ phía dưới giống như giẻ lau vá, không che hết được khu tam giác, hết sức phiền toái.
Cái này là lúc ban đầu mẹ Tô ngâm thêm đạo cụ kinh điển của ba Tô thô lỗ, trải qua sự bào mòn của thời gian bộ quần áo bơi này càng trở nên cũ kĩ cùng với... thô lỗ.
"Tô, cậu xác định là mặc cái này?" Miệng chị gái Thúy từ lúc nhìn thấy Tô Tố rút ra bộ quần áo bơi đến giờ vẫn chưa hề khép lại.
Bạn học Tô ý chí kiên định gật đầu, tiện tay sờ qua son môi do Thúy Ti cung cấp, hung hãn quẹt ba bốn lần.
Ông đây có dáng người tuyệt đẹp có thể lồi lõm, còn sợ không đấu lại con hồ ly tinh tiểu tam kia hay sao?!
Ngẩng đầu sải bước, bạn học Tô bẻ ngón tay phát ra âm thanh rắc rắc.
Trong bể bơi của trường chứa đầy sủi cảo thịt trắng béo mập mạp, đầu người chuyển động, gần như không có khả năng bơi được, Tô Tố kéo kéo bộ quần áo bơi sít chặt trên người, dùng sức nhét miếng lót ngực đang dần trượt khỏi ngực trở lại, lại giơ tay giật toẹt mấy sợi đáng nghi ngoài khu tam giác rồi bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Cố tiểu bạch mã.
"Ở kia..." Thúy Ti vỗ bộp một cái lên vai Tô Tố, một tay chỉ, lập tức tìm được Cố Liên Thành trong biển người mênh mông.
Woa, quả nhiên là Cố tiểu bạch mã, nước miếng bạn học Tô chảy ròng trước ngực. Tuy rằng cậu ta trắng nhưng dáng người tuyệt đẹp, từng giọt nước rơi trên ngực cậu lại càng thêm óng ánh lung linh.
Ánh mặt trời, mĩ nam, nước bẩn dập dờn...
Tất cả đều vô cùng đẹp!
Ngoại trừ... vật thể bất minh trong tay cậu.
"Cố Liên Thành..." Chị gái Thúy không nhịn được liền hét lên, âm thanh lướt qua biển người bay thẳng đến chỗ Cố tiểu bạch mã.
Cố Liên Thành ngẩn ra, quay đầu nhìn thì thấy Tô Tố đứng bên bờ xám như gà mái, vẻ mặt đau thương nhìn mình, ánh mắt ảm đạm. Thất vọng, bi thương, giống như tất cả mọi ước mơ đều trở thành số không.
Một Tô Tố thế này cậu thực sự thất hiếm thấy. Trong ấn tượng của bản thân cậu ấy lúc nào cũng sung sức, hết sức ồn ào theo sau mình, nhỏ giọng mà hăng hái gọi: Liên Thành, Liên Thành...
Bỗng chốc giật mình, Cố tiểu bạch mã không kìm được lòng tránh khỏi bạn học hồ ly tinh, cơn nhói đau cùng với hoảng loạn lạ lẫm lướt qua trong lòng, giống như bản thân làm chuyện xấu bị phát hiện.
"Tố, lên đi... đánh bại đứa tiểu tam đó!" Chị gái Thúy Ti lấy tay đẩy bạn học Tô Tố bay vào trong nồi sủi cảo.
Ai ya, mẹ kiếp... Bỗng nhiên cậu chàng trai tráng nào đó la thất thanh, bạn học Tô nhảy lên từ trên người vị huynh đệ nào đó, hai chân chạm nước, hết sức gian nan đi về phía Cố tiểu bạch mã...
Không thể tha thứ được, tuyệt đối không thể tha thứ...
Trong mắt Tô Tố có một ngọn lửa hừng hực bừng cháy, hãy đốt cháy cả vũ trụ nhỏ đi...
"Cố Liên Thành, tớ cũng muốn học bơi!!!" Bạn học Tô cách vài cậu học sinh trai tráng ra sức hét lớn.
Cố tiểu bạch mã mồ hôi rơi như mưa, bạn học Tô à, cậu học bơi cái gì chứ, lẽ nào bây giờ cậu không phải đang bơi sao?!
"Liên Thành, anh phải dạy em trước." Hồ ly tinh kéo Cố tiểu bạch mã qua, đặt tay mình trong lòng bàn tay cậu ta, mười ngón tay giao nhau, nở nụ cười xinh đẹp, vô cùng đắc ý nói: "Đến trước xếp trước, đến sau xếp sau."
Ánh mắt Cố tiểu bạch mã né tránh, quay đi không nhìn Tô Tố, giãy tay ra, "Bạn học Hồ, em đã học rất tốt rồi."
Tô Tố cực kỳ tức giận, bơi đến bên cạnh cậu chìa tay ra, hai mắt sáng rực, "Tớ muốn cậu nắm tay tớ dạy tớ học bơi."
Cố Liên Thành nhíu mày, nhưng không nắm lấy tay Tô Tố.
"Bạn học Tô, cậu hoàn toàn có thể bám vào thành bờ tự tập đạp chân," Nụ cười của hồ ly tinh lộ vẻ đắc ý, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người Tô Tố vô số lần, "Còn có, lần sau đừng mặc quần áo bơi không hợp với mình, đệm ngực của cậu rớt ra rồi kìa."
Tô Tố cúi đầu, quả nhiên là một miếng lót ngực đã trượt ra khỏi áo, rũ trên cánh tay, nhìn hết sức nực cười.
Mọi người xung quanh đồng loạt cười, Tô Tố ngẩng đầu thì thấy ngay cả khóe miệng Cố tiểu bạch mã cũng đang co giật.
"Cậu hiểu cái rắm ấy, đây chính là quần áo bơi ba trong một, nhãn hiệu quốc tế đó." Tô Tố tức giận mỉm cười, hung hăng kéo một cái lôi miếng lót ngực dính đầy nước bẩn ra lau mặt "Cái này của ông đây chính là đồ dùng tắm rửa bên người, kẻ quê mùa ít hiểu biết như cậu thì biết gì."
Hồ ly tinh ngẩn người, lâu sau không nói được lời nào, quay người hờn dỗi với Cố tiểu bạch mã: "Chân em bị chuột rút, Liên Thành dìu em đi."
Cố Liên Thành thở dài, nhưng vẫn giơ tay ra dìu cô ta.
Ngón tay thon dài nắm chặt lấy cánh tay hồ ly tinh, cảm giác tuyệt vời không thốt nên lời.
"Đừng bơi nữa, chúng ta lên bờ, hôm nay đến đây thôi" Cố tiểu bạch mã thở dài. Không biết là có phải quá mức nhập tâm diễn kịch hay không, Tô Tố đứng trong bể bơi, tay vân vê miếng lót ngực xám xịt, nước mắt rơi bên hàng lông mi, son môi đỏ chót trên môi tan ra trượt xuống cằm, hình ảnh hết sức thô lỗ nhưng lại khiến trái tim bản thân đau nhói.
"Cố Liên Thành, cậu phải dạy tớ bơi." Tô Tố cắn môi, nắm chặt lấy tay Cố tiểu bạch mã, vứt bỏ hết tự tôn để giữ lại tia hy vọng cuối cùng.
"Xin lỗi, tớ phải đưa bạn học Hồ lên bờ." Tay Cố Liên Thành hơi run run, không đành lòng giãy khỏi tay Tô Tố.
"Phải đó bạn học Tô, tớ nghe nói thành tích của cậu rất bình thường, có ý muốn học bơi, chi bằng cố gắng chăm chỉ học tập thì hơn." Mắt hồ ly tinh híp thành một khe nhỏ, thản nhiên gỡ tay Tô Tố ra.
"Học cái quả dưa hấu nhà mày ý," chị gái Thúy Ti cuối cùng cũng vượt qua N đồng chí cường tráng, bám vào thành bờ thận trọng di chuyển qua đó, "Làm người thì đừng có giả vờ thông minh, sẽ bị sét đánh trúng mông đó, nhìn dáng vẻ này của mày chính là loại tiểu tam điển hình."
Tô Tố im lặng, quả nhiên chị gái Thúy đến tương trợ thì càng trở nên hỗn loạn. Đống sủi cảo trong bể bơi lấy bọn họ làm trung tâm, vây kín quanh họ.
Cơ mặt hồ ly tinh co rút hồi lâu rốt cuộc không nhịn nổi liền phản bác lại, "Chúng tôi xếp trong mười người đứng đầu, các cậu lại nằm trong số mười người đứng sau, hoàn toàn không cùng một thế giới. Nếu như tốt nghiệp chúng ta sẽ đi hai con đường khác nhau, trước không nói đến thành tích, cậu thử nhìn lại bản thân mình xem, rồi lại nhìn đến tôi và Liên Thành, hoàn toàn là hai loại người..."
Nắm tay Cố Liên Thành siết chặt lại, trong mắt chất chứa đầy sự thương xót cùng với...
Không sai, hoàn toàn là hai loại người, bạn học Tô tỉnh ngộ, đôi kim đồng ngọc nữ bên bờ, một người xinh đẹp diễm lệ, một người thì làn da trắng ngần. Còn bản thân mình thì mặc bộ quần áo bơi truyền lại từ thế hệ trước, màu xám xịt, ngực trái phải không đồng nhất, phỏng chừng trông rất thảm hại.
Bản thân như thế này dựa vào cái gì để quyến rũ được thiên nga.
Tô Tố im lặng hồi lâu khiến chị gái Thúy Ti cũng phải kinh ngạc đờ đẫn.
"Tố, cậu tốt xấu gì cũng nói một câu đi chứ."
Ừm..., Tô Tố mặt mày ủ rũ nhìn hai kẻ rực rỡ kia rời khỏi, uể oải nói: "Thúy, tớ nghĩ là thôi đi, con cóc ghép đôi với thiên nga, sẽ rất có lỗi với tự nhiên..."
Chị gái Thúy bắt đầu tưởng tượng, gắng sức phát huy trình độ liên tưởng của mình lên mức cao nhất, cuối cùng cũng bại trận "Tố, tớ cũng thấy vậy."
Cho dù không nói, chỉ nhìn hình ảnh bọn chúng ở cạnh nhau cũng đủ để khiến mình đau lòng.
Quả nhiên là không cùng một loài.
"Thúy, tớ phải gắng sức thi để được vào top 10 của khối, vào được trường học danh tiếng!!!" Vũ trụ nhỏ của bạn học Tô cuối cùng cũng bùng cháy, tay bám vào thành bờ, chân đạp bạch bạch, vô số lần dẫm đạp lên những vật thể bất minh.
"Vì tự tôn, vì để thay đổi bản thân, cố lên!!!" Thúy Ti càng thêm hưng phấn, chân đạp cả nước lẫn bùn đá về đằng sau...
Aaaaaa... Lâu sau vô số tiếng hét thảm thiết truyền đến từ phía sau...
莔... Phụ nữ thất tình chính là kẻ đáng sợ nhất. Nhiều năm sau, vô số chàng trai trai tráng nhớ lại buổi chiều thứ sáu ngày đó, trong bể bơi bẩn thủi nhất của trường học, bản thân mình đã bị bốn chiếc chân thô to đá đến mức mặt liệt, não tàn, liệt dương... Trăm bệnh trạng khác nhau, trùng trùng lớp lớp, mà di chứng để lại sau đó giống nhau như một... ấy chính là từ đó về sau có sức kháng cự mãnh liệt đối với bơi lội.
Thứ hai, bạn học Tô dùng phong thư gói gém tất cả đống đồ liên quan đến Cố Liên Thành mà bản thân nhận được, vậy là kết thúc, sẽ không còn thư tình ba nghìn từ viết bằng tiếng trung, anh nào nữa.
Kẹp dưới đáy phong thư là một tờ giấy nhỏ, bên trên là dòng chữ viết ngoáy: Tớ phải cảm ơn cậu, vì đã trao cho tớ tình yêu trống rỗng..." Nhìn nét chữ có thể thấy được người viết nó đang trong tâm trạng hoang mang rối bời.
Quay trở về lúc ban đầu, cũng là lúc cuối cùng, trái tim Cố tiểu bạch mã đau đớn, cảm giác buồn phiền giống như đã đánh mất một vật gì đó. Rất nhiều năm sau, khi cậu lấy tờ giấy ra lần thứ N thì mới biết thứ cảm giác này chính là đau lòng.
Chỉ là, đã không còn cần thiết phải giải thích gì nữa rồi.
Suy cho cùng cô em họ mình đã kích thích được Tô Tố thi đỗ vào trường đại học danh tiếng.
(1) tên gọi của Hồ Li Tinh (胡莉精) cùng với hồ ly tinh (狐狸精) đều đọc là "Hu li jing", đoạn sau Thúy Ti và Tô Tố đều gọi thẳng bạn ấy là hồ ly tinh.