Nhật ký gái thô lỗ
Tác giả: Tôi Là Tô Tố
Dịch: Lạc Lạc
PART 13 《Bắt đầu cuộc sống đại học đầy tai họa》
Tất cả những thứ như trai đẹp, đồ ăn ngon cùng với những câu chuyện tốt đẹp đều không tìm thấy được ở đại học...
----------- Nhật ký của Tô Tố, vừa uể oải lẫn mệt mỏi, may thay bạn học Hoa Hoa đã trở về.
Đợi đến khi Hoa Hoa trở về đã là tháng tư năm sau.
Thời điểm này cả trường học đều trong trạng thái phòng bị nghiêm ngặt, bởi vì dịch SARS hoành hành khiến Tô Tố cùng với những bạn học cùng chung ký túc đều bị buộc phải ở trong ký túc xá.
May mà khu vực dạy học của đại học Đông X tách biệt với khu ký túc, điều này khiến bạn học Tô trong lúc vô cùng nhàm chán ấy không hề có chút cảm giác bị giam cầm, suy cho cùng thì cô cũng có thể đi dạo khắp nơi.
"Á..., tại sao, tại sao áo khoác mùa đông tớ phơi bên ngoài lại biến mất chứ?" Tô Tố rơi lệ, sau N lần tìm kiếm áo khoác thất bại cô đã chảy giọt nước mắt anh hùng. Chiếc áo này có ý nghĩa kỷ niệm, là chiếc mà bạn học Hoa đã mua cho mình trước khi cậu ấy ra nước ngoài, rất giản dị, có thể mặc từ lúc 8 tuổi cho đến khi 80 tuổi, màu sắc trung hòa, là màu tro mà cả già lẫn trẻ đều mặc được. Điều hợp với ý mình nhất là cỡ chiếc áo đó không ngờ lại là XXXI, nó dự đoán trước được rằng trong tương lai bạn học Tô sẽ phát phì đến cực điểm, cho dù mang thai ba, bốn, năm, sáu, thậm chí là bảy đứa cũng tuyệt đối có thể mặc được.
Trang phục kinh điển đến vậy...
Đẹp đến vậy...
Trang phục vĩnh viễn lưu truyền ấy không ngờ lại biến mất không chút dấu vết ngay trước mắt mình.
Đúng là nghiệp chướng mà, bạn học Tô khóc huhu.
Bạn học nằm ở giường đối diện với Tô Tố là Chân Khiết, lòng dạ mềm yếu đến mức có thể làm thành đậu phụ. Tuy rằng có đôi khi cô ấy dũng cảm làm tiểu tam, tiểu tứ, hay là tiểu ngũ xen vào mối tình của kẻ khác độ một hai lần, nhưng về bản chất thì lại là một nữ sinh thuần khiết, thiện lương nhất, mang đậm bản sắc của người phụ nữ Trung Quốc truyền thống.
Sao có thể nhìn ra điều đó ư? Nhìn coi..., rèm cửa sổ của trường học bị cô ấy làm thành khăn trải bàn, khăn trải bàn của trường học bị chế thành ga trải giường, ga trải giường thì bị biến thành váy, chiếc váy của Chân Khiết thì bị sửa thành quần lót..., còn về việc quần lót của cô ấy thì... tuyệt đối là sáng tạo của sáng tạo, có thể biến hóa thành bất kì đồ vật nào cùng chất liệu. Ví dụ như túi đựng tiền lẻ tặng cho bạn học giường trên vào ngày hôm trước, túi đựng đĩa CD dành tặng bạn học giường chếch phía bên kia vào ngày hôm trước nữa, lại ví dụ như... chiếc khẩu trang tặng Tô Tố vào hôm trước trước nữa phòng dịch Sars, thật hiếm thấy có người chu đáo như cô ấy, ngay cả khẩu trang cũng mang theo tình thương bạn bè...
Thật khiến con người ta cảm động...
Giờ này phút này, hình ảnh họ Tô nào đó nước mắt nước mũi chảy ròng ròng đã khiến bạn học Chân Khiết vô cùng xúc động, kích thích bản năng làm mẹ trong người cô trỗi dậy, cô tiện tay sắp xếp lại cái gối vừa mới làm xong, hết sức cảm thông hỏi: "Bạn học Tô, xảy ra chuyện gì vậy?" Giọng nói dịu dàng, thái độ chân thành trong phút chốc khiến bạn học Tô khóc như mưa trút nước.
"Chân Khiết à, nguy to rồi, chiếc áo khoác siêu cấp đẹp của tớ biến mất rồi..." Tô Tố ra sức hít mũi, hít sạch chỗ nước mũi và nước mắt vào trong để chúng trôi theo cổ họng nhổ ra khỏi miệng, cứ như vậy có thể tiết kiệm không ít giấy ăn. Trong thời kì dịch Sars thế này tiết kiệm là cách làm đúng đắn nhất.
"Cái áo đó trông thế nào?" Bạn học Chân Khiết thò đầu qua, tò mò hỏi.
"To thế này, dài thế này nè..." Tô Tố ngồi trên giường mình giơ tay miêu tả: "Xám thế này..." rồi rút chiếc khẩu trang bạn học Chân tặng mấy hôm trước từ dưới gối ra, tuy rằng vải đã bị giặt nhiều đến mức bạc màu nhưng khi đeo nó lên lại cảm thấy rất thoải mái...
Chân Khiết bịt miệng, nhỏ giọng thở dài, khẽ nói: "Cậu hãy nén bi thương..., phỏng chừng đồ vật đã mất sẽ không tìm lại được nữa đâu."
Đương nhiên là không tìm được rồi, trong gối của mình đang nhét chiếc áo khoác màu xám cỡ XXXI đó kìa. Độ cao cùng độ mềm mại rất thích hợp, sau khi lót trong gối thì chất lượng hơn hẳn chiếc gối hàng dởm của trường học. Tuy bản thân mình rất muốn giúp đỡ bạn học Tô đang khóc lóc thảm thiết nhưng tuyệt đối không thể hy sinh cái gối mình vừa mới làm xong được...
Cái này thuộc về quyền sở hữu trí tuệ đó, bên trên còn có thành quả của mình nữa.
Cho nên bạn học Tô Tố à, xin lỗi bạn...
Chân Khiết quay đầu nhìn giường mình, túi đựng lễ phục dạ hội cải biến từ áo lót ngực được treo trên tường đang lấp lánh dưới ánh đèn ký túc. Đại X Phân (1) quả nhiên là đồ tốt, mặc N năm, đến khi chế thành chiếc túi nhỏ vẫn lấp lánh như trước. Há há há, mình quả nhiên là cao thủ DIY (do it yourself). Vừa say sưa ngây ngất lại hưng phấn, bạn học Chân, người phụ nữ truyền thống lập tức quẳng việc bạn học Tô còn đang bi thương đau đớn ra sau đầu, ngay cả chút áy náy nhỏ nhoi cũng biến mất tăm.
Tô Tố cứ khóc mãi, qua một lúc lâu cũng quên cả việc gào thét, yên lặng ngồi ngây người ở đó, Sars đến thật đúng là không may, chỉ có thể nằm dí trong ký túc nhỏ này.
Chuông điện thoại trong phòng bỗng vang lên khiến Tô Tố và Chân Khiết hoảng sợ nhảy dựng lên.
"Của tớ, có lẽ là một mét chín đó..." Bạn học Chân ngại ngùng giải thích, thuận tiện cướp luôn ống nghe. Gần đây cô ấy có một mối tình rất đẹp, đối tượng vốn dĩ là một mét bảy, sau này lại gặp được anh chàng một mét chín kinh người kia. Nói rõ một chút, một mét chín là anh trai của một mét bảy..., từ đó nảy sinh mối tình khiến anh em bất hòa.
Toàn bộ nữ sinh trong ký túc đều đang dõi theo tiến trình của sự việc, nghe nói gần đây người cha một mét tám cũng có quyết tâm muốn làm người đàn ông thứ ba.
Quan hệ thật rắc rối nha... Tô Tố bái lạy bằng ánh mắt.。
"Xin chào! Xin hỏi Tô Tố có ở đó không?" Giọng nói trong ống nghe trầm thấp, mang chút giọng của người Bắc Kinh dễ nghe, rất êm tai.
Bạn học Chân Khiết bỗng chốc ngẩn người, quay đầu nhìn về phía Tô Tố. Không ngờ cũng có nam sinh tìm bạn học Tô, nhập học lâu vậy rồi cô ấy vẫn luôn trầm lặng ít nói, khiêm tốn, ngay cả việc nhìn trộm đôi tình nhân hôn môi cũng không thèm. "Tô Tố, điện thoại của cậu nè." Do dự trong chốc lát, Chân Khiết liền đưa ống nghe cho bạn Tô.
"A? Của tớ?" Họ Tô đột nhiên kích động, "Alo alo alo, ai đó?"
Đầu dây bên kia bỗng im lặng trong chốc lát rồi truyền đến tiếng cười: "Tố, tớ trở về rồi."
A? Tình huống gì thế này? Tô Tố siết chặt điện thoại, cố gắng nhớ lại.
Năm phút sau rốt cuộc không còn cách nào khác đành hỏi: "Xin hỏi, ...bạn là ai?"
Lần này tiếng cười chợt vang lên, mang theo niềm vui kỳ lạ, giống như có sợi lông tơ lướt qua trái tim Tô Tố khiến gương mặt cô bỗng chốc trở nên đỏ ửng. Đạo hạnh của tên này thật mạnh, chỉ mới nghe giọng nói còn chưa có gặp mặt bản thân mình đã giống như loài động vật nào đó động dục vào mùa xuân.
"Cậu... không nói thì tôi cúp máy đây." Đầu lưỡi Tô Tố cứng đơ, ngại ngùng liếc mắt nhìn bạn học Chân. Cô ấy đang dựng thẳng hai tai nghe lén, hai mắt lấp lánh, long lanh nhìn mình.
"Đừng, đừng cúp máy. Tớ là Hoa Hoa, Hoa Vô Khuyết, cậu còn nhớ không?" Âm thanh trong điện thoại bỗng trở nên ngập ngừng, kèm theo có chút mong chờ.
Hoa Vô Khuyết, nếu như mấy ngày trước hỏi đến bạn học Tô nhất định sẽ lắc đầu, thế nhưng vừa mới làm mất cái áo khoác vừa đẹp giá lại đắt cỡ XXXI kia khiến cô bỗng nhớ ra.
Lần này Tô Tố siết lấy ống nghe, cuối cùng cũng có thể trút hết buồn bực. Ai đó bỗng bùng nổ, giọng điệu thê lương, vô cùng đau khổ: "Hoa Hoa, tớ làm mất chiếc áo khoác cậu mua cho tớ rồi..."
Sau đó là tiếng khóc như mưa rào, từng chút từng chút một gõ vào trái tim thiếu niên ở đầu dây bên kia. Hoa Vô Khuyết vừa đau lòng lại vui vẻ, nhiều năm như vậy không ngờ cô ấy vẫn luôn giữ món quà mình tặng trước khi ra nước ngoài, "Đừng khóc, đừng khóc mà, tớ sẽ mua mười cái tặng cho cậu..." Nói năng lộn xộn, thiếu niên lần đầu tiên trong đời cảm thấy bản thân mình ăn nói thật vụng về.
(1) Đại X Phân: một hiệu áo lót của Trung Quốc.