------------Nhật ký Tô Tố, hồi ức tươi đẹp, nhớ lại-ing
Mãi đến khi tay trong tay với Hoa Hoa chạy cả 1 vòng quanh sân trường, Tô Tố mới chính thức hồi tỉnh.
"Hoa Hoa, cậu nói..." Tô Tố vươn tay chỉ vào chỗ BCS trên tay Hoa Hoa, không tin vào những gì mình vừa nghe. Cậu ngoan ngoãn thế mà lại nói ra những câu như vừa rồi. Hoa Hoa chính trực híp mắt cau mày nhìn cô, trong đôi mắt đó là những cơn sóng cồn đầy bão táp.
"Cái gì cơ, Tố?" Hoa Hoa bước gần, áp sát Tô Tố, cúi đầu xuống nói tiếp: "Cậu muốn nói gì?". Ánh mắt của cậu dịu dàng đến mức có thể chảy ra nước.
Nhịp tim Tô Tố bất chợt tăng tốc, miệng Hoa Hoa hướng xuống trán cô, khi nói, luồng hơi nóng phả lên đỉnh đầu, rất ái muội.
"À, không có gì, không có gì..."
"Tớ thì có đấy." Hoa Hoa vươn tay túm lấy Tô Tố - người đang muốn nhanh chóng cách xa mình, bàn tay cậu như gọng kìm làm cho bả vai cô cũng đau.
"Cậu không có gì để nói nhưng tớ lại có chuyện muốn nói..."
Tô Tố trợn tròn đôi mắt lóng lánh, tiếng tim đập vang đến nỗi cách xa 50m cũng có thể nghe thấy.
"Cậu muốn nói gì?" Tô Tố miệng khô lưỡi khô, không dám nhìn Hoa Hoa, tự nhủ: "Đừng nói, đừng nói..". Cô ấn chặt trái tim, ánh mắt mơ hồ lộ ra sự khẩn cầu, suy nghĩ 'Bạn Hoa Vô Khuyết, cậu không cần phải nói gì đâu, có một số chuyện nói ra rồi không thể rút lại được nữa. Mà người con trai như cậu, không thể làm một người bạn trai an toàn được.'
"Tố...Tớ...Thích..." Ánh mắt Hoa Hoa tỏa sáng, bên trong như có hạt thạch anh đen chuyển động, nhìn một chút là chìm đắm không dứt ra được.
Trái tim Tô Tố như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, lòng đầy mâu thuẫn, một cảm giác ngọt ngào từ từ dâng lên cùng với sự mong đợi không thể kiềm chế.
"Bạn học Tô..."
Hoa Hoa chưa kịp nói tiếng cuối cùng, một tiếng gọi vang lên làm gián đoạn sự chú ý của hai người.
Tô Tố ngoái lại, vô cùng ngạc nhiên khi thấy Cố tiểu bạch mã đã lâu không gặp. Cậu ngồi trên xe đạp, tà áo gió màu trắng ngà bay nhẹ trong không gian, làm nổi bật vẻ nho nhã của cậu.
Thấy Tô Tố ngơ ngác nhìn mình, Cố tiểu bạch mã mỉm cười, đôi chân thon dài bước xuống xe, vừa chạy vừa đẩy đến chỗ Tô Tố.
"Tô, tớ gửi tin nhắn, cậu nhận được chưa?" Cậu dường như không thấy Hoa Vô Khuyết, tự do nói chuyện với Tô Tố như ở chốn không người.
"À, là do di động của tớ bị hỏng." Tô Tố nơm nớp nhìn Hoa Hoa đang đứng bên cạnh, khuôn mặt ai đó không chút gợn sóng, rất bình tĩnh nhìn Cô tiểu bạch mã, thậm chí còn nở nụ cười rất thiện chí.
"Hóa ra là thế." Ánh mắt Cố tiểu bạch ma lướt qua Hoa Hoa, than nhẹ rồi bất chợt hỏi: "Tố, có phải cậu đang trốn tớ?"
Cậu đã mất 7 ngày thời gian để hiểu ra một chuyện. Hóa ra từ trước đến nay, bản thân cậu đang trốn tránh cảm giác từ sâu trong nội tâm của mình, lần động lòng đầu tiên trong đời đã bị sự vô tình của cậu giết chết trong trái tim hai cậu và Tô Tố.
Trong những buổi tốt đầy hương vị ấy, nụ cười ngờ nghệch và biểu hiện nịnh nọt của thiếu nữ luôn xuất hiện trong kí ức.
Mỗi ngày xưa đó đều có hộp sữa VC bày sắn trên bàn học đúng giờ, có những mẩu tin tiếng anh được chép nắn nót từng chữ.
Bản thân cậu không phải là không cảm động...chỉ là vì tình cảm đến quá sớm, quá bất ngờ nên đã bị sự hờ hững và lo lắng trẻ dại che lấp.
Vì lo sợ mới trốn chạy nhưng càng trốn chạy trái tim càng đau khổ, nó run lên như bị những cây kim rất nhỏ cắm sâu vào. Khi nhìn thấy tình cảm của Tô Tố giành cho mình đã nhạt phai, trái tim cậu đau đớn vô cùng.
"Cậu đang trốn tránh tớ phải không?" Cố tiểu bạch mã nhìn Tô Tố bằng ánh mắt thân thiết, gương mặt anh tuấn lộ vẻ lo lắng, vội vã như muốn chứng minh điều gì.
Bạn Tô liếc nhìn Hoa Hoa, đúng lúc cậu nhìn lại, đôi mắt cậu thế mà lại chứa đầy ý cười.
Đúng là cái đồ cười trên nỗi đau của người khác!
Tô Tố bình tĩnh thở dài rồi đáp lại: "Tớ không có trốn cậu, bạn Cố à." Thái độ bình tĩnh chính trực của Tô Tố làm cho Cố tiểu bạch mã ngơ ngác.
"Bởi vì chúng ta vốn cũng không thân thiết cho lắm, nên làm gì có chuyện tránh mặt." Tố Tố quay đi không nhìn Cố tiểu bạch mã, tự nhủ 'tội gì cơ chứ, lúc bản thân cô còn ngây thơ, lúc yêu thuần khiết nhất thì lại bị vùi dập thô bạo'.
Đó là lần đâu tiên cô biết đến cảm giác trái tim tan vỡ, dù lòng rất đau nhưng vẫn phải giả vờ như không có chuyện gì trước mặt cha mẹ, mỗi ngày đều mang sắc mặt xanh xao, điên cuồng ôn thi vào trường Đông X.
Thế nhưng, thi đỗ thì thế nào? Mọi chuyện đều đã trôi vào quá khứ!
Khóe môi Hoa Hoa nở rộ một nụ cười tươi đẹp, ánh mắt cũng tỏa sáng như ánh sao trên trời, hơi khom người, thêm vào một câu: "Tố, cứ từ từ nói, tớ đi trước."
Cố tiểu bạch mã không còn tồn tại trong trái tim Tô Tố nên bản thân cậu cũng phải tỏ ra rộng lượng một chút. Hoa Hoa rất thân thiết vuốt nhẹ khuôn mặt Tô Tố sau đó mỉm cười bước đi, thậm chí còn ngoái đầu dùng khẩu hình nhắn nhủ sẽ đợi Tô Tố.
Khuôn mặt Cố tiểu bạch mã bỗng chốc tái nhợt, ánh mắt đau đớn hiện lên rõ mồn một.
"Chúng ta..." Giọng nói cậu có hơi cứng ngắc, sau một lúc mới nói tiếp: "Là bạn bình thường cũng không được sao?"
"Ngay cả làm bạn học bình thường cũng không được?" Cậu hỏi.
Tô Tố rất muốn đáp 'đúng thế', nhưng khi tiếp xúc với ánh mắt khổ sở của bạn học Cố, cô lập tức không nói lên lời. Dù sao bản thân cô cũng từng thích, cũng từng nhiệt tình theo đuổi cậu.
Biểu hiện của bạn học Cố vẫn luôn điềm nhiên như thế, dù cô có thất lễ đến mức nào cậu cũng chỉ nhăn mày không nói một lời. Đây là lần đâu tiên Tô Tố thấy cậu có dáng vẻ này.
"Có phải không?" Cố tiểu bạch mã thả xe, bước hai bước đến trước mặt cô.
Cậu càng đến gần, Tô Tố lại càng tránh, lui về sau hai bước.
Sau khi đứng vững, cô thấy nụ cười bên môi của Cố tiểu bạch mã dần dần hiện ra, rất nhạt nhòa lại rất đau khổ, dù cười nhưng bi thương lại hiện lên rõ ràng.
"Chúng ta vốn là bạn." Tô Tố cắn môi, đờ đẫn trả lời cậu.
Cố tiểu bạch mã dừng lại ngay lập tức, sững người tại chỗ.
Được lắm, luôn là bạn bè.
Lúc mới đầu là cô theo đuổi cậu, đợi cậu hiểu rõ thì hai người đã trở thành kẻ xa lạ.
Trong mắt cô đã không còn tình yêu nồng nhiệt như trước.
"Vậy, bây giờ cậu có người thương không?" Giọng nói cậu có chút rụt rè vừa sợ vừa mong đợi.
Tô Tố trầm mặc nhìn cậu không muốn đáp lời, vì cô cũng không biết trả lời thế nào cho phải.
"Nếu như không có..." Đợi mãi mà không có câu trả lời, ánh mắt Cố tiểu bạch mã chợt sáng lên mang theo niềm vui thích và kinh ngạc ngoài ý muốn: "Để tớ theo đuổi cậu, được không?"
Tô Tố đơ hoàn toàn.
Vẻn vẹn 1 ngày mà có tới 2 trai đẹp thổ lộ, với tần suất này cô có thể đi mua xổ số thể thao Trung Quốc được rồi.
"Có được không?" Mặt Cố tiểu bạch mã đã đỏ lên nhưng cậu vẫn lớn tiếng, kiên định hỏi Tô Tố.
Tô Tố cắn môi, nhỏ giọng nhưng đáp lại dứt khoát: "Không được!"
Không được, bởi vì trái tim cô không chịu nổi một lần tổn thương như thế nữa.
Không nỡ thấy vẻ mặt bi thương của Cố tiểu bạch mã, Tô Tố nhanh gọn xoay người nhấc chân chạy. Dù cho không bao giờ muốn dây dưa với cậu, thế nhưng khi nhìn thấy sự thương cảm lộ ra trong ánh mắt của cậu, cô cũng có chút đau lòng.
Cậu ấy không giống Hoa Hoa lúc nào cũng làm cô vui, không hiểu vì sao ở bên cậu trái tim Tô Tố luôn cảm thấy đau đớn kì lạ.
Mà cái cảm giác này, không tốt chút nào!