--------------Nhật ký Tô Tố, nhớ lại-ing
Khi đến trường, Hoa Hoa rất cẩn thận lượn qua đại học Đông X, đỗ xe ở khu vực vắng vẻ, nhổ mấy cây cỏ hoang che biển số Bắc Kinh XXX, mặc dù giấy cách ly ở Dương Châu vẫn còn trong túi áo, nhưng từ khi về nước mọi việc đều diễn ra theo khuynh hướng kì lạ, cẩn thận là trên hết.
Thấy Hoa Hoa bận rộn đến vui vẻ, Tô Tố chỉ đứng bên nhìn.
Bởi vì quần ảo cản trở, trên người bạn học Tô là chiếc áo jacket màu trắng của Hoa Hoa, vốn là áo dành cho nam nên khi khoác lên người cô đặc biệt rộng, như chiếc váy thùng thình dài trên gối một chút, vừa may che khuất bộ áo ngủ ngả màu, Tô Tố kéo chặt vạt áo nhìn trước ngó sau chờ Hoa Hoa.
"Ting tong" âm thanh trong suốt ấy khiến bạn học Tô đang nhàm chán cực độ hồi hồn, từ khe hở giữa eo và quần lấy ra chiếc điện thoại xám xịt loang lổ năm nay mới được chuyển nhượng cho bạn Tô, sau khi ba Tô dùng 3 năm, mẹ Tô tiếp sức 4 năm.
Mở ra vỏ máy dường như sắp đứt lìa, bạn học Tô ấn nhẹ vào màn hình, một lúc sau, màn hình cảm ứng chậm chạp hiện lên dòng chữ: Tin nhắn mới. Các chữ đều thiếu chân cụt tay, nếu không nhận dạng kĩ sẽ chỉ là ba chữ: Ti nhá mớ.
Số rất lạ, Tô Tố nghĩ ngợi, nghĩ mãi mà không biết là ai, đang định xem nội dung, một bàn tay vươn ra từ sau lưng cô, đoạt lấy điện thoại trong tay.
"Tin nhắn của ai thế?" Hoa Hoa cúi đầu xem thiếu nữ đang nép vào lòng mình, vừa trêu trọc vừa chăm chú hỏi.
"Tớ không biết!"
Thực sự không biết, người nhắn tin với mình rất ít, ngoại trừ ba Tô, mẹ Tô thì chỉ có chị gái Thúy Ti đang học tại trường khác ở Nam Kinh, thỉnh thoảng cũng có mấy tin quảng cáo của hãng viễn thông.
"Chúng mình cùng xem đi!" Hoa Hoa hạ bờ vai, không khí mờ ám làm Tô Tố ngày càng thu mình trong phạm vi nhỏ hẹp của hai cánh tay cậu. Cậu từ từ hạ cằm xuống tựa lên búi tóc Tô Tố, một tay ấn mở tin nhắn.
Đây là hành động xâm phạm đời tư cá nhân đó!
Tô Tố lắc đầu nhìn nụ cười hiền hòa trên mặt Hoa Hoa, cố gắng nhẫn nhịn không nói lời thật lòng, chỉ có thế trấn định xem điện thoại.
Màn hình hiện lên dòng chữ rất ngắn gọn: "Cùng về Nam Kinh chứ? Cố Liên Thành".
Tô Tố "Í" một tiếng, thế nhưng là Cố tiểu bạch mã, vươn tay muốn lấy lại di động.
"Có chuột!" Hoa Hoa đột nhiên hét lên, thuận thế nhảy xa hai bước, làm Tô Tố kinh ngạc nhảy theo. Chiếc điện thoại đang kẹp giữa hai ngón tay Hoa Hoa rơi xuống mặt cỏ theo bước nhảy điên cuồng của hai người. Sau khi lăn lốc lần thứ 3, thứ 4, điện thoại chính thức giã từ cõi đời trong tình trạng phế vật, nắp một nơi pin một nẻo.
"Á, di động của tớ!" Tô Tố đau lòng, cô cũng không có cái điện thoại thứ 2, mà di động của ba Tô mới đi vào hoạt động còn chưa đến lượt mẹ Tô, bản thân muốn thay đổi phỏng chừng cũng phải 7 năm nữa, sự chờ đợi dài dằng dặc á~
"Sorry." Hoa Hoa áy náy vô cùng, ngồi sụp xuống nhìn Tô Tố đang khóc thương, "Điện thoại cậu rơi hỏng rồi, hay là dùng tạm điện thoại của mình nhớ!"
Điện thoại mới được đưa ra mang theo hơi ấm của Hoa Hoa, vỏ ngoài trống nước, nhỏ gọn lại tinh tế, vừa nhìn đã biết giá cả không hề rẻ.
"Không cần, nếu hỏng, tớ đền không nổi!" Suy nghĩ hồi lâu, Tô Tố vẫn quyết định đẩy điện thoại lại.
"Tớ kiên quyết đó" Hoa Hoa ngẩng mặt lên, lấy điện thoại nhét vào tay Tô Tố: "Nếu không có nó, mình liên lạc với cậu kiểu gì?"
Tô Tố nghẹn nước miếng, xoa chiếc điện thoại tinh tế trong tay, đôi mắt lấp lánh, mặt dày: "Vậy được, mình trước nay không giỏi cự tuyệt ý tốt của người khác." Sau đó ngẩng đầu nhìn Hoa Hoa, ngượng ngập mà thỏ thẻ một câu: "Mình chỉ là...quá mềm lòng..."
Phì, Hoa Hoa cố nhịn cười, không tỏ thái độ mà co rút khóe miệng, rất tự nhiên gật đầu: "Đúng đó, Tố, mình còn nhớ, đợt thăm quan đầu xuân hồi mẫu giáo, cậu mượn mình cả vali bằng da chứa đồ ăn vặt...một vali đầy ắp..."
Hoa Hoa chợt ngây người, đào sâu suy nghĩ, cái vali kéo đắt tiền đó đã biến mất vô tung vô ảnh sau kì du xuân làm cho cậu buồn phiền rất lâu. Bởi vì toàn bộ đồ ăn vặt trong đó đều là những thứ Tô Tố thích, vốn cậu định lấy xe nhà mình chuyển đến cho Tô Tố, kết quả là chiếc vali kéo đó đã biến mất ngay trước mắt trong lúc cậu nói chuyện với bạn học khác.
Bây giờ xem lại, bạn học Tô thật sự không từ gian khổ kéo về nhà, nghĩ đến đó, Hoa Hoa liền liếc nhìn Tô Tố với ánh mắt sùng bái, quả là một cô bé đầy sức mạnh tiềm ẩn, thêm vào không ít đồ ăn của các bạn trong lớp, chiếc vali đó cũng không hề nhẹ, thế mà cô lại có thể kéo chạy, lợi hại thật!
Ánh mắt sung bái của Hoa Hoa rơi vào con mắt chột dạ của Tô Tố, biến thành một loại thâm ý khác.
Người chột dạ luôn nghiền ngẫm người khác trên góc độ của mình!
Tô Tố chột dạ ngẩng đầu, trái tim hỗn loạn, ......囧, lẽ nào Hoa Hoa nhớ đến việc mình kéo vali chạy mất? Ánh mắt này đúng là ánh mắt giận dỗi... Không thể! Chẳng lẽ bắt mình mang vali ra đền tội, nếu thế, hành lý bản thân để đâu đây, không lẽ lại nhét vào trong vỏ gối để kê đầu? Muốn khóc quá! Quả nhiên người giàu đều nhỏ nhen!
Nghĩ đến đó, Tô Tố không kìm được ngẩng đầu, một lần nữa dung ánh mắt khinh bỉ bạn học Hoa Hoa. Lúc này, tất cả cảm tưởng bộc phát giành cho Hoa Hoa đều biến mất tăm, ừm, nhớ lấy, tìm bạn trai phải tìm những người đẹp trai bình thường, giàu bình thường, những người phô trương đến du xuân cũng mang vali như Hoa Hoa, tuyệt đối không cần!
= =|||bạn học Hoa đáng thương cứ thế bị đá ra khỏi danh sách tuyển chọn bạn trai của Tô Tố!
Như vậy, một đoạn quá khứ không đáng nhớ đã kéo xa khoảng cách vốn không mấy thân thiết của hai người.
Trên cả quãng đường im lặng, dù Hoa Hoa có dịu dàng gợi chuyện Tô Tố cũng không hề hứng thú, thế nên trong sự trầm mặc của hai người, Tô Tố cuộn chặt áo jacket, tay bọc lấy điện thoại của Hoa Hoa, ôm một bụng bất mãn về kí túc.
Đứng dưới kí túc của Tô Tố, Hoa Hoa thở dài thườn thượt, sim điện thoại trong lòng bàn tay ướt đẫm. Mà lúc này, uớt đẫm không chỉ có thẻ sim, còn có trái tim tổn thương của Hoa Hoa.
Không hiểu, bản thân thật sự không hiểu, cách xa mới vài năm mà mình và Tô Tố đã xa lạ nhường này, hai con người từng thân thiết giờ không có chủ đề để nói chuyện.
Giữa khoảng cách xa xăm của hai người đột nhiên lại xuất hiện một người không biết từ đâu chui ra- Cố Liên Thành.
Mọi thứ đều khó nắm bắt!
Gió đêm thổi, lướt qua khuôn mặt cúi thấp của Hoa Hoa, vài sợi tóc tán loạn trên đôi mắt cụp xuống, hàng mi khẽ run theo gió thoảng.
"Tô Tố, chúng ta bắt đầu lại từ đấu!"
Giọng nói thấp thoáng trong gió vẫn chưa biến mất trong màn đêm, khóe miệng Hoa Hoa khẽ giương, xua tan cảm giác mất mát trước đó. Cậu xoay người một cách dứt khoát, ngón tay bắn ra một vật nho nhỏ vuông vuông phản chiếu ánh sáng u tối, hóa ra là thẻ sim di động.
Bắt đầu lại, được thôi, phải cải tạo bản thân trước!
Người đẹp trai bình thường không để kiểu tóc ngắn ngoan ngoãn này, vậy thì, bắt đầu từ tóc đi!