• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất nhiều năm về sau mình mới biết, đây xem như là lần hẹn hò đầu tiên
---------------Nhật ký Tô Tố, nhớ lại quá khứ
Để không dây dưa với bạn học Hoa, Tô Tố ra một quyết định tàn nhẫn, trong hai ngày nghỉ còn lại trốn không gặp cậu.
Kì thực rất đơn giản, chỉ cần cắt đứt công cụ liên lạc, con người hiện đại liền rơi vào trạng thái ẩn cư.
Hai ngày nghỉ cuối cùng, Tô Tố quyết định ẩn mình trong kí túc xá không đi đâu, tắt máy, rút dây điện thoại cố định trong phòng. May mắn, đại gia buôn chuyện điện thoại, bạn học Chân, do huynh đệ quay lưng, phụ tử thành thù mà không có tâm tình nấu cháo , trên phương diện nào đó ngầm cổ vũ cho hành động quá khích của bạn học Tô.
Vì vậy đến ngày nghỉ thứ 2, Tô Tố rất ngạc nhiên khi thấy quản lý kí túc thở hồng hộc chạy lên hét vào mặt mình.
"Tô Tố? Cô là Tô Tố?" Quản lý lết thân mình tròn lẳn, thở hổn hển hỏi.
"Vâng!"
"Có người tìm, dưới lầu." Sắc mặt cô quản lý không được tốt, vừa ai oán vừa nói: "Cô xuống nhanh đi!"
Tô Tố rất khó xử, cẩn thận từng li từng tí hỏi quản lý kí túc sắp sửa gục gã: "Có thể nói cháu không ở ký túc không?", theo lẽ thường, quản lý không phải người nhiều chuyện, những lọai chuyện này trước đây cô ấy chỉ đứng dưới lầu hét hai câu coi như xong, tuyệt đối không tự mình chạy lên thông báo.
"Không được, cô phải tự mình xuống!" Sắc mặt quản lý chợt biến thành xanh mét, chỉ hận không thể đã Tô Tố ra ngoài cửa sổ bay xuống dưới.
"Vậy...được" Tô Tố thấp thỏm theo sau quản lý kí túc xuống lầu.
Trước phòng quản lí kí túc, một bóng dáng lạ lẫm đang đứng đó, lưng thẳng tắp, tóc ngắn tỉa gọn, từng tầng tóc rõ ràng quanh mái đầu, trên người là chiếc áo len chui đầu màu xanh đen rất phổ thông và chiếc quần bò như đã phai hết màu, tang thương vô cùng.
Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, người đó từ từ quay lại mang theo nụ cười hiền hòa ấm áp: "Tố, cậu đến rồi", cứ như có ước hẹn trước mà chờ theo lẽ đương nhiên.
Thế mà lại là bạn học Hoa!
Bạn học Hoa rất lạ khi không khoác lên mình 1 trong 101 chiếc áo trắng giống hệt nhau, mái tóc dài mềm tỉa ngắn, quần áo bình thường đến mức lập tức chìm nghỉm trong đám đông.
Quần áo phổ thông, tóc ngắn gọn thế mà lại hợp với Hoa Hoa, mang đến khí chất thoát tục cho cậu, mái tóc ngắn càng tôn lên ngũ quan tinh tế và thêm phần nam tính.
Thế là càng đẹp trai hơn trước!
Bạn học Tô rất không có khí chất nuốt nước miếng, rất không có nguyên tắc mà động lòng.
"Cô cậu đi mau, đi mau đi, hai ba ngày tới đừng quay lại, lúc về nhớ diệt khí độc!", đồng chí quán lý đứng cách Hoa Hoa đúng 1 trượng, "Còn nữa, cậu bạn này, tôi đã gọi bạn gái cậu xuống rồi, lát nữa cậu dẫn tất cả họ hàng ở Bắc Kinh của mình đi khách sạn nghỉ đi nhớ!"
Tốt nhất không cần quay lại, quản lý kí túc bắn ánh mắt lạnh băng về phía Tô Tố, lời kịch cũng tự động bay ra.
囧, người thân ở Bắc Kinh? Sao mình không nhớ là bạn Hoa có thân thích ở Bắc Kinh đến thăm?
Bạn học Tô quay đầu nhìn Hoa Hoa, người đằng sau cười rất vô tội, trên mặt thậm chí còn lộ núm đồng tiền, khuôn miệng ngọt ngào nói với quản lý kí túc: "Cô đừng lo, mặc dù người thân cháu ở Bắc Kinh, nhưng đã vài năm rồi không về nên cũng không truyền nhiễm SARS đâu ạ!"
Câu nói này đập tan mối lo trong lòng cô quản lý.
Quản lý đại nhân ấp úng, mãi mới buồn bực hỏi: "Thế không phải vừa nãy nói chuyện di động, cậu với họ hàng đó còn thảo luận số chuyến tàu từ Bắc Kinh xuống Nam Kinh sao?"
Hoa Hoa ngây người một lúc mới tỉnh lại, cười đáp: "Vâng, đã có mấy năm không về nên muốn thảo luận một chút về lộ trình và số tàu, đợi dịch SARS qua, nhất định sẽ về thăm ạ!"
Ngữ khí nhẹ nhõm làm cho quản lý kĩ túc cảm thấy mình chuyện bé xé ra to.
Cô quản lý càng xanh mặt, cậu sinh viên này, cậu như thế sẽ làm người khác khủng hoảng biết không, sự việc quan trọng, trong thời khắc sinh tồn nói gì không nói lại đi bàn về chuyến tàu đi qua Bắc Kinh, đấy không phải là ám thị còn gì?
= =|||vẻ mặt hiền hòa và nụ cười lương thiện đó đã xua tan hết sạch nghi hoặc trong lòng quản lý kí túc, cô quả là nghĩ nhiều, một thanh niên sáng lạn như thế làm sao có thể lừa mình được, tuyệt đối không có khả năng!
Ra khỏi tòa nhà kí túc, Tô Tố không thể nhịn được nữa mà hỏi: "Hoa Vô Khuyết, cậu tìm tớ có việc gì?"
Lẽ nào 7 ngày nghỉ lễ của mình phải tiêu hết trên người bạn học Hoa, mặc dù cậu vừa đẹp trai vừa dịu dàng, thế nhưng mục tiêu của bản thân là đẹp trai bình thường cơ...
Đừng...Hoa Hoa, chúng ta không có kết quả đâu, Tô Tố mang theo ánh mắt bi thương mà tội nghiệp, cắn xé khăn tay.
Hoa Hoa trực tiếp xem nhẹ biểu tình kì quặc của người phía sau, cười dịu dàng nói: "Tớ nhớ là áo khoác của cậu đã bị mất, chúng ta đi chọn cái mới đi."
Chuyện về cái áo khoác quả thực khiến Tô Tố buồn rầu rất lâu, trái tim cô nhẹ nhàng rung lên nhưng không bước tiếp.
Vấn đề nguyên tắc, đây chính là vẫn đề nguyên tăc! Mặc dù viên đạn bọc đường của kẻ địch rất mê hoặc...
"Thuận tiện đi dạo con phố mới một chút, tớ nghe nói ở đó có môt nhà hàng Pháp rất nổi tiếng..." Hoa Hoa vẫn dào dạt đưa ra lời đề nghị, đột nhiên cảm thấy cánh tay đang đút túi quần bị siết chặt, từ từ quay đầu mới thấy, bạn học Tô đang nhìn mình với đôi mắt sáng như sao và nhiệt tình vô hạn: "Hoa Hoa, đã như thế thì sao chúng ta không xuất phát sớm một chút?"
Nhà hàng Pháp à, một cốc cà phê phải hơn 100 tệ đó!
Có những lúc nguyên tắc cũng cần mềm dẻo, không tìm trai đẹp không có nghĩa là không được ăn cơm với trai đẹp, ba Tô từng nói: "Đừng bao giờ từ chối miếng ngon đã dâng lên miệng."
Vì thế, Hoa Hoa, chúng ta xuất phát thôi.
= =|||
Hoa Hoa khẽ cười, bàn tay từ trong túi quần rút ra, rất tự nhiên và nhanh chóng bao bọc lấy tay Tô Tố, 10 ngón đan chặt.
Đôi môi thiếu niên hé nở nụ cười rực rỡ.
Đến lúc tay ẩm ướt, cảm giác nóng ẩm từ lòng bàn tay truyền đến cơ thể, Tô Tố mới biết bản thân đã mờ ám nắm chặt tay, vai kề vai cùng Hoa Hoa đi hết con đường Hồng Vũ Bắc.
Nếu bây giờ rút tay ra thì thật mất tự nhiên, cũng cho thấy bản thân thật nhỏ mọn, tác phong nhất quán của nhà họ Tô là thua người không thua trận(1), cho nên cô cố gắng không để tâm.
Thật là muốn chết! Bạn học Tô đành ưỡn cổ, thẳng lưng, mang khuôn mặt cứng ngắc đi dạo phố với Hoa Hoa trong tư thế tay nắm tay mờ ám kì lạ.
Tất cả những thứ này đều không chí mạng, chỉ có trái tim Tô Tố biết, đáng chết nhất là cảm giác ấm áp, ngọt ngào lan tỏa trong lòng do hành động này mang lại.
Quả nhiên trai đẹp là hồng thủy mãnh thú, không cẩn thận chút liền chìm đắm.
Bạn học Tô một lần nữa giữ vững quan niệm: "Đả đảo trai đẹp, quyết tâm đả đảo trai đẹp!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK