---------Nhật ký Tô Tố, câu hỏi chọn đáp án khó nhằn
Lúc Hoa Hoa về đến nơi, Tô Tố đã hóa đá hoàn toàn.
Đôi trai gái tầm 16, 17 tuổi đứng cạnh cô đang hôn hít quên trời đất, nước bọt tứ tung, người con gái thậm chí còn cố ý để dây áo trên vai tuột xuống một nửa để lộ khí chất quyến rũ cực độ của mình.
Bạn trai phấn khích như lạc đà trên sa mạc Sahara, khóe miệng không ngừng chuyển động...
Người con gái vừa hôn vừa liếc tứ phía, ánh mắt phát sáng đầy mê muội dừng lại trên người Hoa Hoa đang cầm đồ uống tiến gần.
Hoa Hoa không hề liếc ngang liếc dọc, Tô Tố lại khó chịu khi thấy chàng trai của mình bị người khác nhìn trộm, liền vội vàng kéo Hoa Hoa chạy bước nhỏ.
"Tố, chúng ta đi ăn đồ Tây chứ?" Hoa Hoa cười thầm, nhón chân chạy phía sau Tô Tố. Khó có dịp như hôm nay, Tô Tố mang đôi giày tím nhạt thục nữ, khi chạy hai đầu gối đánh vào nhau hệt chim cút, mái tóc xõa sau vai rối tung che một nửa mặt, âm u không khác gì lệ quỷ.
Tô Tố quay đầu lấy tay vén tóc, cau mày mím môi tỏ vẻ nghiêm túc.
"Hoa Hoa, hôm nay cậu tiêu nhiều tiền thế...làm mình cảm thấy bản thân rất hủ bại."
Thực ra Tô Tố chỉ khách khí mà thôi, ví như mấy lời mọi người hay nói, 'Ái dà, thật ngại quá, để anh lãng phí rồi!'
Đáng tiếc, Hoa Hoa dù có thông minh nhưng cũng là người chưa yêu đương bao giờ, cho rằng Tô Tố đang đùa, đột nhiên cười nhẹ, ánh mắt híp lại như vầng trăng non rất đáng yêu, lấy ngón trỏ điểm lên trán Tô Tố nói: "Không cần lo lắng, cứ coi như cậu mượn tớ là được."
囧......
Tô Tố lại nhớ đến chiếc vali kéo đắt tiền, tâm trạng bỗng tuột dốc không phanh, bàn tay cầm tay Hoa Hoa buông lỏng, trong lòng phần nộ.
Thế mới nói, xem tính hồi nhỏ mà đoán tính lúc già, nhớ hồi tiểu học qua điện thoại Hoa Hoa đã ép mình lôi ra lý do mượn đồ ăn, làm tổn hại nghiêm trọng đến niềm tự tôn đáng tự hào và to lớn của bản thân, thế mà giờ cậu ta còn kéo cái chuyện mùa đông năm ấy ra để nói móc.
Tấm lòng của người giàu quả là bé nhỏ!!!
Thế mà lại dùng tiền xỉ nhục mình!
Nghĩ đến đó, cái nhìn của Tô Tố dành cho Hoa Hoa cũng trở nên bi phẫn, nụ cười trên mặt Hoa Hoa cũng vì đó mà tắt dần.
Tâm tình thiếu nữ quả nhiên phức tạp, lúc trước còn rạng rỡ sáng sủa lúc sau đã âm u mịt mù, trái tim lạnh lẽo của Hoa Hoa chứa đầy hoảng hốt vì mất đi hy vọng.
"Tố, chúng ta ăn tiệc Pháp hay đồ Trung?" Hoa Hoa cẩn thận từng tí một hỏi dò.
"Ăn miến tiết vị, ai trả tiền người nấy!" Tô Tố mang khuôn mặt buồn bực hùng hổ dẫn bước tiến vào quán miến tiết vịt ngay gần đó.
Lúc gọi miến Tô Tố cố ý kéo dài thời gian, n lần dùng ánh mắt ám chỉ nhìn bạn học Hoa ở phía sau mà không thấy Hoa Hoa lấy tiền ra, xem ra, Hoa Hoa thật sự muốn chia AA với cô. Thế là Tô Tố lại càng tức, xoạt một cái móc tiền mua hai bát miến tiết vịt cắm đầu ăn hùng hục.
Trong cả quả trình ăn uống Tô Tố không hề ngẩng đầu lên lần nào, Hoa Hoa nhiều lần muốn hỏi có chuyện gì xảy ra nhưng đành phải thôi.
Kinh nghiệm hồi nhỏ cho thấy, dù là Tô Tố hay Thúy Ti, lúc họ đang tức giận tuyệt đối không nên chọc vào, mặc dù hai người này hay giận dỗi vô cớ nhưng cơn giận đến nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ một lúc sau là đã nguôi nguôi rồi.
Thế là Hoa Hoa cũng im lặng cùng Tô Tố.
Im lặng kéo dài làm Tô Tố càng thêm tức giận, nhìn thấy bạn nhỏ Hoa cắm đầu ăn đến lông mày cũng không buồn nhấc lên, lại liên tưởng đến những bạn học khác ở ký túc, mỗi lần tức giận bạn trai đều mềm nhẹ rũ mày thuận theo, cẩn thận từng li từng tí chiều lòng, làm gì có chuyện im lặng thế này. Thế là, cơn tức chạm đến đỉnh điểm, bạn Tô đột hiên đứng lên không thèm chào hỏi, cộp cộp cộp đẩy cửa kính chạy đi.
Đợi Hoa Hoa phản ứng đuổi theo, bạn học Tô đã hòa mình vào dòng người, không biết ở đâu.
Buổi đầu hẹn hò đã bị phả hủy bởi tư duy khúc chiết đầy mạnh mẽ của bạn học Tô như thế.
Chỉ còn lại bạn học Hoa Hoa hoảng hốt mơ hồ, đứng một mình trên con phố đông đúc trên tay là một đống túi quần áo.
Vì thế, ngày nghỉ cuối cùng, từ sớm Tô Tố đã mang theo lương khô, vùi mình trong thư viện trường mà buồn bực.
Vì là kì nghỉ nên thư viện vắng tanh, im ắng đến rợn người.
Trong không gian vừa rộng vừa tối lại lạnh lẽo, Tô Tố vùi mình trong một góc càng cảm thấy thê lương.
"Cậu mặc ít lại ngồi ở đây, chắc là lạnh lắm." Nam sinh ngồi bàn bên cạnh thấy Tô Tố cuộn mình vì lạnh, vốn đang chăm chú đọc sách lại không thể kìm lòng mà đưa cho Tô Tố áo khoác của mình.
Tô Tố ngẩng đầu rồi cứng người tại chỗ.
Nam sinh này không coi là đẹp trai, nói thẳng ra là trông có vẻ sạch sẽ thoải mái, mái tóc ngắn gọn, quần áo cũng là quần bò và áo len phổ biến, ngay cả áo khoác cũng là loại jacket màu vàng ngà bình thường nhất.
Thật bình thường nhưng lại làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
Theo lời Tô Tố cậu chỉ có thể được hình dung bằng từ "bình thường", thuộc loại càng nhìn càng nét.
"Cảm ơn." Tô Tố hip mắt cười, tay nhận lấy chiếc jacket màu vàng nhạt khoác lên người, "Nếu bẩn, tớ không phụ trách giặt đâu đấy."
Cậu bạn đối diện càng không tự nhiên, mặt đỏ đến tận mang tai, vội vàng vung tay xoay người chạy mất.
Tô Tố vội vã bật người đứng dậy hét to: "Đợi đã!"
Giọng nói quá to làm cho một vài người buồn ngủ cũng bừng tỉnh.
Bạn nàm nào đó đang chuẩn bị chuồn đột nhiên dừng ngay lại, sau đó từ từ quay đầu, khuôn mặt hồng lên càng thêm đáng yêu.
"Có có có chuyện gì không bạn?"
Bạn học Tô tiến bước chạy qua, ánh mắt lấp lánh nắm cố áo len của cậu ta kéo ra ngoài hành lang thư viện.
"Cậu tên là gì?"
Cậu bạn ngây người phút chốc rồi nhỏ giọng trả lời: "Vương Tiểu Cường."
Một cái tên đơn giản quá là bình thường.
"Nhà cậu có giàu không?"
Bạn nam càng ngơ ngác, mãi mới nói: "Bình thường, điều kiện bậc trung."
Tô Tố vui vẻ vung tay, suýt chút nữa quật bạn học Tiểu Cường xuống đất: "Tớ quyết định rồi bạn học Vương Tiểu Cường!"
Quyết định cái gì? Bạn học Tiểu Cường trố mắt nhìn nụ cười thô bỉ của bạn nữ đối diên, sống lưng cảm nhận một dự cảm không lành.
"Tớ quyết định rồi, tớ sẽ theo đuổi cậu..."
Trời trong mà như có sét đánh, một tia đập thẳng vào Vương Tiểu Cường đang há mồm cứng lưỡi, hai hàng máu mũi nóng bỏng chảy dài trong sự kích động về cảm xúc của cậu.
Thế mà lại, bị...bị...tỏ tình?!
Mặt đỏ tai đỏ cộng thêm dòng máu mũi đang phun trào, bạn học đẹp trai bình thường bị kinh sợ, đột nhiên đẩy Tô Tố ra chạy như điên, khói bụi qua đi chỉ còn lại Tô Tố lem nhem bùn đất.
Khóa chặt mục tiêu, chính là cậu ta, Tô Tố, mày được lắm! Nắm chặt tay, ngẩng mặt lên trời,lần đầu tiên trong kì nghỉ lễ kéo dài 7 ngày bạn học Tô lộ ra nụ cười phát ra từ tim phổi.