Giới thiệu
Sẽ ra sao khi một ngày... bạn nhìn thấy ma và ma cũng nhìn thấy bạn?
Cuốn sách mở đầu cho bộ ba tác phẩm Sức Mạnh Hắc Ám - một sê-ri hoàn toàn mới của tiểu thuyết gia ăn khách Kelley Armstrong.
Tất cả những gì Chloe Saunders muốn là một cuộc sống như bao thiếu niên bình thường khác - có cơ hội hoàn thành chuyện học hành, kết bạn, và có lẽ là hẹn hò với một chàng trai. Nhưng đến khi Chloe bắt đầu trông thấy ma, cô biết cuộc sống ấy sẽ chẳng bao giờ còn như xưa nữa.
Không lâu sau thì đâu đâu cũng có ma và họ muốn Chloe chú ý đến mình. Cuối cùng, khi tinh thần Chloe cũng bị suy sụp, cô được đưa vào một nhà mở dành cho trẻ gặp rắc rối. Ban đầu Nhà Lyle có vẻ ổn, nhưng thời điểm bắt đầu quen biết với những bệnh nhân khác - Simon quyến rũ và người anh trai lạnh lùng đáng ngại của cậu, Derek, Tori xấu tính và Rae, người có "thứ" tạo ra lửa - Chloe dần nhận ra rằng có điều gì đó kỳ lạ và hiểm ác đang ràng buộc họ với nhau, và đấy không đơn thuần là do thái độ cư xử "rắc rối" bình thường.
Và họ cũng sắp sửa khám phá ra Nhà Lyle không phải là một nhà mở thông thường...
Mười hai năm trước...
MẸ ĐÃ QUÊN DẶN chị trông trẻ mới chuyện tầng hầm.
Chloe loạng choạng đứng trên bậc thang cao nhất, đôi bàn tay mũm mĩm với lên bám lấy cả rào chắn, hai cánh tay run đến nỗi gần như không giữ chắc. Chân cô bé run run không kém làm cho cái đầu chó Scooby Doo đính trên đôi dép đi trong nhà cứ lắc lư qua lại. Đến cả hơi thở thoát ra ngoài miệng cũng phập phà phập phù mãi như phải chạy hì hục.
"Chloe?" Cái giọng nghẹt nghẹt của chị Emily từ tầng hầm tối om vọng lên. "Mẹ em bảo cô-ca bỏ trong hầm lạnh nhưng chị tìm hoài không thấy. Em xuống đây tìm giúp chị nhé?"
Mẹ nói sẽ dặn chị Emily chuyện tầng hầm. Chloe tin chắc thế. Cô bé nhắm mắt lại và nghĩ thật lung. Trước đó lúc cha mẹ đi dự tiệc, Chloe mãi ngồi trong phòng xem ti-vi. Nghe thấy tiếng mẹ gọi, Chloe chạy ra sảnh trước. Mẹ bồng cô lên ôm thật chặt, cười phá lên khi thấy mắt con búp bê của Chloe thò ra ngoài.
"Mẹ thấy con đang chơi với Công chúa - ý mẹ là, Cướp biển Jasmine. Cô ấy cứu được Aladin tội nghiệp khỏi Ác Thần chưa đấy?"
Chloe lắc đầu, đoạn thì thầm. "Mẹ dặn chị Emily chưa?"
"Đương nhiên là mẹ dặn rồi. Chẳng có tầng hầm nào hết, vì cô Chloe. Cánh cửa đó được đóng lại rồi." Khi thấy cha đến gần, mẹ nói. "Mình thật sự cần bàn về chuyện dọn đi đấy, Steve."
"Cứ thông báo và treo biển lên thôi." Cha vò vò, làm rối hết tóc Chloe. "Nghe lời chị Emily đấy, bé con."
Sau đó cha mẹ rời đi.
"Chloe, chị biết em nghe chị nói gì," Emily la ó.
Chloe buông tay ra khỏi thanh rào và bịt tai lại.
"Chloe!"
"Em kh-không thể vào tầng hầm," Chloe đáp. "Em-em không được phép."
"Được rồi, chị sẽ chịu trách nhiệm và chị bảo rằng em được phép. Em lớn rồi."
Chloe gắng bước xuống một bậc thang. Họng cô bé đau buốt và mọi vật trông mờ mờ ảo ảo, y như cô sắp khóc.
"Chloe Saunders, em có năm giây, bằng không chị sẽ lôi em xuống đây và khóa cửa lại đấy."
Chloe phóng xuống các bậc thang nhanh đến nỗi quíu cả chân và ngã nhào trên đầu cầu thang. Cô bé nằm đấy, mắt cá chân đau nhói, nước mắt giàn giụa nhòm vào tầng hầm, nơi phát ra tiếng cọt kẹt cọt kẹt, bốc mùi và có mấy cái bóng. Có cả bà Hobb nữa.
Từng có những người khác sống ở đây, trước khi bà Hobb dọa họ bỏ đi mất. Như bà Miller già cả chơi trò ú òa với Chloe và gọi cô là Mary. Và ông Drake hay hỏi những câu kỳ cục, như là liệu có ai sống trên mặt trăng không, tuy đa phần Chloe chẳng biết câu trả lời nhưng ông ấy vẫn mỉm cười và bảo cô là bé ngoan.
Chloe từng thích xuống dưới nhà và trò chuyện với mọi người. Tất cả những gì cô bé phải làm là không nhìn ra sau lò sưởi, nơi một chú treo cổ lơ lửng trên trần nhà, mặt mày tím ngắt và sưng húp. Chú ấy chẳng bao giờ mở miệng nói gì, nhưng cứ nhìn chú ấy là dạ dày Chloe bị đau.
"Chloe?"Cái giọng nghẹt nghẹt của chị Emily cất lên. "Em đang xuống đấy à?"
Hẳn mẹ sẽ nói: "Hãy nghĩ đến những mặt tốt thay vì mặt xấu." Vì vậy khi thả bước xuống ba bậc thang cuối cùng, Chloe nhớ đến bà Miller, ông Drake và chẳng mảy may nghĩ đến bà Hobb... hoặc là chỉ tí ti thôi.
Xuống tới nơi, cô bé nheo mắt nhìn vào khoảng tối bên trái. Chỉ có những bóng đèn ban đêm còn sáng. Mẹ đã cho gắn những bóng đèn ấy khắp nơi khi Chloe bắt đầu bảo rằng cô không muốn xuống dưới nhà. Mẹ cho là Chloe sợ tối. Thật ra là cô có sợ tí chút, nhưng chủ yếu là vì bóng tối đồng nghĩa với việc bà Hobb có thể lén lút xuất hiện đâu đó gần cô.
Dù vậy, Chloe đã trông thấy cửa hầm lạnh, thế nên cô dán mắt vào đấy và bước nhanh hết mức. Có thứ gì đó động đậy, thế là cô quên béng mất, đưa mắt nhìn, nhưng chỉ là ông chú treo cổ, và tất cả những gì cô thấy là bàn tay lấp ló sau lò sưởi khi chú ấy đong đưa.
Cô chạy đến chỗ cửa hầm lạnh kia và giật bung cửa ra. Bên trong tối như hũ nút.
"Chloe ơi?" Từ trong bóng tối, chị Emily gọi vọng ra.
Chloe siết chặt nắm tay. Emily mới thật xấu tính làm sao. Đang trốn cô cơ đấy...
Có tiếng bước chân vang lộp cộp trên đầu cô bé. Là mẹ chăng? Mẹ về rồi ư?
"Thôi nào Chloe. Em có sợ tối đâu nào?" Emily cười vang. "Suy cho cùng em cũng chỉ là nít ranh thôi nhỉ!"
Chloe cau có. Emily chẳng biết gì hết. Chỉ là một cô nàng ngốc nghếch, xấu tính thôi. Chloe sẽ lấy được lon cô-ca rồi chạy lên mách mẹ. Thế là Emily sẽ chẳng bao giờ được trông cô nữa.
Cô thò đầu vào căn phòng bé tí nọ, cố nhớ xem mẹ đã cất cô-ca ở đâu. Chắc là trên kệ thôi nhỉ? Chloe phóng qua, kiễng chân lên, đưa tay cầm lấy một cái lon kim loại lạnh ngắt.
"Chloe? Chloe!" Là giọng Emily, nhưng nghe xa xăm làm sao ấy, đã vậy còn the thé. Tiếng bước chân nện cộp cộp trên sàn nhà bên trên. "Chloe, cháu đâu rồi?"
Chloe làm rơi cái lon xuống sàn bê tông. "Cách". Lon cô-ca lăn đến chạm vào chân cô, kêu xì xì và phun sô-đa thành vũng quanh đôi dép đi trong nhà.
"Chloe, Chloe, cháu đâu rồi?" một giọng nói vang lên đằng sau cô, bắt chước giọng Emily, nhưng không giống lắm.
Chloe chầm chậm xoay người lại.
Đứng tại cửa là một bà già vận một cái áo tuềnh toàng mặc ở nhà màu hồng, đôi mắt và hàm răng bà ta sáng rực lên trong bóng tối. Bà Hobb. Chloe những muốn nhắm chặt mắt lại nhưng không dám làm thế, vì như vậy chỉ khiến cô thêm rối trí và làm cho mọi chuyện tồi tệ hơn.
Lớp da của bà Hobb khẽ động và vặn vẹo. Sau đó biến thành màu đen và phát sáng, kêu lách cách như tiếng cành con dùng để đốt lửa trại tí tách. Những mảng da bự chảng rớt lộp bộp xuống sàn. Tóc bà ta kêu xèo xèo và cháy phừng lên. Tiếp đó, chỉ còn trơ trọi lại chiếc sọ lốm đốm những mảng thịt đen thui. Cái hàm há ra, còn hàm răng vẫn sáng lấp lánh.
"Chào mừng đã quay trở lại, Chloe."