• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 47


TÔI THỨC DẬY, HAI MẮT NHÌN CHẰM CHẰM VÀO tường. Tôi không thể tự lăn người và nhìn xung quanh. Thậm chí còn không buồn nhấc đầu lên khỏi gối. Tôi có thể cảm nhận được tác động của thuốc an thần đang cố làm mình ngủ tiếp, nhưng tôi tiếp tục mở mắt nhìn mãi vào bức tường sơn màu xanh lá cây.


Dì Lauren đã lừa dối tôi.


Lúc trước, khi dì nghĩ tôi đang hú hí với Derek thì tôi đã có cảm giác mình bị phản bội. Hiện tại, khi nhìn lại mọi việc, tôi vô cùng tức giận và họng tôi thít chặt lại khi tôi cầu mong là mình có thể quay lại đó, quay lại nơi đã xảy ra hành động tồi tệ nhất mà tôi từng tưởng tượng được là do mình gây ra.


Tất cả chỉ là một lời nói dối.


Dì ấy là một kẻ dối trá. Mối quan hệ giữa chúng tôi cũng là giả dối.


Thậm chí khi tôi còn bé và nhìn thấy ông kẹ trong tầng hầm thì dì đã biết tỏng là tôi đang thấy ma. Mẹ tôi biết điều ấy - đó là lý do vì sao bà khăng khăng bảo chúng tôi dọn đi.


Tôi lần mò sợi dây chuyền của mình. Liệu đó có phải một vật mang lại may mắn ngốc nghếch nhằm thuyết phục là tôi được an toàn, hay còn mang ý nghĩa gì khác? Mẹ có thật sự cho là nó sẽ bảo vệ tôi không? Có phải đấy là nguyên nhân dì Lauren một hai dặn tôi đeo nó tại Nhà mở Lyle chăng? Simon nói thuật gọi hồn có tính kế thừa. Nếu như cả mẹ và dì đều biết chuyện hồn ma thì thuật ấy phải chảy trong huyết quản của họ.


Cha tôi biết không? Là nguyên do ông sống xa tôi chăng? Vì tôi là một đứa dị hợm?


Tôi nghĩ đến mẹ mình. Về vụ tai nạn. Người tài xế gây ra tai nạn rồi bỏ chạy ấy chưa bao giờ được tìm thấy. Có thật đó là một tai nạn không? Hay có người đã sát hại...?


Không. Tôi kìm lại ý nghĩ đó khi tôi siết mạnh cái gối hơn. Tôi không thể để cho tâm trí mình đi xa như vậy hoặc là tôi sẽ phát điên.


Điên.


Dì Lauren biết tôi không hề điên, và dì để tôi nghĩ vậy. Gửi tôi đến một nhà mở, nơi đầy nhóc những đứa trẻ sở hữu siêu năng lực khác. Khi dì Lauren bảo chúng tôi đặc biệt, dì tính cả Rae. Thế thì ắt cô ấy thực sự là một trong các bán yêu. Còn Tori? Cô ta là gì? Mẹ cô ta biết không? Nếu mẹ Tori làm việc cho họ thì ắt hẳn bà ta biết rõ, và nếu vậy, việc bà ta trách cứ Tori vì đã không cố gắng tiến bộ hơn...


Loại cha mẹ nào sẽ làm như vậy đây?


Nhưng dì tôi đã không làm điều tương tự? Dì ấy chỉ xoa dịu chuyện đó bằng nụ cười cùng những cái ôm và có lẽ, điều ấy còn tệ hơn. Giờ thì, những việc dì ấy từng làm mang lại cho tôi cảm giác đó thật.


Có phải Nhà mở Lyle là nơi họ đưa chúng tôi đến khi có chuyện bất ổn chăng? Bỏ chúng tôi lại đó điều trị và cố bảo với chúng tôi rằng bọn tôi mắc bệnh tâm thần? Nhưng tại sao? Nói thật không phải dễ hơn sao? Vì sao không nói ra khi chúng tôi còn nhỏ và chuẩn bị, dạy chúng tôi cách kiểm soát năng lực của mình?


Từ những gì Simon từng nói thì đấy được cho là phương cách làm việc. Bạn bảo với những đứa trẻ của bạn, huấn luyện chúng cách sử dụng và che giấu các sức mạnh trước khi những siêu năng lực kia mất kiểm soát.


Thế Nhà mở Lyle là gì?


Tôi nhớ Simon từng kể thế nào về cha cậu ấy.


Ông làm việc cho công ty nghiên cứu này, các bác sĩ và các nhà khoa học có siêu năng lực cố giúp những người cùng cảnh ngộ có cuộc sống dễ dàng hơn.


Rồi tôi nghe thấy giọng nói của hồn ma phù thủy bị chôn trong tầng hầm.


Sam Lyle hứa hẹn với chúng ta một cuộc sống nhẹ nhàng hơn. Ai trong chúng ta mà không muốn thế, phải không nào? Muốn có sức mạnh mà không phải trả giá... Bé con, ngươi thấy đấy, mọi bước tiến của khoa học đều đòi hỏi việc thí nghiệm, mà đã thí nghiệm thì cần có đối tượng để thử, ta và Michael là những người như vậy. Những con chuột trong phòng thí nghiệm hy sinh vì ảo tưởng của một tên điên.


Tôi chồm dậy, tim đánh thịch thật mạnh, đến mức tôi không thở được.


Dì Lauren nói chúng tôi đặc biệt. Tất cả chúng tôi. Rae, Simon, Tori và tôi. Nhưng dì không tính Derek.


Tôi hy vọng cái tên nhãi cục súc ấy sẽ được xử lý theo cái cách mà lẽ ra nhiều năm trước đã nên như vậy. Bị đàn áp như một con thú hoang.


Tôi phải tìm thấy Derek trước họ.


Tôi xoay người nhìn xung quanh. Một chiếc giường đôi với những chiếc gối lớn và một chiếc chăn dày sụ. Thảm lót sàn. Một bàn làm việc. Một ghế bành. Nhà vệ sinh riêng nằm sau cánh cửa đang hé mở. Giống một phòng khách sạn được bài trí đẹp mắt.


Bên kia phòng là một cánh cửa sơn màu trắng. Nó trông giống bất kỳ cánh cửa trong nhà nào, nhưng khi tôi bước qua và đặt tay lên, đấy là một cánh cửa bằng thép lạnh lẽo. Một cánh cửa thép thật dày mà chẳng có ô cửa, thậm chí là cả lỗ rình.


Và cũng chẳng có tay nắm.


Dẫu tôi có đang ở đâu cũng không phải là nơi ngụy trang như một nhà mở có những việc vặt, các giờ học và những chuyến tham quan mà tôi đã bỏ trốn. Tôi đang ở trong căn phòng này và không ra ngoài được.


Đành quay lại giường vậy.


Tôi đã bị kẹt. Tôi sẽ không bao giờ thoát khỏi đây, không đời nào...


Ồ, thật tuyệt. Mày vừa mới thức dậy được năm phút, nhìn loáng qua một cái mà đã bỏ cuộc. Sao mày không chỉ việc ngả lưng ra đấy đợi họ đến và cột mày vào bàn? Phù thủy kia đã nói gì nào? Về việc bị châm điện vào người cho đến khi bà ta cắn đứt lưỡi phải không?


Tôi rên lên.


Và Derek thì sao? Anh ấy đã mang mày đi khỏi Nhà mở Lyle và giờ thì thậm chí mày còn không định cảnh báo cho anh ấy sao? Chỉ để họ tóm được anh ấy? Giết anh ấy?


Derek sẽ không bị bắt. Anh ấy quá thông minh. Anh ấy đã thoát khỏi Nhà mở Lyle...


Anh ấy đã mang mày đi sao? Derek không định đi. Đó hoàn toàn chỉ là may mắn. Nhớ lúc tiến sĩ Davidoff cố bảo anh ấy quay về không? Suýt nữa anh ấy nghe theo rồi. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ lại làm vậy. Có lẽ Derek sẽ cân nhắc, quyết định rằng anh ấy thật sự cần được giam giữ cẩn thận.


Sẽ không như thế, miễn là anh ấy còn phải bảo vệ Simon.


À, Simon nữa. Derek sẽ không bao giờ giao nộp Simon. Nhưng nhỡ như có chuyện đánh lạc hướng họ để Simon trốn thoát thì sao, như anh ấy đã làm với mày và Rae? Nếu Derek nghĩ việc xuất đầu lộ diện sẽ cho Simon cơ hội trốn đi thì anh ấy sẽ làm thế. Mày thừa hiểu Derek mà.


Tôi phải báo cho Derek. Nhưng để cảnh báo anh ấy, tôi cần phải ra khỏi đây. Lần này thì tôi không thể chỉ ngồi đấy và để người khác lên kế hoạch. Tôi phải tự thân vận động.


Có thể lúc này tôi bị nhốt ở đây thật, nhưng sau rồi tôi sẽ được thả ra. Tôi không hẳn là một phạm nhân liều lĩnh cao độ. Họ sẽ thả tôi ra thôi - chẳng hạn như để ăn uống, tiến hành thí nghiệm trên người... Tôi cố không nghĩ đến tình huống cuối cùng.


Vấn đề là, tôi sẽ ra ngoài, và khi làm vậy, tôi cần chuẩn bị bỏ trốn. Dù vậy, trước hết, tôi cần quan sát tốt tình hình chung quanh và lên kế hoạch chu đáo. Nhưng tôi sẽ làm gì với căn phòng khóa kín này bây giờ? Cầu mong có một bản kế hoạch chi tiết thật thuận lợi được nhét dưới đệm sao? Xuất hồn ra bên ngoài cánh cửa và ngó quanh ngó quất ư?


Tôi khựng lại và chầm chậm nhìn xuống chiếc áo nỉ mình đang mặc. Là chiếc áo màu xanh lá của Liz.


Nếu cô ấy đã chết, có lẽ tôi có thể triệu hồi cô, nhờ cô do thám tòa nhà và...


Lỡ như cô ấy chết rồi thì sao? Vậy ra mày đang mong cô ấy không còn trên đời này nữa?


Tôi bấu chặt lấy chăn và hít một hơi thật sâu. Từ bấy đến nay tôi luôn không tin Liz đã chết. Dù cho bằng chứng có rành rành bao nhiêu thì tôi cũng không thể tin vì ý nghĩ ấy quá điên rồ.


Nhưng hiện tại, khi ngồi đây, bị nhốt trong phòng này, bị dì mình phản bội, đợi họ lần tìm và giết Derek như một loài thú nào đó thì...


Liz đã chết...


Họ đã giết cô ấy.


Liz có một loại siêu năng lực nào đó và sức mạnh đã nằm ngoài tầm kiểm soát, nên họ đã xử lý cô ấy. Ắt là họ đã làm vậy hoặc họ sẽ tính cả cô ấy trong cái danh sách đó. Còn Peter thì sao? Có phải bố mẹ cậu ta giả vờ đến đón đi chỉ để những người này giết cậu không? Hoặc có lẽ vì đã trở nên khá hơn nên cậu ra được ra ngoài. Liz thì không vậy... nên đó là kết cục của cô ấy.


Tôi vẫn còn chút hy vọng mong manh rằng mình đoán sai chuyện của Liz. Nhưng tôi biết là không thế.


Tôi cởi chiếc áo ra, nhìn cánh tay được băng bó lại. Vết thương đã được khâu trong lúc tôi hôn mê bất tỉnh. Nếu họ chữa lành cho tôi thì có nghĩa là họ chưa định giết tôi.


Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc áo, nghĩ đến Liz và cái chết. Cảm giác khi chết đi ở tuổi mười sáu sẽ như thế nào đây, khi mà phần đời còn lại của bạn biến mất ấy...?


Tôi nhắm nghiền mắt lại. Giờ không phải lúc nghĩ đến điều ấy.


Tôi tìm xem trong phòng có gắn ca-mera không. Chả thấy gì, nhưng thế không nghĩa là chẳng có một cái. Nếu họ thấy tôi đang lảm nhảm một mình, họ sẽ đoán ra tôi đang làm gì, có lẽ sẽ quyết định là sức mạnh của tôi cũng mất kiểm soát luôn rồi, như của Liz vậy.


Có làm vậy hay không thì đấy cũng là lựa chọn của tôi.


Tôi ngồi xếp bằng trên giường, cầm lấy áo Liz và triệu hồi gọi cô ấy giống như tôi từng làm với các hồn ma khác. Tôi không cần phải lo lắng về việc mình sẽ hành động quá trớn và đánh thức người đã khuất. Ở đây chẳng có thây ma nào hết. Hoặc tôi hy vọng là vậy. Nhưng tôi chẳng biết có gì bên ngoài cửa kia, có lẽ là một phòng thí nghiệm, hoặc là những thi thể nghiên cứu thất bại của họ, như Liz...


Không phải lúc nghĩ linh tinh nhiều như thế.


Hồn ma người gọi hồn từng nói Nhà mở Lyle được bảo vệ bằng một bùa chú ngăn chặn các hồn ma. Chắc nơi này cũng như vậy, nên tôi cần có nhiều sức mạnh hơn từ siêu năng lực mà ông ta bảo là tôi sở hữu.


Tôi tập trung tinh thần dữ dội đến nỗi hai bên thái dương đau nhói, nhưng chẳng có gì xảy ra.


Tôi nhắm mắt và mường tượng thêm nữa, nhưng tôi cứ lén nhìn trộm rồi mất tập trung. Cuối cùng, tôi cố nhắm mắt, tập hợp sức mạnh mình có vào việc tưởng tượng kéo Liz ra từ không khí và...


"Ôi chao. Tớ đang ở đâu đây?"


Là Liz.


Không, hồn ma của Liz thì đúng hơn.


"Xin chào?" Cô ấy vẫy vẫy tay trước mắt tôi. "Có chuyện gì thế Chloe? Chẳng có gì phải sợ cả. Tớ biết Nhà mở Lyle không hẳn là khu vui chơi Disneyland nhưng..." Cô ấy đưa mắt nhìn quanh, chau mày. "Đây không phải là Nhà mở Lyle? Tớ đang...? Ôi Chúa ơi. Chúng ta đang ở trong bệnh viện. Họ cũng đưa cậu vào đây luôn rồi. Khi nào thế?"


Liz chớp mắt lia lịa, lắc lắc đầu. "Ở đây họ có vài phương pháp điều trị hiện đại. Tớ cứ ngủ và mơ suốt, và khi tỉnh dậy, tớ hoang mang ghê lắm. Họ cũng làm vậy với cậu chứ?"


Vậy thì suốt thời gian này Liz đã ở đâu? Bị kẹt trong trạng thái lập lờ ư? Điều ấy là lẽ đương nhiên. Cô ấy không biết mình đã chết. Và giờ tôi phải nói cho cô ấy nghe?


Nói với cô ấy ư? Không đời nào? Cô ấy đang vui. Nếu Liz không hay biết gì thì tốt hơn.


Vậy mày nghĩ sẽ mất bao lâu để cô ấy đoán ra sự thật? Mày không nên là người nói ra điều đó với cô ấy ư?


Tôi không muốn làm thế. Thật sự, thật sự thì tôi không hề muốn. Nhưng tôi cần cô ấy giúp mình trốn thoát, cứu Rae và cảnh báo cho Simon cùng Derek. Nếu lần này trách nhiệm thuộc về tôi thì tôi cần làm vài việc kinh khủng thôi.


Tay run run, tôi nắm chặt lấy áo của Liz và hít vào thật sâu.


"Liz này? Tớ có vài chuyện muốn kể cho cậu nghe."


***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK