• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 45


CHÚNG TÔI ĐỢI TRONG NHÀ KHO một giờ bốn mươi phút.


"Họ bị bắt rồi," tôi khẽ nói.


Rae nhún vai. "Có lẽ không đâu. Biết đâu họ có cơ hội để cao chạy xa bay và đã tận dụng."


Một lời phản bác vụt thoát ra khỏi môi tôi, nhưng tôi đã kịp kìm lại. Cô ấy nói đúng. Nếu có được cơ hội tẩu thoát và khó mà báo lại với chúng tôi, tôi cũng muốn họ tận dụng.


Tôi nhấc mông khỏi sàn xi măng lạnh buốt. "Chúng ta đợi ở đây thêm chút nữa rồi đi. Nếu chạy thoát thì sau đấy họ sẽ đến gặp chúng ta."


Rae lắc đầu. "Tớ sẽ không trông mong điều đó đâu, Chloe. Việc này giống như tớ từng nói ấy, cách họ hành xử, thái độ của hai anh em họ, luôn luôn là chúng ta với họ, và 'chúng ta' nghĩa là hai bọn họ thôi. Không ai khác cả, có lẽ là ngoại trừ người cha đã mất tích của họ."


Cô ấy chuyển sang tư thế ngồi cúi người. "Thậm chí họ có từng bảo với cậu là họ nghĩ cha mình ở đâu chưa? Hay lý do tại sao ông ấy không đến tìm họ?"


"Không, nhưng mà..."


"Tớ không có ý tranh cãi đâu, tớ chỉ muốn nói là..." Rae bò ra ngoài chỗ khe hở và thò đầu nhìn ra ngoài. "Cũng giống năm ngoái, khi tớ hẹn hò với anh chàng kia. Cậu ấy là thành viên trong một nhóm những đứa trẻ xuất sắc ở trường." Cô ấy vừa huơ tay vừa nói thêm. "Và, chắc chắn, hầu như là tớ thích đi lang thang với họ. Tớ cứ tưởng như thế sẽ biến tớ thành một thành viên. Nhưng không. Họ tử tế vừa phải, nhưng họ đã trở thành bạn bè từ hồi, chừng như là, lớp ba. Có sức mạnh không có nghĩa tớ là một thành viên trong ấy. Cậu cũng có những siêu năng lực. Điều ấy mang lại cho cậu sự tín nhiệm với Simon và Derek. Tuy nhiên..." Cô ấy nhìn tôi. "Cậu chỉ mới biết họ có một tuần. Giả như trong tình huống bất đắc dĩ thì..."


"Họ ưu tiên cho nhau trước. Tớ biết chứ. Và tớ không bảo cậu sai đâu, chỉ là..."


"Simon đối xử tốt với cậu, chắc chắn vậy. Tớ hiểu mà. Nhưng..." Rae cắn môi, sau đó từ từ ngẩng lên nhìn tôi. "Khi cậu quay lại đó tìm Derek, Simon không lo lắng cho cậu. Thậm chí cậu ta cũng không đề cập đến cậu. Chỉ toàn về Derek mà thôi."


Dĩ nhiên cậu ấy phải lo cho Derek rồi. Derek là anh trai cậu ấy cơ mà; còn tôi, tôi chỉ là một cô gái nào đó mà cậu ấy gặp cách đây một tuần. Dù vậy, vẫn có chút nhói đau khi cậu ấy chẳng hề nhắc đến tôi.


Tôi sắp sửa kể cho Rae nghe phần kế hoạch cô ấy đã bỏ lỡ, biến nơi này thành nơi hẹn gặp cố định của chúng tôi và sẽ quay lại kiểm tra thường xuyên. Nhưng giờ thì việc ấy nghe như thể tôi đang cố chứng tỏ là hai cậu con trai kia không quay lưng lại với tôi? Thế thì thảm hại biết bao nhiêu?


Tôi vẫn cho là họ sẽ quay lại sau khi mọi việc lắng xuống. Điều ấy chẳng liên quan gì đến chuyện Simon có thích tôi hay không. Họ sẽ quay trở lại vì đấy là điều đúng đắn phải làm. Vì họ đã nói như thế. Và có lẽ điều đó biến tôi thành một cô gái khờ dại xem phim quá nhiều, trong phim thì thể nào người đàn ông tốt cũng quay lại để cứu vãn tình hình. Nhưng đấy là niềm tin của tôi.


Tuy nhiên, không có nghĩa là tôi cứ mãi ở đây như một cô bạn gái trong phim hành động, ngồi chơi không đợi chờ được giải cứu. Có lẽ tôi ngây ngô thật đấy, nhưng không ngu ngốc. Chúng tôi đã chọn điểm hẹn, vậy thì không cần ngồi chết dí tại đây thêm nữa.


Tôi bò ra khỏi gian nhà kho nhỏ, nhìn ngó và nghe ngóng. Tôi vẫy tay, ý bảo Rae ra theo.


"Việc đầu tiên tớ cần làm là lấy tiền," tôi nói. "Cha tớ từng cho một ít nhưng có lẽ chúng ta sẽ cần thêm. Có một khoản tiền được rút giới hạn trong ngày, và chắc đấy sẽ là số mà tớ lấy được, thế nên tớ cần hành động thật nhanh, gọn, trước khi họ điều tra ra hoặc đóng băng tài khoản. Derek bảo trụ ATM gần nhất là..."


"Cậu đang làm gì vậy?" Rae hỏi.


"Sao cơ?"


Cô ấy cầm lấy tay tôi và chỉ vào vết máu. "Cậu không cần tiền; cậu cần một bác sĩ."


Tôi lắc đầu. "Tớ không thể đến bệnh viện. Kể cả khi họ chưa phát APB [¹] vì tớ, tớ còn quá trẻ. Họ sẽ gọi cho dì Lauren của tớ..."


[¹] Viết tắt của từ "all-points bulletin": Chương trình phát thông báo khẩn cấp cho mọi cảnh sát trong vùng (thường chuyển tải thông tin khẩn cấp hoặc cảnh báo).


"Ý tớ là dì Lauren của cậu kìa. Dì ấy là bác sĩ mà?"


"Kh... không. Tớ không thể. Dì ấy sẽ chỉ đưa chúng ta trở lại..."


"Sau khi họ bắn chúng ta ư? Tớ biết lúc này cậu đang giận dì ấy, nhưng cậu từng kể với tớ là dì ấy luôn lo lắng, luôn để ý đến cậu và bảo vệ cho cậu đấy thôi. Nếu cậu xuất hiện trước cửa nhà dì, bảo rằng Tiến sĩ Davidoff và đồng bọn của ông ta đã bắn cậu, cho dù là súng gây mê đi nữa, cậu nghĩ là dì ấy sẽ đưa cậu trở lại Nhà mở Lyle sao?"


"Còn tùy thuộc dì ấy có tin tớ hay không. Một tuần trước kia, có. Nhưng giờ thì sao nào?" Tôi lắc đầu. "Khi dì trò chuyện với tớ về Derek, cuộc nói chuyện ấy giống như tớ không còn là Chloe của ngày xưa nữa. Tớ là một đứa mắc bệnh tâm thần phân liệt. Tớ bị hoang tưởng và thấy ảo giác. Dì ấy sẽ không tin tớ đâu."


"Thế thì mô tả thật chi tiết về khẩu súng và mũi phi tiêu cho tớ nghe đi, và tớ cũng sẽ nói là mình đã nhìn thấy hai thứ ấy. Không, đợi đã! Phi tiêu. Derek đã rút một mũi ra khỏi áo của anh ta? Cậu có biết nó nằm đâu không?"


"Tớ... nghĩ là có." Tôi nhớ lại cảnh Derek thả mũi phi tiêu trong kho vận chuyển. "Ừ, tớ biết chính xác nó ở chỗ nào."


"Thế thì bọn mình đi lấy nó thôi."


Việc tìm mũi phi tiêu chẳng dễ dàng như vậy. Theo như chúng tôi được biết thì sân nhà máy đang đầy nhóc cảnh sát tìm kiếm hai đứa trẻ vị thành niên bỏ trốn. Nhưng khi nhìn ra ngoài, trước mắt chúng tôi chỉ thấy nửa tá công nhân nhà máy chuẩn bị tăng ca ngày Chủ nhật đang cười nói vui vẻ, những xô đồ ăn trưa đung đưa cùng những ly cà phê tiện lợi nghi ngút khói.


Tôi cởi chiếc áo sũng máu ra và đổi sang áo nỉ của Liz. Sau đó chúng tôi rón rén di chuyển ra ngoài, từ chỗ nấp này đến chỗ nấp khác. Chẳng có dấu hiệu gì cho thấy có người đang tìm kiếm chúng tôi. Điều này cũng hợp lý thôi. Hằng ngày, ở Buffalo, có bao nhiêu đứa trẻ như chúng tôi bỏ trốn cơ chứ? Kể cả trốn khỏi một nhà mở dành cho trẻ gặp rắc rối thì cũng sẽ không cho phép một cuộc truy bắt toàn lực đâu.


Tối hôm qua, chắc chỉ có những người làm ở Nhà mở Lyle truy tìm chúng tôi. Có thể là những thành viên trong hội đồng quản trị như mẹ của Tori, họ lo cho tiếng tăm của nhà mở hơn là an toàn của chúng tôi. Nếu muốn giữ kín cuộc đào tẩu này thì hẳn họ sẽ biến mất trước khi có công nhân của nhà máy đến làm việc. Nhưng giờ chắc họ đang mở một cuộc họp, quyết định xem nên làm gì, khi nào thì thông báo cho phụ huynh chúng tôi - và cảnh sát.


Tôi dễ dàng tìm thấy mũi phi tiêu và bỏ nó vào trong ba lô. Đoạn chúng tôi thẳng tiến đến khu buôn bán, đi vòng quanh ba tòa nhà ngang qua Nhà mở Lyle và để mắt quan sát. Chẳng có gì xảy ra cả. Chúng tôi tìm thấy một trạm điện thoại, tôi gọi một chiếc taxi và cho tài xế địa chỉ nhà dì Lauren.


Dì Lauren sống trong một căn hộ hai tầng gần trường đại học. Khi chúng tôi bước lên bậc thềm nhà dì thì tờ Buffalo News vẫn còn nằm đó. Tôi nhặt tờ báo lên và ấn chuông.


Sau một phút, một bóng người lướt qua đằng sau tấm rèm. Ổ khóa kêu lách cách và cửa bật mở. Dì Lauren đứng đó, trên người khoác một chiếc áo choàng tắm kiểu ngắn, tóc còn ướt.


"Chloe? Ôi chúa ơi. Con ở đâu..." Dì đẩy cửa ra. "Con làm gì ở đây? Con có sao không? Mọi chuyện ổn cả chứ?"


Dì kéo phải cánh tay bị đau của tôi và tôi cố không nhăn mặt. Rồi dì nhìn thấy Rae.


"Dì Lauren, đây là Rae. Ở Nhà mở Lyle. Bọn con cần nói chuyện với dì."


Vào trong nhà, tôi giới thiệu lại cho phải phép rồi kể cho dì nghe mọi chuyện. Được rồi, là câu chuyện đã được tóm lược. Rất chi là gọn ghẽ nhé, không đề cập đến xác chết, pháp luật hay người sói gì hết. Các nam sinh đã lên kế hoạch bỏ trốn và mời tôi với Rae tham dự. Chúng tôi chỉ đi theo cho vui thôi - ra ngoài, trốn việc và sau đó sẽ quay về. Biết dì Lauren không ưa Tiến sĩ Gill, tôi kể luôn phần cô ta tấn công mình trong sân cùng những lời cáo buộc điên rồ. Sau đó là chi tiết về khẩu súng.


Dì nhìn chăm chăm xuống mũi phi tiêu đặt trên một chồng tạp chí New Yorker tại bàn nước. Dì thận trọng cầm phi tiêu lên như thể nó có thể nổ và xem đi xem lại thật kỹ.


"Đây là phi tiêu thuốc mê," dì nói, giọng rất khẽ.


"Bọn con cho là vậy."


"Nhưng... Họ bắn cái này vào con ư? Vào con?"


"Vào bọn con ạ."


Dì ngồi sụp ra sau ghế, lớp da thuộc rít lên kin kít.


"Cháu cũng ở đó, Tiến sĩ Fellows," Rae nói. "Chloe nói thật đấy ạ."


"Không, dì..." Dì ngước mắt lên nhìn tôi. "Dì tin con. Dì chỉ không tin được là... Chuyện này hoàn toàn..." Dì lắc đầu.


"Dì tìm được Nhà mở Lyle ở đâu thế?" Tôi hỏi.


Dì chớp mắt. "Tìm?"


"Làm thế nào dì tìm được nhà mở đó cho con? Trên cuốn Những Trang Vàng ạ? Hay có ai giới thiệu?"


"Đó là một lời giới thiệu rất uy tín đấy Chloe. Cực kì uy tín. Có người ở bệnh viện đã kể cho dì nghe về nơi đó và dì đã khảo sát kỹ càng. Tỷ lệ bình phục rất cao và các bệnh nhân cũng như gia đình của họ hài lòng lắm. Dì không thể tin là lại có chuyện này."


Vậy ra chẳng ngẫu nhiên mà tôi đến Nhà Lyle. Nơi đó được giới thiệu. Thế có nghĩa gì đây? Tôi sờ chiếc áo của Liz và nghĩ về chúng tôi - tất cả chúng tôi. Chẳng có nhà mở bình thường nào lại đi lùng bắt bệnh nhân bỏ trốn bằng súng gây mê. Hồn ma kia đã đúng. Có lý do để chúng tôi sống tại Nhà Lyle và bây giờ, khi giấu dì Lauren sự thật, tôi có thể khiến dì lâm vào nguy hiểm.


"Về những hồn ma..." tôi mở lời.


"Ý con là những gì mà Tiến sĩ Gill nói à?" Bộp. Dì Lauren đặt mũi phi tiêu về lại trên mớ tạp chí, làm chồng tạp chí đổ nghiêng rồi trượt xuống mặt bàn kính. "Bản thân người phụ nữ đó cũng cần trị liệu tinh thần đi là vừa. Sao lại nghĩ con có thể giao tiếp với hồn ma được nhỉ? Chỉ cần tới tai một ủy ban đánh giá là cô ta bị rút giấy phép hành nghề ngay. Nếu như chưa xảy ra chuyện đó thì cô ta còn may đấy. Không một ai đầu óc tỉnh táo lại tin người ta có thể nói chuyện với người đã khuất cả."


Được rồi, quên vụ thú nhận đi.


Dì Lauren cao giọng. "Dì sẽ gọi cho cha con trước, rồi đến luật sư, và ông ấy sẽ liên lạc với Nhà mở Lyle."


"Tiến sĩ Fellows?"


Dì Lauren nhìn sang Rae.


"Trước khi làm vậy, tốt hơn cô xem qua tay Chloe đã."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK