• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 5


KẾT THÚC NHIỆM VỤ tuyên truyền, tiến sĩ Davidoff dẫn tôi đến gặp Rae, người vẫn yên tâm ngồi trong căn phòng tạm thời chơi trò Zelda. Ông ta mở cửa, phẩy tay bảo tôi vào trong rồi đóng cửa để chúng tôi lại.


"Hết giờ chơi rồi ư?" Rae từ từ quay lại. "Để em chơi xong..."


Thấy tôi, cô ấy nhảy dựng lên, bộ điều khiển rớt cạch xuống sàn. Vừa vội ôm chầm lấy tôi, Rae đã đột ngột buông tay.


"Tay cậu," cô ấy nói. "Tớ có làm cậu đau...?"


"Không sao, tớ băng lại rồi. Nhưng chắc cũng nên khâu vài mũi."


"Coi kìa." Rae nhìn tôi đăm đăm. "Cậu phải ngủ nhiều hơn đi bạn ạ. Trông cậu cứ như người chết ấy."


"À, chắc là do phần gen gọi hồn bắt đầu phát triển đấy."


Rae bật cười, ôm tôi vào lòng trước khi ngồi phịch xuống ghế. Lạ thật, sau một đêm dài trốn chạy mệt nhoài, trông Rae vẫn khoẻ khoắn như thường. Nhưng Rae thuộc tuýp người lúc nào mà chẳng tràn đầy sinh lực - làn da ánh màu đồng nâu; đôi mắt lấp lánh màu đồng nâu, và mái tóc xoăn kia, nếu được ánh mặt trời chiếu sáng, có lẽ cũng sẽ óng ánh màu đồng.


"Cậu dựng một hộp kia lên mà ngồi. Nếu có, tớ đã mời cậu ngồi ghế. Chỉ có điều mấy nhà thiết kế nội thất thời nay thế nào nào?" Rae trợn mắt. "Chậm chạp lắm. Nhưng cứ chờ đấy, thế nào cậu cũng bị choáng khi họ sửa xong phòng này. Dàn âm thanh nổi này, đầu DVD này, cả máy tính... và ghế nữa. Chưa hết, mai tụi mình sẽ có máy chơi game Nitendo hiệu Wii đàng hoàng nhé."


"Thật ư?"


"Ừ, tớ bảo thẳng bọn họ, 'Nghe đây, nếu muốn tôi giúp làm thí nghiệm, ít nhất cũng nên cho tôi cảm giác được trọng dụng chứ. Cái máy GameCube này hẳn nhiên không đáp ứng đủ yêu cầu..."


"Sao cậu không đòi chiếc ti-vi lớn hơn?"


"Lẽ ra tớ nên thế. Sau vụ lộn xộn ở Nhà Lyle, họ đang cuống lên tìm cách cung phụng bọn mình. Thể nào chúng ta cũng được chiều đến phát hư cho xem. Tất nhiên, tại bọn mình xứng đáng mà."


"Chắc thế rồi."


Rae cười, mặt mày rạng rỡ. "Cậu nghe gì chưa? Tớ là một bán yêu đấy. Bán Hoả yêu - Exustio. Loài quỷ lửa mạnh nhất. Ngầu nhỉ?"


Bán yêu đúng là ngầu thật. Nhưng là một bán yêu - chuột thí nghiệm, chao đảo trên bờ diệt vong thì sao? Quả là không ngầu tẹo nào. Dù muốn tiết lộ sự thật cho Rae ngay, tôi biết là chưa phải lúc. Chưa thể là lúc này.


Mới tối hôm trước Rae còn nằm lì trên giường ở Nhà mở Lyle, cố dùng tay không đánh diêm, khao khát tìm bằng chứng cho thấy mình có chút siêu năng lực nào đó. Giờ cô ấy đã biết mình là một bán yêu đặc biệt. Dù không thể hiểu tại sao Rae thích thú đến vậy, nhưng tôi vẫn phải chấp nhận cho đến khi thuyết phục được Rae tin đó chẳng phải là tin vui nhất trần đời.


"À này, cậu biết sao không? Họ còn cho tớ xem hình mẹ tớ nữa. Mẹ ruột ấy. Tất nhiên, cha tớ không có hình vì ông ấy là yêu. Kỳ quái thật đấy. Là yêu thì hẳn là không..." Lần đầu tiên ánh mắt Rae thoáng lo âu. Nhưng cô ấy liền vội chớp mắt. "Nhưng tiến sĩ D. bảo điều đó không quyết định bản chất của con người. Chloe này, mẹ tớ tên là Jacinda. Tên đẹp nhỉ?"


Tôi định đồng ý nhưng Rae chưa hết phấn khích.


"Mẹ tớ từng làm việc ở đây, giống cha Simon, nên họ có hình của bà. Mẹ tớ đẹp cứ như người mẫu ý. Tiến sĩ D. còn khẳng định họ biết cách tìm mẹ về cho tớ. Họ sẽ cố hết sức làm điều đó, vì tớ."


"Còn cha mẹ nuôi của cậu thì sao?"


Nỗi lo âu lại thoáng hiện về trong mắt Rae, lâu hơn lần trước. Tôi tự trách mình đã làm hơn một người bạn phải buồn phiền. Đầu tiên tôi bảo thẳng Liz rằng cô ấy đã chết, làm Brady nhớ lại buổi tối cuối cùng của cậu ta, giờ lại khiến Rae nhớ về ba mẹ nuôi của cô ấy... Dù chỉ muốn tìm giải pháp giúp ích cho tất cả chúng tôi, nhưng xử sự như vậy cũng là quá tàn nhẫn.


Sau một hồi lâu, Rae lên tiếng, "Bọn họ không có sức mạnh siêu nhiên."


"Ồ?"


"Ừ, chỉ là người bình thường thôi." Lời lẽ từ miệng Rae vụt khó nghe. "Họ bảo khi bỏ con ở lại, mẹ tớ đã cắt hết mọi quan hệ với hội. Sau đó tớ được nhận làm con nuôi. Theo tiến sĩ D., hẳn phải có nhầm lẫn nên mới thế. Mẹ Jacinda thương tớ lắm. Bà không đời nào bỏ rơi tớ. Tiến sĩ bảo đấy là câu chuyện cha mẹ nuôi bịa đặt, khi bảo mẹ ruột tớ không có khả năng nuôi con. Nếu ngày đó Hội Edison sớm phát hiện có chuyện nhận con nuôi, họ đã tìm cho tớ một gia đình giống chúng ta. Tuy nhiên, khi họ tìm được nơi ở của tớ thì đã quá trễ, vậy nên họ chỉ có thể theo dõi tớ lớn lên thôi. Ngay khi biết tớ gặp rắc rối, họ đã liên lạc với cha mẹ nuôi và xin phép cho tớ trú tạm ở Nhà mở Lyle. Chắc phải sau nhiều tuần lễ nữa cha mẹ nuôi mới biết tớ không còn ở đó. Cá với cậu là họ sẽ thở phào nhẹ nhõm."


"Tớ không nghĩ..."


"Tớ đã ở Nhà Lyle gần một tháng. Cậu có biết cha mẹ nuôi đến thăm hay gọi điện hỏi han được bao nhiêu lần không?" Rae chìa ngón cái và ngón trỏ tạo thành số 0.


"Có thể họ không được phép đến thăm. Có thể họ có nhắn lại nhưng câu không nhận được."


Rae chun mũi. "Tại sao lại không nhận được?"


"Bởi cha mẹ nuôi của cậu không có siêu năng lực. Để bọn họ nhúng tay vào chỉ khiến mọi việc phức tạp hơn thôi."


Ánh mắt Rae trở nên xa xăm khi cô ấy cân nhắc đến khả năng đó. Khi mắt Rae sáng lên, tôi mong cô ấy đã lầm, rằng gia đình duy nhất cô ấy từng biết và có được đã không bỏ rơi mình.


Rae lắc đầu cả quyết. "Không, tớ chính là nguyên nhân của mọi rắc rối. Chắc mẹ ruột tớ cũng mừng thầm khi rũ bỏ được tớ." Rae bấu chặt tay xuống ghế, nhưng lập tức buông ngay. "Như thế này là tiện nhất. Cho tớ."


Là một bán yêu tự dò dẫm trên còn đường tìm một cuộc sống mới chắc sẽ tốt hơn là làm người thường, về lại cuộc sống hằng ngày với cha mẹ chỉ là người bình thường. Tôi nhoài sang với lấy bộ điều khiển.


"Cậu chơi đến đâu rồi?" tôi hỏi.


"Cậu định cướp ngôi của tớ đấy à?"


"Hẳn nhiên rồi."


Tôi ăn trưa cùng Rae. Pizza. Khác với Nhà mở Lyle, mọi người ở đây hình như chỉ muốn chúng tôi vui, không cần giữ gìn sức khoẻ.


Hay có lẽ bởi họ biết trước cảnh vui vầy này sẽ sớm kết thúc?


Chuyện trò với Rae, lắng nghe đầy tai những câu chuyện đầy hào hứng, tôi tạm quên đi nỗi đau vì bị phản bội. Nhưng thay vào đó là một khả năng rất thật, rất đáng sợ.


Ngộ nhỡ tôi hiểu lầm? Suốt từ đầu đến giờ?


Tôi không hề có bằng chứng cho thấy người của Hội Edison đã giết Brady và Liz. Liz từng "mơ" thấy mình bị nhốt vào phòng bệnh trong bệnh viện. Theo những gì tôi biết, Liz gặp tai nạn trên đường đến đây. Hoặc cô ấy đã tự sát ngay đêm đó. Hoặc có thể trong lúc vật lộn kìm chế Liz, họ đã ngộ sát bạn tôi.


Vậy cái chết của Liz và Brady sau khi rời khỏi Nhà mở Lyle chỉ đơn thuần là sự trùng hợp ngẫu nhiên?


Nghe khó tin quá.


Không lẽ sau khi bất đồng với Hội Edison, cả mẹ ruột của Rae và cha của Simon đều mang con mình, vốn là đối tượng thí nghiệm, bỏ trốn?


Không, nghe vô lý lắm. Tôi phải tìm cho ra lời giải, nhưng nếu cứ bị nhốt mãi trong phòng như thế này, tôi sẽ chẳng tìm được gì hết. Còn nữa, tôi muốn tránh linh hồn trong phòng mình.


Đúng lúc đó, tiến sĩ Davidoff đến để đưa tôi trở về. Tôi vừa rảo bước theo ông ta dọc hành lang vừa cố nặn óc nghĩ cớ lỉnh đến nơi khác trong toà nhà, bằng mọi cách, tôi phải có tấm bản đồ của nơi này trong đầu.


Tôi định xin gặp dì Lauren. Tôi vờ như đã tha thứ cho dì việc bấy lâu nay dì lừa dối, phản bội và phó mặc tôi cho Hội Edison. Tôi không giỏi diễn, và dì Lauren cũng không khờ khạo. Dì cố tình tránh mặt vì một lý do, chờ thời cơ. Dì chờ đến khi nào tôi thật cô đơn, nhớ nhung một gương mặt thân quen, tuyệt vọng tìm kiếm lời giải đáp. Từ giờ đến lúc đó, dì sẽ không xuất đầu lộ diện.


Còn một người nữa để tôi xin được gặp...


Chỉ mới thoáng nghĩ đến, tôi đã sởn gai gốc, y như khi nghĩ đến viễn cảnh gặp dì Lauren ấy. Nhưng tôi rất cần câu trả lời.


"Tiến sĩ Davidoff?" gần về đến phòng mình, tôi đánh bạo hỏi.


"Chuyện gì thế Chloe?"


"Tori có ở đây không ạ?"


"Có chứ."


"Em đang nghĩ là... em nên gặp Tori, hỏi thăm bạn ấy một tiếng."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK