Chương 25
CÓ PHẢI DEREK ĐANG CỐ hù tôi sợ không? Vài ngày trước, hẳn tôi sẽ trả lời là đúng ngay tắp lự. Nhưng hiện tại tôi biết việc đó căn bản là thật. Derek đã nghe được chuyện đó, thế là anh ta cứ cho qua mà chẳng thiết làm giảm nhẹ tai họa, vì ý nghĩ đó không hề thoáng qua đầu anh ta.
Nhưng chuyện này thực sự càng khiến tôi thêm sục sôi quyết tâm nhận được ít nhất một câu hỏi có câu trả lời khi một y tá thình lình thò đầu vào và thông báo tắt đèn.
"Bà Talbot ơi?"
"Sao vậy cưng?" bà đáp, lại ghé đầu vào nhìn.
"Bọn em gọi cho Liz được chưa ạ? Em rất muốn trò chuyện với bạn ấy. Để giải thích về chuyện tối qua."
"Chẳng có gì cần giải thích đâu cưng. Liz là người sẽ thấy sợ những chuyện như vậy, khiếp hãi em như thế nữa. Tôi chắc chắn vào cuối tuần em có thể gọi cho em ấy."
"Cuối tuần này ạ?"
Bà di chuyển vào phòng và đóng cửa lại. "Các bác sĩ khác bảo tôi rằng Liz đang gặp khó khăn trong việc thích nghi hoàn cảnh."
Rae thình lình thò đầu ra khỏi giường. "Có chuyện không ổn ạ?"
"Đó là chứng trầm cảm. Tối qua em ấy khổ sở lắm. Các bác sĩ ở bệnh viện mới không muốn em ấy nhớ đến chuyện kia."
"Sẽ thế nào nếu em không đề cập lại chuyện đó ạ?"
"Chỉ tán gẫu thôi em cũng đã khiến cho bạn ấy nhớ lại rồi đó cưng. Đến Chủ nhật họ nói Liz sẽ ổn thôi. Muộn nhất là tuần tới nhé"
Nỗi khiếp sợ trong tôi len lỏi xuất hiện.
Không phải bây giờ, cưng à.
Có lẽ là cuối tuần tới.
Có lẽ là tuần tới.
Có lẽ là không bao giờ.
Tôi liếc nhìn Rae, nhưng thay vào đó là lại ngỡ là Liz ngồi ở mép giường ngoe nguẩy mấy đầu ngón chân, chiếc tất in hình hươu cao cổ màu cam-tía nhảy múa.
Liz chết rồi.
Kia là hồn ma của cô ấy.
Dĩ nhiên điều đó nghe thật buồn cười. Cho dù tôi có tưởng tượng ra nổi lý do vì sao Nhà mở Lyle lại muốn giết lũ trẻ, thì gia đình chúng sẽ thế nào? Đây có phải là những đứa trẻ lang thang ngoài đường ngoài xá và bỏ nhà ra đi đâu chứ. Cha mẹ chúng sẽ nhận thấy là chúng đã biến mất. Chú ý đến và quan tâm.
Mày có chắc vậy không? Vậy chuyện cha mẹ Rae là như thế nào? Ân cần chu đáo, luôn gọi điện hỏi thăm và đến đây gặp cô ấy à? Và cha của Simon cùng Derek nữa? Người Tàng Hình chăng?
Tôi cuộn người lại trên giường và lấy gối chụp kín hai tai, như thể làm thế có thể làm giọng nói nhỏ xuống.
Rồi tôi nhớ ra điều Simon từng nhắc đến trước đó. Thuật hồn ra khỏi xác.
Có một giới sở hữu sức mạnh siêu nhiên có khả năng rời khỏi thân xác của mình và dịch chuyển bằng ý chí. Liệu người gọi hồn có thể nhìn thấy những linh hồn biết xê dịch ấy không? Tôi cá là có - rằng linh hồn là phần rời khỏi cơ thể khi người ta chết đi hay trong quá trình hồn lìa khỏi xác.
Thì ra Liz là như vậy. À... Simon đã gọi những người đó là gì nhỉ? Thầy pháp. Tại căn phòng này Liz đã dùng thuật ấy và tôi đang nhìn thấy cô. Điều đó giải thích lí do vì sao tôi trông thấy và nghe thấy cô ấy nói chuyện, chứ chẳng phải là ma cỏ. Có lẽ điều này cũng dùng để lý giải về chuyện yêu tinh. Liz làm di chuyển đồ vật mà không hề nhận thức được và ném mọi thứ lung tung.
Đó nhất định là lời giải đáp. Nhất định là thế.
.
"Đây này," Derek vừa thì thầm vừa dúi một lọ Mason rỗng vào tay tôi. Sau giờ học, anh ta đã kéo tôi sang một bên và hiện tại chúng tôi đang đứng dưới chân cầu thang dẫn lên chỗ ở của nam sinh. "Bỏ cái này vào phòng cô và giấu đi nhé."
"Đây là một cái... lọ."
Derek làu bàu, tức giận rằng tôi quá ư là tối dạ đến nỗi quên sự quan trọng then chốt trong việc giấu một cái lọ Mason rỗng trong phòng mình.
"Nó dùng để đựng nước tiểu."
"Gì cơ?"
Derek trợn tròn mắt, một âm thanh nghe như tiếng hầm hè thoát qua kẽ răng khi anh ta cúi người xuống gần sát tai tôi. "Nước tiểu. Nước giải. Gì cũng được. Cho lần kiểm tra."
Tôi nâng cái lọ lên ngang tầm mắt. "Tôi cứ tưởng họ sẽ đưa cho tôi thứ gì đấy nhỏ hơn chứ."
Lần này thì rõ là Derek hầm hè rồi nhé. Liếc nhìn quanh thật nhanh, đoạn anh ta vươn tay nắm lấy cánh tay tôi trước khi khựng lại và vẫy tôi đi lên cầu thang. Anh ta làm cả hai việc ấy cùng một lúc và đứng trên đầu cầu thang trong giây lát, sau đó ngoảnh lại trừng mắt với tôi, như thể tôi đang dây dưa phí thời gian.
"Hôm nay cô có uống thuốc phải không?" anh ta thì thào.
Tôi gật gật.
"Thế thì dùng cái lọ này để giữ lại thứ kia đi."
"Giữ lại..."
"Nước tiểu của cô. Nếu ngày mai cô đưa cho bọn họ một ít nước tiểu của ngày hôm nay thì có vẻ như là cô vẫn còn dùng thuốc."
"Anh muốn tôi... đánh tráo à? Vào mớ lọ thí nghiệm ấy?"
"Có ý gì khác hay hơn không?"
"Ờ, không, nhưng . . ." Tôi giơ cái lọ lên và nhìn chằm chằm vào đấy.
"Ôi Chúa ơi. Giữ nước tiểu của cô. Đừng giữ lại nước tiểu của cô. Với tôi thì chả khác gì nhau đâu."
Simon từ một góc gần đấy thò đầu vào, mày nhướng lên. "Em định thắc mắc xem hai người đang làm gì nhưng nghe xong thì em biết câu trả lời rồi."
Derek xua tôi đi xuống cầu thang. Tôi nhét cái lọ vào ba lô. Thật sự tôi chẳng muốn dùng đến nó mấy, nhưng nếu tôi thấy lúng túng vì ý nghĩ giữ lại nước tiểu của mình thì điều đó hẳn chứng minh rằng tôi là đứa con gái nhỏng nha nhỏng nhảnh đồng bóng mà anh ta mong được thấy.