Chương 12
TORI VÀ TÔI nép mình dưới tấm bạt phủ xe rơ moóc. Xe không có đầu kéo nên chúng tôi không lo chỗ trốn sẽ lăn bánh ra đi. Tôi nghĩ đó là một ý hay. Tori không đồng ý.
"Ai lại đi nấp dưới này," cô ta cúi rạp xuống, rít qua kẽ tay. "Họ chỉ cần giở bạt ra là thấy."
"Nếu họ đến gần, bọn mình sẽ chạy."
"Làm sao biết họ đến mà chạy chứ? Chúng ta có thấy gì đâu."
"Liz đang ra ngoài do thám tình hình." Đang ngồi xếp bằng, tôi đổi tư thế. "Về Liz..."
"Cô ấy chết rồi." Tori khô khan nói. "Mẹ tôi bảo vậy đấy. Có phải mẹ tôi đã giết Liz không? Bà ấy với những người đó..."
"T...tôi sẽ giải thích sau. Giờ im lặng đi nào. Người ta nghe thấy mất..."
"Xung quanh làm gì có ai chứ? Nhờ Liz đấy, bạn tôi đấy. Liz đã ra ma và giờ cô ấy đang canh chừng cho bọn mình. Hình như là bao lâu nay cô ấy toàn giúp cậu. Vậy mà cậu không hề nghĩ đến chuyện báo tôi hay rằng Liz đã chết, rằng họ đã sát hại Liz."
"Tôi có kể với Rae..."
"À phải, Rachelle. Sao, cậu nói với cô ta thì được lợi gì không hả?" Tori nhìn vào mắt tôi. "Nếu muốn biết ai là kẻ phản bội, cậu nên bắt đầu từ Rae."
"Rae? Không. Cô ấy không bao giờ..."
"Thử nghĩ xem, phải có người chỉ điểm chứ. Nếu không là tôi, cậu hay hai anh em nhà kia thì kẻ còn lại sẽ là ai?"
"B... bọn mình nên im lặng thì hơn. Ở đây âm thanh dội lớn quá."
"Thế ư? Chà, giờ lại còn lên lớp môn khoa học cho tôi nữa cơ đấy. Derek dạy cậu à?"
"Tori này?"
"Gì cơ?"
"Nín giùm đi."
Cô ta im lặng được chừng năm giây rồi lại nói, "Đáng lẽ Liz phải về từ lâu rồi chứ? Làm sao cậu biết cô ấy vẫn còn ngoài đó?"
"Liz tự đến, tự đi. Chính vì thế tôi mới cần áo của Liz để..."
Liz phóng xuyên qua tấm bạt và sà xuống chỗ chúng tôi. "Cậu bảo Tori im giùm cái!"
"Tớ có bảo rồi," tôi khẽ nói. "Mấy lần lận."
"Chán ghê, họ nghe thấy rồi. Đang trên đường đến đấy. Dì của cậu dắt theo một gã mang súng."
Tôi khẽ thuật lại cho Tori nghe.
"Sao cơ? Vậy mình còn ngồi đây làm gì?" Cô ta giật nảy người rồi né sang bên.
Tôi vội túm lấy tay Tori. Lập tức cô ta kêu ré lên, lớn đến độ Liz phải chau mày.
"Họ đi từ hướng nào đến thế?" Tôi hỏi Liz.
Liz chỉ về bên trái. Tôi bò sang phái bên phải và nâng tấm bạt lên.
Liz vội ra theo. "Giờ tớ không thấy họ đâu hết."
Tôi nheo mắt lại vì nắng. Cách chúng tôi chừng sáu, bảy mét có một tòa nhà nhưng tôi không thấy cửa. Tôi nhoài ra ngoài nhìn cho rõ. Bên trái có một đóng thùng lỉnh kỉnh bụi bặm. Chúng tôi sẽ trốn giữa...
"Chloe!" Liz hét lớn. "Hắn ta ở ngay.."
Có tiếng thịch - thịch trên rơ moóc cắt đứt lời của Liz.
"Lùi lại!" Liz gào lên. "Lùi lại!"
"Có chuyện gì thế?" Tori khẽ làu bàu. "Đi nào!"
Vừa cố lùi lại, tôi đã bị Tori xô mạnh từ phía sau và ngã nhào ra khỏi thành xe, đập mặt xuống đất.
"Giờ thì dễ hơn nhiều rồi," một giọng nói vang lên.
Tôi nằm ngửa người trên đất. Đằng kia, Mike đứng sừng sững trên xe moóc. Hắn chính là người đã nã súng vào chúng tôi trong đêm thứ Bảy vừa rồi.
"Lauren?" hắn ra lệnh. "Đưa súng đây. Để tôi giải quyết cho xong vụ này."
Trợn trạo nhìn tôi, hắn ta nhảy xuống đất. Vừa lúc đó, dì Lauren cầm súng đến nơi. Hắn chìa tay về phía dì.
"Xin lỗi con, Chloe," dì nói.
Thấy dì chĩa súng về mình, tôi cuống quýt lùi lại.
"Đừng mà. Con... con sẽ không chống đối nữa. Con..."
Bất ngờ dì Lauren quay ngoắt nòng súng vào Mike và bóp cò. Phi tiêu tẩm thuốc mê găm trúng cánh tay hắn. Mike bàng hoàng nhìn mũi phi tiêu trước khi từ từ khuỵu xuống.
Dì Lauren chạy lại đỡ tôi dậy, "Tori, mau ra khỏi đó đi. Lúc vừa nghe thấy tiếng các cháu, hắn đã dùng bộ đàm báo cho họ biết rồi."
Tôi giật lùi lại, ra hiệu bảo Tori chuẩn bị chạy nhưng mắt vẫn không rời dì mình. Dì nắm lấy tay tôi nhưng bị tôi hất ra. Dì đành buông xuôi và lùi xa.
"Theo con thì vì sao dì lại bắn hắn? Sao dì để Tori thoát dễ dàng như vậy? Dì đang muốn giúp. Dì cháu mình sẽ cùng đi tìm anh em Derek. Ta sẽ tìm cả chú Kit - cha Simon nữa."
Bên tai tôi nghe như có tiếng vang kỳ cục. Chắc là con tim tôi đang thét lên vì vui sướng. Dì Lauren đã nhận ra sai lầm và vẫn thương yêu tôi. Dì sẽ đền bù cho tôi, mọi rắc rối của tôi sẽ được dì tháo gỡ như từ trước đến giờ và mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.
Còn gì kỳ diệu hơn thế?
Không! Nghĩ sao làm vậy, tôi chậm chạp lùi thêm bước nữa và vẫy tay ra hiệu cho Tori cùng chạy. Tôi đã bị lọc lừa quá nhiều để có thể tin vào một cái kết có hậu.
"Dì xin con, Chloe." Dì Lauren giơ chiếc túi chứa insulin ra. Khi tôi chìa tay nhận, dì liền chộp cổ tay tôi. "Dì sai rồi, Chloe. Một sai lầm nghiêm trọng. Nhưng dì sẽ sửa lỗi mà." Dì đưa túi thuốc. "Nhớ chạy đằng ấy nhé." Dì chỉ vào nhà máy. "Nép mình vào bóng các tòa nhà mà đi. Dì kéo hắn giấu dưới gầm xe đã."
Chờ dì Lauren bắt kịp, ba người chúng tôi len lỏi qua dãy nhà kho chạy về hướng cổng chính. Dì tôi cam đoan người của Edison không mai phục nơi ấy. Tuy không thấy có bóng dáng công nhân nào lởn vởn bên ngoài, nhưng nhóm chúng tôi cũng không thể liều lĩnh đến quá gần nhà máy được.
Lỡ dì tôi nói dối chỉ để dụ chúng tôi vào bẫy? Nếu thế, mong là bùa của Tori sẽ giúp ích được ít nhiều.
Chúng tôi dừng lại nghỉ mệt sau một nhà kho phía bên kia sân.
"Hai đứa nghe này," dì Lauren dặn. "Đằng kia có một cổng giao nhận hàng. Tuy cổng khóa rồi nhưng hai đứa vẫn có thể lách mình qua. Nhớ đi qua hai dãy nhà và sau đó đi thẳng đến cuối đường nhé, các cháu sẽ thấy một cửa hàng Seven-Eleven."
Tôi gật đầu. "Con biết chỗ đó."
"Tốt. Hai đứa vòng ra sau cửa hàng đợi dì nhé. Ta sẽ gặp lại nhau ở đó."
Tori vội đi ngay, nhưng tôi đứng lại, chăm chú nhìn dì Lauren.
"Chloe, sao thế?"
"Tori không chỉ điểm tụi con đúng không ạ?"
"Ừ. Giờ..."
"Là Rae hả dì?"
Dì Lauren ngập ngừng nhưng tôi đã đọc được đáp án trong ánh mắt dì. "Không chỉ mình dì tưởng hồi nào đến giờ mình vẫn làm điều đúng đắn đâu Chloe."
Tôi quay lưng định chạy. Dì nắm tay tôi giữ lại và chìa một phong bì gấp làm tư.
"Vài lời thanh minh và một ít tiền." Thấy tôi từ chối, dì nhoài theo dúi vào túi quần sau của tôi. "Nếu con nhất quyết dứt áo ra đi, dì không trách. Nhưng xin con, hãy cho dì một cơ hội. Một cơ hội cuối cùng nữa thôi."
Tôi gật. Dì ôm tôi vào lòng, hôn lên má tôi rồi buông ra. Tori đã chạy gần đến khúc quanh của tòa nhà, sắp khuất dạng thì Liz đang đứng sau lưng tôi bất ngờ hét lên.
"Chloe, coi chừng..."
Tôi quay phắt lại, nhanh đến nỗi suýt ngã vì mất thăng bằng. Dì Lauren nôn nóng ra hiệu bảo đi tiếp, nhưng tôi chỉ thấy bóng một người vừa đến phía sau dì. Mẹ Tori.
Tôi hét lên báo động, nhưng mụ Enright đã vung tay lên. Từ đầu ngón tay mụ, một luồng chớp phóng về phía dì Lauren với một tiếng "bốp" xèo xèo kinh khủng, làm dì ngã vật xuống đường. Máu miệng dì văng thành vệt dài lên nền bê tông.