Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Ninh ngồi xuống, lấy điện thoại ra, cậu muốn xem video về mấy tác phẩm điêu khắc trên cát để xoa dịu tâm trạng, nhưng điện thoại lại không có tín hiệu.

Đường Ninh không còn cách nào khác, đành đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lên, cậu bỗng nhìn thấy một đứa trẻ bên cạnh máy bán vé.

Đó thực sự là một đứa trẻ rất nhỏ, chỉ khoảng hai ba tuổi, ánh sáng lờ mờ khó có thể phân biệt được là trai hay gái, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của nó trông đã tái xanh.

Đường Ninh cảm thấy tổ chương trình thực sự rất vớ vẩn, sao lại có thể mời trẻ con đến diễn cơ chứ, xe buýt vậy mà cũng không dừng lại, chẳng may đứa trẻ không đứng vững mà ngã thì...

Chờ một chút, Đường Ninh đột nhiên nhận ra chiếc xe buýt đổ nát này đang lái rất ổn định, trên đường bê tông không ổn định mà đi như lướt, như thể bị thứ gì đó nâng lên.

Nhận thức này khiến Đường Ninh cảm thấy hơi kỳ quái, còn chưa kịp suy nghĩ thì tất cả đèn trong xe đột nhiên tắt ngấm, cả xe buýt chìm trong bóng tối.

Đường Ninh tim đập nhanh hơn vì trời tối đột ngột, nhưng cậu cố gắng hết sức bình tĩnh lại, cậu biết tổ tiết mục đã từng làm chuyện tương tự trước đó. Lúc đó, nữ khách mời sợ hãi đến mức la hét dữ dội, đợi ba giây sau, tổ chương trình xấu xa mới bật đèn lên.

Cậu đếm ba con số trong đầu.

Đèn pha từng cái một sáng lên, tựa như bóng tối vừa rồi chỉ là bởi vì nhất thời đèn pha bị hỏng mà thôi.

Lẽ ra lúc này, những diễn viên quần chúng này nên la hét lên, tạo nên một bầu không khí kinh hoàng mới đúng.

Đường Ninh thực sự hy vọng hành khách sẽ hét lên như mong đợi của cậu, cậu rất mong chờ để được nghe thấy âm thanh đó, bởi từ lúc cậu lên xe đến giờ, chiếc xe này im lặng đến đáng sợ.

Thế nhưng, tất cả hành khách vẫn im lặng, không thay đổi gì so với lúc đầu.

Chỉ có đứa trẻ đứng cạnh máy bán vé, vào lúc này, đã đứng cạnh chiếc ghế đơn ở hàng đầu tiên cạnh cửa sổ.

Đó là nơi mà cậu muốn ngồi lúc đầu.

Đứa trẻ mặc một bộ Hán phục thêu màu xanh lam, đi giày đen, đôi chân của nó dường như hòa vào bóng tối.

Đôi mắt của đứa trẻ đen tuyền, con ngươi cực lớn, nhìn thẳng vào Đường Ninh, da đầu Đường Ninh tê dại, nên miêu tả cảm giác này như thế nào đây?

Nó hoàn toàn không giống với từ "ngây thơ" thường được sử dụng để miêu tả trẻ em, mà có một chút tàn nhẫn ,lạnh lùng.

Một giây tiếp theo, đèn pha lại tắt, bóng tối lại ập đến như sóng thủy triều.

Ba.

Đôi mắt to đen láy của đứa trẻ cứ hiện lên trong tâm trí Đường Ninh, cậu có ảo giác rằng dù đang ở trong bóng tối, đối phương vẫn chú ý đến cậu.

Hai.

Chăm chú, vững vàng nhìn chằm chằm.

Một.

Đèn pha lại bật sáng, dưới ánh đèn mờ ảo, Đường Ninh nhìn thấy đứa trẻ đang đứng ở hàng thứ nhất đột nhiên xuất hiện ở hàng thứ tư!

Trong bóng tối vừa rồi, đứa trẻ di chuyển ba chỗ ngồi về phía mình, trong khi đôi mắt to đen láy kia vẫn nhìn Đường Ninh không chớp.

Đường Ninh không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đó, tầm mắt hoảng sợ di chuyển xuống dưới, sau đó trái tim Đường Ninh như muốn ngừng đập .

Bởi vì cậu đột nhiên phát hiện đứa nhỏ không phải đang mặc Hán phục mà là bị một tấm vải liệm thêu màu xanh lam quấn quanh người.

Một tấm vải liệm cho người chết.

Đèn lại tắt.

Sự hoảng loạn và bóng tối bao trùm lấy Đường Ninh, chân Đường Ninh bất giác run lên, cậu không để ý mình đang ở hàng bao nhiêu trên xe buýt, nhưng khi đèn tắt lần thứ hai, đứa trẻ đã đứng ở giữa xe buýt. Chỗ ngồi hiện tại của cậu chỉ còn cách nó ba hoặc bốn hàng ghế, có lẽ khi đèn sẽ bật sáng trở lại, đứa trẻ sẽ xuất hiện ngay bên cạnh cậu.

Nghĩ đến đứa trẻ trong tấm vải liệm xuất hiện ở bên cạnh mình, trái tim Đường Ninh như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, khiến cậu khó thở thậm chí là không thể thở được.

Đường Ninh chộp lấy điện thoại, bật đèn flash với tốc độ chưa từng có, ánh sáng chói lọi xuyên qua bóng tối dường như khiến mắt của đứa trẻ trong bóng tối bị đau, nó khóc toáng lên. Trong phút chốc, dây thần kinh căng thẳng của Đường Ninh bị kéo đến cực điểm. Bàn tay đang cầm điện thoại khẽ run lên, những tia sáng tản ra mất trật tự.

Dù Đường Ninh có quét đèn pin thế nào cũng không thấy bóng dáng đứa trẻ, nhưng tiếng khóc thê lương của đứa trẻ vẫn không ngừng vang lên, từ xa đến gần, từ tứ phía truyền đến, gần đến giống như dính vào tai của Đường Ninh!

Ở đâu? !

Ở đâu? ! !

Đường Ninh trừng lớn hai mắt. Đèn lại một lần nữa bật lên, tiếng khóc cũng im bặt. Như thế đó chỉ là ảo giác của cậu. Nhưng Đường Ninh hoàn toàn không có cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn. Bởi vì cậu biết, mỗi khi đèn tắt đi, đứa trẻ kia cũng sẽ càng tiến gần đến cậu hơn...

"Mẹ ơi." Giọng đứa trẻ với một âm điệu lạ lùng vang lên.

Lần theo nguồn phát ra âm thanh, Đường Ninh cứng ngắc mà cúi đầu xuống, nhìn thấy đứa nhỏ đang đứng dưới chân mình.

Đó là một khuôn mặt nhỏ màu trắng xanh với những nốt thi đốm (*) dày đặc, dưới ánh sáng mạnh của đèn pin, đôi mắt đen tuyền không thể nhìn phản chiếu một tia sáng nào.

Đường Ninh gần như không thở được. Sau đó, cậu phát hiện ra điều còn kinh khủng hơn —

Hoá ra đứa trẻ này không đi giày đen.

Dưới ông quần nó hoàn toàn không có gì hết!

Nó không có chân!

Trái tim Đường Ninh điên cuồng gào thét, thế nhưng cậu lại không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, cậu muốn đứng dậy bỏ chạy, nhưng dưới sự sợ hãi tột cùng, cậu lại không còn chút sức lực nào. Giây phút sau, đèn lại tắt, bóng tối lại bao trùm chiếc xe.

Tiếng khóc của đứa trẻ trở thành tiếng cười khúc khích, một bàn tay nhỏ lạnh lẽo đè lên bắp chân của Đường Ninh, như có sức nặng ngàn cân, linh hoạt trèo lên người của cậu, từ bắp chân cậu leo lên eo Đường Ninh.

Mỗi chỗ bị bàn tay nhỏ bé đó chạm vào đều tỏa ra hơi lạnh nhức buốt, cậu cảm giác như da thịt như sắp bị lột ra.

Đường Ninh chưa bao giờ tưởng tượng sẽ có ngày mình lại gặp phải chuyện khủng khiếp như vậy, cậu run lên vì đau đớn. Nỗi sợ hãi tuyệt vọng khiến cậu cảm nhận được đau từ cổ họng xuống dạ dày, chân tay thì không còn sức lực, cậu muốn kéo đứa trẻ ma ra khỏi người mình. Nhưng cậu như đang bị bóng đè, không thể nhúc nhích, điện thoại tuột khỏi tay, không biết đập vào đâu khiến ánh sáng tắt ngóm.

Thế giới lại một lần nữa trở lại bóng tối.

Đôi tay nhỏ bé lạnh lẽo trèo lên qua eo cậu, ngay lúc đôi tay ấy sắp chạm vào cổ Đường Ninh, một bàn tay thon dài mạnh mẽ duỗi ra nhẹ nhàng nhấc đứa trẻ ma đang bò trên người Đường Ninh lên như một con gà. Đứa bé cực kỳ hoảng sợ, tiếng cười khanh khách của nó im bặt, miệng của nó mở ra với kích thước không thể tin được, sợ hãi phát ra tiếng khóc kinh hoàng.

Bàn tay đó buông ra, em bé ma ngã xuống ghế, run bần bật.

Chuỗi biến cố này chỉ xảy ra trong ba giây ngắn ngủi, Đường Ninh còn chưa kịp thoát khỏi nỗi sợ khi bị ma bé tấn công, đèn lại bật sáng.

Đường Ninh ngơ ngác ngước mắt lên, liền nhìn thấy người đàn ông cứu mình đã cởi ra khẩu trang và mũ lưỡi trai, lộ ra khuôn mặt tuấn tú vô cùng.

Người này có dáng hình đẹp đẽ của đàn ông phương Tây nhưng lại mang làn da phương Đông, có chút khí chất cổ điển, hốc mắt sâu vô cùng quyến rũ, con người mà đen tuyền hiếm có. Trong ánh sáng tối tăm của xe buýt, toát lên vẻ bí ẩn và nguy hiểm.

Đôi mắt phượng dài hẹp cong cong, thanh niên cười cười nhìn Đường Ninh.

Vẻ ngoài của anh ta vốn dĩ không chê vào đâu được, khi cười, từng đường cung khóe mắt và lông mày dường như đều được thiết kế tỉ mỉ, mang ưu điểm trên khuôn mặt này làm rõ lên, khiến người ta không khỏi cảm thán.

Tất cả áp bức đều biến mất, dường như cảm giác căng thẳng khi nhìn nhau vừa rồi chỉ là ảo giác của Đường Ninh.

Người thanh niên đẹp trai ngồi xuống bên cạnh Đường Ninh còn đang sợ hãi, giọng nói trầm thấp dịu dàng đầy từ tính, "Tiểu Ninh, em vẫn còn giận anh sao?"

Đường Ninh hoàn toàn không biết người thanh niên trước mặt cậu là ai. Cũng không biết tại sao đối phương lại đối xử với cậu như vậy, nói xong những lời này, đầu óc trống rỗng, hai tay run rẩy nắm lấy góc áo của thanh niên, "Có, có ma ...".

Thanh niên bối rối: "Có gì cơ?

" ... Đứa trẻ ma." Đường Ninh hai mắt đỏ bừng, đầu ngón tay run rẩy giống như thể một giây sau liền khóc.

"Em đang nói về con búp bê vải này sao?" Người thanh niên chỉ vào vị trí bên cạnh Đường Ninh.

Con búp bê vải?

Đường Ninh quay đầu lại một cách khó khăn, cậu nhìn thấy một con búp bê làm bằng vải vụn nằm yên lặng bên cạnh cậu, đó là một con búp bê rất cũ kỹ, không có chân và hai chiếc cúc đen làm đôi mắt, đang nhìn thẳng vào cậu.

Trong phút chốc, nỗi sợ hãi khi bị nhìn chằm chằm lại ập đến, Đường Ninh dường như lại kiệt sức, ngã vào người thanh niên nọ, bả vai mỏng manh rơi xuống, như một con bướm sa vào lưới.

Mạc Vân Sơ rũ mắt, nhìn thấy cái cổ mảnh khảnh của Đường Ninh, một mùi hương nhàn nhạt xộc vào mũi, mồ hôi càng làm cho mùi hương nồng đậm hơn.

Thơm quá.

"Không... tôi không muốn ghi hình nữa!" Đường Ninh túm lấy góc áo của Mạc Vân Sơ, nước mắt lưng tròng nhìn hắn. Bây giờ cậu chỉ muốn về nhà chấm dứt cơn ác mộng này.

Mạc Vân Sơ dịu dàng nói: "Thực xin lỗi, Tiểu Ninh, anh biết em vẫn còn tức giận, đáng lẽ anh không nên vì chuyện ghi hình mà lỡ hẹn với em, anh hứa sẽ không có lần sau, được không?"

Đường Ninh không hiểu người đàn ông này đang nói cái gì, đôi mắt đẫm nước mắt của cậu vô cùng bối rối, cậu nặng nề khóc, "Sao cơ?"

Mạc Vân Sơ nhìn Đường Ninh, đầu ngón tay có vết chai mỏng nhẹ nhàng lau khóe mắt cậu, dịu dàng nói, "Anh yêu em, Tiểu Ninh. "

[Ding -Tải hệ thống hoàn tất]

Âm thanh gì thế?

[Kể từ khi bước lên chiếc xe buýt kia, cuộc sống của Đường Ninh đã thay đổi đến nghiêng trời lệch đất!].

Một giọng nam lạnh như băng vang lên trong đầu Đường Ninh, báo:

[Em Bé Ma xuất hiện trong cuộc đời cậu như một cái bóng, chỉ khi gặp bạn trai Mạc Vân Sơ thì ma em bé mới tạm dừng lại, nhưng bạn trai Mạc Vân Sơ là một ngôi sao lớn nên anh không thể luôn lúc nào cũng ở bên cạnh bạn...]

[Vòng tân binh: Em Bé Ma]

[Độ khó: Cấp độ E]

[Nhiệm vụ chính: Sống sót! Người chơi sống sót bảy ngày trong phó bản!]

[Nhiệm vụ nâng cao: Phong ấn Em Bé Ma ! Con dấu của người chơi có thể xóa trò chơi trước thời hạn.]

[Trò chơi bắt đầu]...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK