Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đã xảy ra chuyện gì? Cho anh biết địa chỉ ở đâu? Anh sẽ đến đón em ngay." Mạc Vân Sơ hỏi dồn dập, nhưng giọng nói của hắn vẫn vô cùng trầm ổn, tạo cho người nghe cảm giác yên tâm.

So với âm sắc bén nhọn của hệ thống, giọng nói của hắn dễ chịu vô cùng.

Đường Ninh đã hoàn toàn không kiểm soát được nước mắt của mình nữa, cậu vừa khóc vừa đọc địa chỉ của mình, xung quanh là bóng tối âm u, giống như một con thú hung dữ trong vực thẳm chuẩn bị nuốt chửng cả người cậu.

Thân thể băng giá đè chặt trên người cậu, lòng bàn tay nắm chặt lấy eo như muốn bẻ gãy thắt lưng của cậu.

Đường Ninh run lên vì đau đớn, từng phút từng giây trôi qua như đang dày vò cậu, cậu không biết bản thân mình có thể chống đỡ được bao lâu nữa, thân thể lung lay như sắp đổ. Cậu không dám mở mắt ra, còn con ma kia cũng không ngừng nói chuyện với cậu. Nó biến thành giọng nói của hệ thống, biến thành giọng nói của người đại diện của cậu ở thế giới thực, biến thành giọng của vô số người, như thể tất cả mọi người đều đang ghé đầu vào vai cậu, trăm miệng một lời kêu lên:

"Mau nhảy đi!!"

"Mau nhảy đi!!"

"Mau nhảy đi!!"

Bỗng bàn tay lạnh ngắt từ thắt lưng di chuyển đến mắt cá chân cậu, mạnh mẽ kéo chân cậu xuống.

Đường Ninh một tay cầm điện thoại, tay kia nắm lấy tay vịn, cậu đã kiệt sức, nhưng thứ kia vẫn nắm chặt cổ chân cậu, mắt cá chân cậu dường như sắp gãy đến nơi. Trong bóng tối, một mình Đường Ninh gian nan chống cự lại sức mạnh vô hình kia, nó nắm chặt chân cậu cố lôi về phía trước, nhìn dáng vẻ của Đường Ninh như thể cậu đang nhảy một điệu nhảy kì lạ.

Đau quá.

Lạnh quá.

Mệt mỏi quá.

Bỗng, một cảm giác lạnh lẽo và mềm mại truyền đến từ cổ Đường Ninh, một cái đầu nhỏ áp vào tai cậu khẽ thì thầm: "Mẹ ơi."

Cơn ác mộng đêm qua lại ùa về.

Nước mắt lặng lẽ chảy xuống. Toàn thân Đường Ninh run lên, sức lực kia mạnh đến không thể cưỡng lại được. Cậu kiệt sức, thả lỏng thân mình, gió lạnh thổi qua mặt cậu, cứ thế cậu rơi xuống vực sâu trước mắt.

Bỗng một bàn tay mảnh khảnh, mạnh mẽ nắm chặt lấy cổ tay cậu.

Ấm áp.

Độ ấm ấy mạnh mẽ kéo cậu ra khỏi vực sâu. Cậu loạng choạng ngã về phía sau và rơi vào một vòng tay rộng lớn và vững chắc. Thế giới trước mắt cậu hoàn toàn sụp đổ. Mũi của Đường Ninh ngửi thấy mùi hương gỗ trầm ấm trong không khí, rõ ràng đây là mùi hương đặc biệt trên cơ thể của Mạc Vân Sơ, một mùi hương làm cho người ta yên tâm đến mức chìm vào nó từ bao giờ.

"Tiểu Ninh!" Giọng nói của Mạc Vân Sơ lộ rõ vẻ sợ hãi, dường như hắn đã chạy rất vội vàng đến đây nên đến tận lúc này, hơi thở của hắn vẫn rất dồn dập: "Sao em lại bất cẩn như vậy? Suýt nữa thì ngã cầu thang rồi...."

Trái tim trong lồng ngực hắn vẫn đang đập kịch liệt, dường như vẫn đang đắm chìm trong dư vị của sợ hãi, Đường Ninh chậm rãi mở mắt ra, đèn đã sáng lên, ánh sáng chói mắt trước mặt khiến đầu óc cậu trở nên trống rỗng, đôi mắt lạc lõng rưng rưng.

Dưới ánh đèn chói loá, đôi mắt cậu ngây ngốc mà nhìn chằm chằm ánh đèn, nước mắt như pha lê từ trong hốc mắt đỏ hồng chầm chậm chảy xuống, theo làn da trắng nõn trong trẻo mà trượt dài, sau đó tụ lại trên khuôn hàm thanh tú rồi mới lặng lẽ rơi xuống.

Mạc Vân Sơ đang lo lắng hỏi han cậu, môi mỏng bỗng dừng lại, đôi mắt phượng dài hẹp lúc này khẽ mở lớn.

Hắn nhìn Đường Ninh.

Đừng Ninh không biết rằng lúc này mình đang toát ra vẻ đẹp ảo diệu như thế nào dưới sự khống chế của nỗi sợ hãi. Khuôn mặt ửng đỏ, cần cổ hơi nghển lên duyên dáng, bờ môi khẽ run lên vì nức nở.... Lúc này cậu như một tác phẩm xinh đẹp đầy tinh xảo, một tế phẩm mỹ miều đang nghển cổ chấp nhận số phận của mình.

"..."

"Mạc Vân Sơ?"

"Mạc Vân Sơ?"

Giọng mũi lộ ra một chút mềm mại, giống như một con mèo con sợ hãi kêu một tiếng đáng thương, Đường Ninh sợ hãi chỉ biết cầu cứu Mạc Vân Sơ.

Bị gọi vài lần, Mạc Vân Sơ mới tỉnh táo lại, mắt phượng lộ ra vẻ xin lỗi, "Thực xin lỗi, hôm nay quay phim hơi mệt, không cẩn thận mà ngẩn người, Tiểu Ninh, em vừa nói gì thế?"

Đường Ninh nghe hắn nói vậy, nhanh chóng nói ra những lời này: "Là lỗi của tôi, tôi đã không để anh nghỉ ngơi tốt."

Vừa xin lỗi hắn, cậu vừa dùng hai tay siết chặt lấy áo của Mạc Vân Sơ, cậu đã quá sợ rồi, thế nhưng vẫn nhớ ra người đi cùng mình đến đây.

"Tôi có chuyện muốn hỏi anh."

"Có chuyện gì vậy?" Mạc Vân Sơ hỏi.

"Lục Ứng Tinh đã đến đây cùng tôi, anh có thấy Lục Ứng Tinh không?" Đường Ninh lo lắng hỏi.

"Lục Ứng Tinh đã xảy ra chuyện gì vậy?" Mạc Vân Sơ quan tâm hỏi, giống như một người bạn trai yêu ai yêu cả đường đi lối về.

Đường Ninh nhớ tới hệ thống nói là không thể nói với Mạc Vân Sơ chuyện có ma, cậu bỗng cái khó ló cái khôn, "Tôi nhờ anh ta đến quay video những chuyện kỳ bí số tiếp theo, nhưng lại vô tình lạc mất anh ta."

"Em thử gọi điện thoại xem? "Mạc Vân Sơ đề nghị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK