Đường Ninh ngơ ngác nhìn Mạc Vân Sơ hôn lên mu bàn chân cậu, hoang mang không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Đôi chân mảnh khảnh, yếu ớt rơi đặt trong tay Mạc Vân Sơ. Rõ ràng Mạc Vân Sơ đang quỳ, nhưng nhìn hắn như đang quỳ trên mặt đất nhặt những bông hoa trắng như tuyết, sau đó ngắm nhìn tỉa cành theo ý mình muốn, rồi nắm trong tay tùy ý thưởng thức.
“Em đi rửa mặt trước đi.” Mạc Vân Sơ ngẩng đầu, giọng điệu ôn nhu, thái độ rất tự nhiên, dường như việc hắn vừa hôn chân Đường Ninh là chuyện bình thường xảy ra hàng ngày vậy.
Đường Ninh đột nhiên cảm thấy mình đang chuyện bé xé ra to, cậu là cẩu độc thân, không hiểu tình thú giữa những người đang yêu nhau.
Khi họ vào phòng tắm, Đường Ninh rót một ly nước súc miệng cho Mạc Vân Sơ trước, sau đó mới bắt đầu đánh răng.
Răng của cậu rất trắng và đẹp, giống như những quả nho mọng sắp xếp đều nhau, bọt trắng bám trên môi hồng nhạt, đôi lúc còn có thể nhìn thấy đầu lưỡi đỏ ướt át.
Đường Ninh đang đánh răng được một nửa, nhìn qua gương, cậu thấy Mạc Vân Sơ đang nhìn mình chằm chằm, chăm chú nhìn cậu đánh răng, đôi mắt qua kính rất tập trung như thể đang nghiên cứu một thứ gì đó.
Đường Ninh dừng lại một chút rồi nhổ nước súc miệng ra.
Mạc Vân Sơ xoay người, cầm theo một chiếc khăn mặt đã được ngâm nước ấm, không đợi Đường Ninh từ chối, đã nhẹ nhàng lau hai má cho Đường Ninh.
Mặt Đường Ninh khẽ đỏ lên, cậu nói nhỏ, “Mạc Vân Sơ, anh có thể ra ngoài trước một chút, được không?”
“Hả?”
“Tôi muốn đi vệ sinh.” Đường Ninh tiếp tục thì thầm, cho dù cậu không biết tại sao mình muốn giải quyết nhu cầu bình thường vào lúc này lại phải ăn nói nhẹ nhàng trước mặt Mạc Vân Sơ.
“Tối hôm qua Tiểu Ninh đã nói với anh là…,” Mạc Vân Sơ nói với một chút khó hiểu, “Chúng ta phải ở bên nhau mà một tấc cũng không rời mà.”
Đường Ninh lập tức nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua, cậu sợ hãi lên.
【Hệ thống, ban ngày đứa trẻ ma có xuất hiện không?】
【Bình thường thì không.】
Bình thường thì không, nhưng chẳng may có trường hợp đặc biệt thì sao?
Đường Ninh vốn là nhát cáy, tối hôm qua liên tục bị dọa sợ đến ba lần, hiện tại cậu gần như đã biến thành con chim sợ cành cong, “Vậy thì… anh ở lại với tôi đi.”
Đôi mắt phượng sau mắt kính cong cong, “Được rồi. ”
Đường Ninh xấu hổ nhìn đi chỗ khác, có lẽ là do có người đứng bên cạnh nhìn, khiến cậu mãi cũng không tiểu ra được.
Nhìn quanh phòng tắm này, Đường Ninh nhớ lại những dấu tay đẫm máu lạnh lẽo trên tường đêm qua, dày đặc chồng lên nhau, giống như bị đổ sơn đỏ vậy ...
Bỗng, Một đôi môi mỏng thì thầm bên tai cậu. Xì.
Một cảm giác khó tả tràn ngập trong óc cậu, dòng nước từ dương vật chảy thẳng vào bồn cầu, hai đùi Đường Ninh khẽ run lên vì xấu hổ, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, đôi mắt ầng ậng nước như sắp khóc, "Anh ... Anh ... ”
Miệng lưỡi vụng về đến nỗi cậu không biết phải nói gì.
Mạc Vân Sơ bóp cằm Đường Ninh, hôn lên đôi môi đang run rẩy, khiến Đường Ninh hoàn toàn ngây ra.
“Nụ hôn chào buổi sáng.” Hắn cười.
Đường Ninh không thể cười nổi.
Cậu vừa thẹn vừa giận đến mức dám ở cạnh Mạc Vân Sơ nữa.
【Hệ thống, tôi chỉ có thể ôm đùi Mạc Vân Sơ trong phó bản này sao?】
【Lục Ứng Tinh, bạn trai cũ của cậu.】
Hệ thống tích tự như vàng.
【Anh ta cũng có thể xua đuổi đứa trẻ ma sao?】
Hệ thống không nói gì.
Đường Ninh im lặng mà ghi nhớ cái tên này. Trên bàn ăn, Mạc Vân Sơ đề nghị đưa Đường Ninh cùng đến phim trường, nhưng cậu lại từ chối Mạc Vân Sơ.
"Tôi quấy rầy công việc của anh thì không tốt. Ban ngày anh cứ đến phim trường đi, buổi tối nhớ trở về với tôi là được." Đường Ninh làm tỏ ra là một người bạn trai chu đáo.
Lưỡi dao lạnh băng cắt đôi miếng thịt, Mạc Vân Sơ thong thả cho miếng thịt vào miệng nhai một cách từ tốn, hắn nhìn Đường Ninh khen ngợi. “Tiểu Ninh ngoan quá.”
Khi Mạc Vân Sơ chuẩn bị ra cửa, hắn thay một bộ tây trang. Đường Ninh đi tới giúp hắn chỉnh lại cà vạt, trước khi đi, Mạc Vân Sơ đột nhiên nói: “Tiểu Ninh có thể đi bất cứ nơi nào trong căn biệt thự này, nhưng tầng hầm thì không được.”
Đường Ninh có chút kỳ quái, nhưng cũng gật đầu đồng ý.
Mạc Vân Sơ liếc nhìn thời gian thấy đã muộn, liền vội vàng rời đi.
Đường Ninh là người duy nhất còn lại trong biệt thự, và một con búp bê vải đang trốn đâu đó trong bóng tối.
Nhận thức này khiến Đường Ninh có chút đứng ngồi không yên.
Đường Ninh mở danh bạ trên điện thoại, tìm thấy tên của Lục Ứng Tinh, trước khi bấm gọi, Đường Ninh còn hỏi hệ thống, “Tôi có thể nói cho anh ta biết về con ma mà tôi đã gặp phải không? ‘’.
【Có thể.】