Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng nói của hệ thống rất nghiêm túc: 【Còn một điều nữa, tuyệt đối không được gạt tay Lục Ứng Tinh ra, trong khoảng thời gian này, bạn phải đảm bảo rằng tay của Lục Ứng Tinh luôn ở trên vai bạn! Hiểu chưa?!】

【Được!】

Đường Ninh âm thầm ghi nhớ từng câu của hệ thống, cậu hận không thể khắc những lời vàng ngọc vào tâm trí mình.

【Được rồi, nhảy sang trái một bước.】

Nhảy?

Đường Ninh nuốt nước bọt, cậu lo lắng đến mức không thể phân biệt được bên nào là bên trái và bên phải trong chốc lát. Khẽ sờ lên vết chai vì cầm bút bên tay phải, xác định được bên nào là bên trái, Đường Ninh nhắm chặt hai mắt, lấy hết can đảm nhảy sang trái.

Trong bóng tối yên lặng, cậu nghe thấy tiếng chân của mình đáp xuống sàn nhà, đồng thời phía sau cũng vang lên một tiếng "Bụp".

Đó là một âm thanh kì lạ, như thể đằng sau cậu có một đứa trẻ đang đập quả bóng rổ vậy.

【Nhảy xuống mười bước. Đừng nhảy quá xa. Mỗi bước nhảy khoảng 10 cm.]

Đường Ninh nhắm mắt lại và bắt đầu nhảy xuống. Cậu cảm thấy mình đang chơi trò nhảy ô (3) vậy. Nhảy ô thực sự rất dễ, hồi nhỏ, Đường Ninh vẫn hay chơi trò này cùng đám bạn tiểu học, nhảy từng ô, từng ô.

Thế nhưng đây là lần đầu tiên cậu nhắm mắt lại và nhảy xuống bậc thang, cậu cảm nhận được sự kinh hãi chưa từng có. Bởi vì không nhìn thấy gì, trong bóng tối, cậu cảm giác như mình đứng trên một bờ vực, đầu óc choáng váng, tay chân bủn rủn và tim đập dồn dập.

Thình Thịch, thình thịch, thình thịch...

Đó là nhịp tim của cậu.

Bụp, bụp, bụp.

Đó là một âm thanh trầm đục phía sau lưng.

Thình thịch bụp, thình thịch bụp…. nhịp tim và âm thanh trầm đục đó hòa quyện vào với nhau, như hóa thành một cái búa nặng nề đập vào ngực Đường Ninh, khiến Đường Ninh có chút không thở nổi. Cậu cảm nhận được âm thanh kia như xa như gần, không biết ở trên hay ở dưới, như thể nó là một quả bóng đang đập qua đập lại trên hành lang vậy.

BỤP!!!

Tiếng động đột nhiên trở nên lớn hơn!

Một luồng khí lạnh lẽo thổi qua vai Đường Ninh, như thể có thứ gì đỏ thổi qua ngay sát vai cậu.

Da đầu Đường Ninh tê dại, cậu vô thức tránh né theo bản năng. Nhưng ngay lúc cậu nghiêng người, bàn tay của Lục Ứng Tinh trên vai phải của Đường Ninh trượt xuống dưới.

Thôi xong!

Tim Đường Ninh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Sau khi cánh tay kia rời khỏi vai cậu, cậu không hề cảm thấy nhẹ nhõm hơn, ngược lại còn cảm thấy sức nặng gấp đôi đè lên vai trái, khiến xương ở vai trái của cậu như muốn nứt ra.

【Vẫn còn ba bước, tiếp tục nhảy.】

Đường Ninh không lập tức nhảy lên.

Bởi vì, không biết là do "quán tính" hay cố ý mà bàn tay kia không buông thõng xuống mà dừng eo của cậu.

Khoảnh khắc lòng bàn tay cứng ngắc lạnh lẽo kia chạm vào eo cậu, Đường Ninh sởn cả da gà, một cơn ớn lạnh từ xương cụt truyền đến đỉnh đầu, khiến cả người cậu như đông cứng lại.

Phải mất khoảng một phút sau, Đường Ninh mới có thể điều khiển được cơ thể mình..

Cậu nhắm hai mắt, nhảy xuống một bước.

Bàn tay băng giá cũng trượt, giống như một con rắn độc mang theo ác ý.

【Vẫn còn hai bước nữa.】

Đường Ninh run rẩy sắp đứng không vững, cậu đã không còn chút sức lực nào, có thể ngã ra khỏi bậc thềm bất cứ lúc nào.

10cm, mỗi bước nhảy khoảng 10cm.

Điều gì sẽ xảy ra nếu khoảng cách nhảy quá lên? Cậu sẽ rơi thẳng xuống cầu thang sao?

【Nhảy!】

Giọng nam lạnh như băng vang lên, giống như sấm sét nổ vang bên tai Đường Ninh!

Đường Ninh nhắm mắt lại, dùng hết sức nhảy xuống một bước nữa. Ngay lúc đó, cậu suýt chút nữa thì sẩy chân -

Toàn bộ cơ thể của Lục Ứng Tinh nhào về phía cậu, trọng lượng khoảng 70 đến 80kg đều đổ dồn lên người Đường Ninh. Cảm nhận được cơ thể lạnh lẽo kia dán vào lưng mình, cậu định đẩy Lục Ứng Tinh ra, nhưng may mắn thay, trước khi động tay, đầu óc đông cứng của cậu bỗng nhớ ra một chuyện.

Đừng bao giờ gạt tay Lục Ứng Tinh ra!

Đường Ninh cắn chặt răng, cảm giác bản thân như muốn khóc, nước mắt chảy dài trên gương mặt của cậu. Nhưng lúc này, không có ai an ủi cậu, Đường Ninh chỉ có thể tuyệt vọng tự nói với chính mình, không sao, không sao hết, chỉ còn một bước cuối cùng, nhay thêm một bước nữa là được.

Đường Ninh vừa nghĩ tới đó, bàn tay lạnh lẽo bỗng từ trên lưng trượt xuống đến bụng cậu, như một con trăn đang quấn lấy con mồi, trong bóng tối, Lục Ứng Tinh dường như từ phía sau Đường Ninh chuyển lên phía trước đối mặt với Đường Ninh.

Nó đứng trước mặt Đường Ninh.

【Nhảy.】

Hệ thống ra lệnh.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi quần của cậu đột nhiên vang lên, âm thanh vang dội. Theo theo tiếng chuông đột ngột,rõ ràng cậu không nhìn thấy gì, nhưng nụ cười kỳ quái của Lục Ứng Tinh như hiện lên trước mắt Đường Ninh, nụ cười lạnh lùng như đã nhìn thấy con mồi đang nhảy từng bước vào cái bẫy đã bày sẵn.

Máu của Đường Ninh như đông cứng lại.

【Nhảy nhanh lên!!!】

Tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên, Đường Ninh cả người run rẩy, cậu đột nhiên nghĩ đến mấy vấn đề mình đã bỏ qua.

Tại sao hệ thống đột nhiên đối với cậu tốt như vậy, tốt đến mức hướng dẫn cậu từng bước nên đi như thế nào?

Nếu lá bùa thực sự có tác dụng, tại sao Lục Ứng Tinh cũng có lá bùa, nhưng vẫn bị đứa trẻ ma làm quấn lên?

Giờ phút này, Đường Ninh như trở lại với cơn ác mộng lúc ngủ quên trong phòng tắm, cậu đứng trước cửa, mở cửa hoặc không mở, nhảy tiếp hay không nhảy.

Rốt cuộc, cái gì là thật, cái gì là giả?

Cậu không biết đáp án, nhưng cậu nhớ trong giấc mơ đó, điện thoại cũng phát ra âm báo tin nhắn đến, nhưng lần đó cậu không quan tâm đến nó.

Đường Ninh run rẩy chạm vào chiếc điện thoại trong túi.

【Đường Ninh! Bạn đang làm gì đấy? ! Nhảy mau!!!】

Giọng điệu của hệ thống càng ngày càng cao, cao đến mức gần như đứt quãng!

Đường Ninh vẫn nhắm mắt, nhưng ấn nhận điện thoại rất đơn giản, cho dù nhắm mắt cũng có thể làm được. Bàn tay cậu run run ấn trả lời điện thoại, một giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng từ tính truyền đến từ đầu dây bên kia:

“Tiểu Ninh, Đã 11 giờ đêm rồi, sao em vẫn chưa về nhà? ”

Đó là giọng của Mạc Vân Sơ.

Đường Ninh như nghe thấy tiếng kêu cứu của chính mình, "Mạc Vân Sơ! Anh mau tới đây đưa tôi về nhà được không?"

__________

(3)Trò chơi nhảy ô: Giống như trò nhảy lò cò, nhưng khác là nhảy chụm hai chân chứ không phải co một chân lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK