Trước những kẻ mạnh mẽ và lạnh lùng, Đường Ninh sẽ sợ đến mức không dám bộc lộ ra sự tức giận của mình, nhưng trước mặt những người như Mạc Vân Sơ, người sẽ bao dung và cưng chiều cậu vô điều kiện, những tính xấu đó lại như nanh vuốt mà xông ra ngoài.
"Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Mạc Vân Sơ để mặc cho anh trút giận, "Đừng sợ, đừng sợ, có anh ở đây rồi."
"Anh nói dối ..." Răng của Đường Ninh run lên, cậu nghe thấy giọng nói của mình rất yếu ớt, mới cảm thấy được hóa ra mình còn sống, "Anh rõ ràng đã hứa với tôi, rằng sẽ không bỏ tôi lại ..."
Nước mắt không ngừng tuôn ra làm ướt hàng mi, cánh mũi đỏ bừng, cả khuôn mặt đỏ như trái cà chua vì khóc và ướt đẫm, giống như bông hồng trong bình thủy tinh bị mưa dầm thấm đẫm.
Cái gai nhọn như đâm vào da thịt, cứa vào tim, như một thứ tình yêu không thể giải thích được tấn công hắn một cách thầm lặng.
"Sao anh lại bỏ Tiểu Ninh một mình được? Anh vừa mới đi WC một chút." Mạc Vân Sơ ôm Đường Ninh an ủi, "Đừng khóc, đừng khóc nữa, là anh sai rồi, là anh lừa em, anh thật xấu xa."
Đường Ninh cũng biết cậu đang quậy phá vô lý, nhưng cậu thực sự sợ hãi, cậu ôm lấy Mạc Vân Sơ nhẹ giọng cầu xin, "Đừng bỏ tôi lại nữa, được không? Lần sau anh đi WC liền đánh thức tôi, được không? Tôi sẽ không tức giận vì bị lay tỉnh đâu, nhưng nếu tôi không thấy anh, tôi sẽ rất sợ hãi"
“Anh để tôi ở đây một mình, làm tôi mơ thấy ác mộng, tôi đã rất sợ hãi.” Cậu giơ ngón trỏ đã bị đứa trẻ ma hút máu lên, Đường Ninh vẫn còn nhớ lời cảnh báo của hệ thống, chỉ có thể tiếp tục mơ mơ màng màng run giọng nói: “Tôi mơ thấy ma hút máu tôi, rất đau, rất đáng sợ. Tôi muốn tìm anh, nhưng anh không ở bên cạnh tôi, tôi cũng không biết phải làm sao."
Mạc Vân Sơ ngậm lấy đầu ngón tay lạnh lẽo của Đường Ninh, nhiệt độ ấm áp truyền từ đầu ngón tay đến tận trong tim. Đầu ngón tay Đường Ninh ngứa ngáy, cánh tay mềm nhũn, không còn chút sức lực nào. Rõ ràng là có ý quan tâm che chở, nhưng Đường Ninh lại sinh ra một cảm giác khủng hoảng không thể giải thích được…
Cậu cảm thấy ngón tay mình sẽ bị hàm răng cứng rắn kia nhai nát, nhai nuốt đến xương cũng không chừa, ngay cả kinh hồn cũng bị cắn nuốt đến không còn một mảnh.
Răng môi của hắn nóng bỏng như dung nhan dưới địa ngục, nóng đến mức làm Đường Ninh sợ hãi không thôi. Thế nhưng, cậu càng sợ Mạc Vân Sơ sẽ không ở bên cạnh mình.
Đường Ninh vùi khuôn mặt đẫm nước mắt vào cổ Mạc Vân Sơ, để lấy lòng Mạc Vân Sơ, cậu còn nói một câu trái với lương tâm mình, "Mạc Vân Sơ, tôi yêu anh. Tôi không thể rời xa anh. "
Mạc Vân Sơ ôm chặt Đường Ninh.
Đường Ninh không biết cậu đã ngủ say từ lúc nào, cậu mơ hồ nhớ tới Mạc Vân Sơ đã an ủi cậu rất lâu. Vòng tay của Mạc Vân Sơ thật ấm áp, cậu giống như người chết đuối ôm chặt lấy tấm gỗ cứu mạng của mình. Cùng với Mạc Vân Sơ bầu bạn, cậu không còn gặp ác mộng, ngủ một giấc đến rạng sáng.
Ánh nắng xuyên qua khe hở rèm cửa rơi vào mi mắt cậu. Đôi mi dài của cậu khẽ rung động. Đường Ninh mở mắt ra. Ý thức có chút mờ mịt, cậu ngây người một lúc, còn tưởng rằng mình đã trở về thực tại, liền nhìn thấy Mạc Vân Sơ đang ngồi bên giường.
Mạc Vân Sơ dường như đang đọc kịch bản, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng bạc. Rất khó để nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào từ khuôn mặt điển trai này. Hắn bật đèn giường ở mức thấp nhất, ánh sáng lạnh lẽo hắt lên người hắn khiến hắn như được bao trong vầng hào quang văn nhã cấm dục.
Dường như nhận ra được tầm mắt của cậu, Mạc Vân Sơ nhìn Đường Ninh, “Chào buổi sáng, Tiểu Ninh.”
Anh đặt kịch bản xuống, vươn tay sờ sờ đầu Đường Ninh, ngón tay xẹt qua mái tóc bông xù, để lại cảm giác ngứa ngáy vô cùng .
Đường Ninh khi tỉnh lại vẫn còn hơi mơ màng, vài sợi tóc của cậu đang nhếch lên không theo nếp, hai mắt hồng hồng, dấu vết của màn khóc lóc tối qua.
Mạc Vân Sơ vuốt ve đôi mắt hơi sưng của Đường Ninh, "Anh đã luộc một quả trứng rồi, bây giờ anh sẽ đi lấy và đắp lên mắt cho em sau, được không ? .''
Thấy Đường Ninh không nói, có vẻ như cậu cũng đồng ý, Mạc Vân Sơ đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Mạc Vân Sơ đi = đứa trẻ ma xuất hiện.
Phương trình này hiện lên trong đầu cậu, Đường Ninh tỉnh táo ngay lập tức. Cậu nhanh chóng bước ra khỏi giường, thậm chí còn không kịp mang dép vào đã vội vàng chạy đến chỗ cửa, tay nắm lấy góc áo của Mạc Vân Sơ, “Chúng ta cùng nhau đi!”
Mạc Vân Sơ quay đầu lại nhìn chân của Đường Ninh mà bất lực, “Em lại không đi dép.”
Hắn ôm Đường Ninh trở lại giường, xoay người đi tới tủ quần áo, tìm tất trong tủ, "Tiểu Ninh à, thân thể em dễ nhiễm lạnh, ở nhà cũng nhớ mang tất vào, biết chưa."
Hắn lấy ra một đôi tất màu trắng, tự nhiên đi đến bên giường rồi quỳ một gối xuống, sau đó nâng chân cậu lên. Lòng bàn chân của Đường Ninh rất lạnh, nhiệt độ trên bàn tay Mạc Vân Sơ lại nóng bỏng, hoàn toàn trái ngược với cậu, cái nóng như muốn từ lòng bàn chân đâm vào tim cậu vậy.
Cái nóng đột ngột bỗng nhiên áp vào khiến chân Đường Ninh giật mình mà co lại, cậu kinh ngạc đến mức ngồi không yên, ngã xuống đầu giường.
Đôi tay thon dài, mạnh mẽ của hắn nắm chắc cổ chân của Đường Ninh, kéo lại đôi chân trần trụi mà Đường Ninh đang rút về. Hắn cúi đầu, nghiêm túc đi tất màu trắng vào cho Đường Ninh.
“Tôi sẽ tự mình mang cái kia vào.” Đường Ninh không chịu nổi cảm giác này.
Mạc Vân Sơ nâng mắt nhìn cậu, đôi mắt phượng dài và hẹp mang lại cảm giác vô cùng áp bức, “Anh muốn giúp Tiểu Ninh mang vào.”
Đường Ninh là kiểu người sợ kẻ mạnh, chỉ cần hắn nói nghiêm túc một chút là cậu mềm lại ngay, cậu mất tự tin nói, “Vậy…. Làm phiền anh rồi. ”
Đôi môi mỏng khẽ cong lên, Mạc Vân Sơ đặt lên mu bàn chân Đường Ninh một nụ hôn .
“Tại sao lại rắc rối, anh thích Tiểu Ninh nhất mà.”