"Lục Ứng Tinh, tôi cũng không nhớ rõ ..." Đường Ninh không biết nên giải thích thế nào nên đành vụng về nói dối, lông mi của cậu khẽ run lên, đôi mắt đen trong veo, sạch sẽ và mỏng manh, làm người khác không lỡ ép cậu.
“Em không nhớ rõ? Vậy hẳn Mạc Vân Sơ sẽ nhớ rõ.” Ngón tay thon dài không ngừng gõ lên vô lăng, Lục Ứng Tinh nheo nheo mắt: “Lúc trước em nói khi em lên xe, Mạc Vân Sơ cũng đã lên xe rồi.”
“Nếu có cơ hội, em thử đi hỏi Mạc Vân Sơ xem tại sao tên đó lại đi chiếc xe đó, đến lúc đó đừng có tỏ ra sợ muốn chết nghe chưa.” Lục Ứng Tinh nhéo má Đường Ninh, da của Đường Ninh rất trắng, làn da mịn màng mềm mại, ngón tay khẽ nhéo một cái cũng có thể để lại một vệt đỏ. Cảm giác sờ lên thật thích khiến Lục Ứng Tinh không muốn buông tay "Chậc chậc, nói không chừng em như vậy lại làm tên đó cương lên ấy chứ.”
Hai mắt mở to, không cách nào kết hợp được những lời thô tục của Lục Ứng Tinh lên một người dịu dàng săn sóc như Mạc Vân Sơ được, cậu nói "Đừng nói mấy lời như vậy ..."
Lục Ứng Tinh bật cười khi nghe những lời đó, "Đường Ninh, em thật sự nghĩ Mạc Vân Sơ là một người tốt sao? "
Bị bàn tay to lớn của gã che nửa khuôn mặt, Đường Ninh hoang mang nhìn lại gã, Lục Ứng Tinh sờ sờ lên mặt Đường Ninh, "Muốn trèo cao, tốt nhất là nên chọn tôi đây này. Mặc dù tôi không cao bằng Mạc Vân Sơ, nhưng ít nhất khi em xoay người muốn bỏ đi, em sẽ không ngã tan xương nát thịt. ”
Đường Ninh không hiểu tại sao Lục Ứng Tinh lại nói như vậy, nhưng Lục Ứng Tinh cũng không giải thích gì.
Theo địa chỉ, Lục Ứng Tinh lái xe rẽ vào tiểu khu ban đầu mà họ đi qua,cái nơi có ít nhất một trăm cái linh vị này chính là tiểu khu nơi người lái xe Lão Lưu sinh sống.
Đỗ xe trong gara trống trải dưới tầng hầm, Lục Ứng Tinh và Đường Ninh cùng đi về phía thang máy, thế nhưng thang máy lại đang bảo trì. Dù sao thì Lão Lưu cũng chỉ ở tầng 4, không xa lắm, leo cầu thang bộ lên vẫn được.
Cầu thang ở đây rất hẹp, hai người đàn ông trưởng thành đi cạnh nhau thì có chút chen chúc, vậy nên Lục Ứng Tinh đi đằng trước, Đường Ninh đi sau một bước. Mặc dù đang là ban ngày, nhưng hành lang lại tối om, cũng không có đèn cảm biến, mỗi bước chân đi đều có thể nghe rõ tiếng bước chân.
Đường Ninh nghe thấy tiếng bước chân của Lục Ứng Tinh, rất bình tĩnh và mạnh mẽ, tiếp đó là một tiếng bước chân nhẹ nhàng, có lẽ là là của chính cậu. Thế nhưng khi Đường Ninh mệt mỏi dừng lại một chút, tiếng bước chân nhẹ nhàng kia vẫn vang lên trên hành lang.
Đó là một âm thanh rất khẽ khàng, nếu không chú ý sẽ không nghe ra.
Đường Ninh sững sờ, cậu gọi to "Lục Ứng Tinh".
Lục Ứng Tinh đang đi cũng dừng lại, quay đầu nhìn Đường Ninh, bước chân nhẹ nhàng cũng dừng lại theo, như thể nó cũng dừng lại trong bóng tối mà nhìn Đường Ninh.
“Sao vậy?” Lục Ứng Tinh thản nhiên nói, “Đi mệt à? Muốn tôi cõng em không?”
Đường Ninh muốn hỏi Lục Ứng Tinh có nghe thấy tiếng bước chân không, nhưng cậu sợ làm thế sẽ đánh động đến thứ kia, vả lại, cậu cũng sợ là do cậu quá căng thẳng, nên mới sinh ra ảo giác, “Không có chuyện gì.”
Lục Ứng Tinh tiếp tục đi về phía trước, tiếng bước chân của gã vang lên trên hành lang trống trải.
Sau đó, tiếng bước chân nhẹ nhàng kia lại vang lên.
Dường như có một thứ gì đó đang rón rén leo lên cầu thang.
Đường Ninh đứng bất động. Lần này, cậu chắc chắn rằng mình không gặp phải ảo giác, cậu hét lớn “Lục Ứng Tinh!”
Thế nhưng, một chuyện kì quái đã xảy ra, Lục Ứng Tinh không dừng lại, gã vẫn mắt điếc tai ngơ đi về phía trước, như thể gã hoàn toàn không nghe thấy Đường Ninh gọi mình. Gã vẫn bước đi về phía góc rẽ cầu thang trên tầng ba.
“Lục Ứng Tinh!” Đường Ninh hét lên và chạy theo, khi đuổi đến góc rẽ cầu thang thì cậu lại không thấy Lục Ứng Tinh đâu.
Gã đã ở lên đến tầng 4 rồi ư?
Nhưng làm thế nào mà Lục Ứng Tinh có thể đi nhanh như vậy? Sao có thể bỗng nhiên biến mất khỏi tầm mắt như vậy?
Đường Ninh run rẩy đứng ở góc rẽ tầng 3. Sự im lặng chết chóc bao phủ lấy cậu, cậu dường như có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp và nhịp tim của chính mình. Cậu nhanh chóng lấy điện thoại ra, lại phát hiện điện thoại không có sóng.
Chết tiệt!
Sao có thể như vậy!
Đường Ninh nắm chặt điện thoại, không biết phải làm sao bây giờ, nên chạy lên tầng 4 đến chỗ ở của tài xế, hay là xuống tầng 1 và rời khỏi nơi này?!
Nếu cậu đi xuống cầu thang một mình, cậu có thể đụng phải thứ ma quái gì đó, nếu cậu chạy lên tầng trên có lẽ cũng vậy. Trái phải đều là gặp ma, nhưng ít nhất nếu đi lên cậu còn có thể gặp Lục Ứng Tinh. Ngoài ra, Lục Ứng Tinh đến đây để giúp cậu. Cậu không nên để Lục Ứng Tinh lại chạy trốn một mình.
Nghĩ đến đây, Đường Ninh nghiến răng nghiến lợi cố gắng đi về phía trước với đôi chân yếu ớt, trong bóng tối, Đường Ninh bật đèn pin của điện thoại lên, tia sáng nhỏ bé chiếu vào bóng tối. Mỗi bước Đường Ninh bước, cậu đều cẩn thận rọi sáng chỗ đó.
Ở lối vào tầng 4, ánh sáng của đèn pin chiếu vào một đôi chân.
Chân đi giày thể thao, bên trên là một bộ quần áo thể thao, Lục Ứng Tinh vậy mà lại đang đứng ở lối vào tầng 4, lặng lẽ nhìn xuống Đường Ninh.
“Lục Ứng Tinh!” Đường Ninh phấn khích hét lên.
Cậu vui mừng khôn xiết!
Lục Ứng Tinh cũng nở một nụ cười.
Lục Ứng Tinh là người rất thích cười, dù mới chỉ ở bên nhau nửa ngày nhưng Đường Ninh vẫn nhớ bộ dạng khi cười của Lục Ứng Tinh, đó là một nụ cười xán lạn, thậm chí còn lộ ra hai chiếc răng nanh nho nhỏ.
Dưới ánh sáng của đèn pin, nụ cười của Lục Ứng Tinh cứng đờ, có cảm giác như ngoài cười trong không cười là lạ.
Nụ cười của Đường Ninh cũng cứng ại, cậu dừng lại và di chuyển đèn pin từ mặt Lục Ứng Tinh xuống chân. Dưới ánh đèn nổi bật —
Cậu không nhìn thấy bóng của Lục Ứng Tinh!
______
Linh vị: hay bài vị có nghĩa gốc là tấm thẻ bằng giấy hoặc gỗ… để viết họ tên người mất hay họ tên của thần tiên, sư tổ, vua chúa… Theo phong tục, sau khi mất người nhà làm cho người mất tấm linh vị, để cho hồn sau khi rời khỏi thân xác có thể tìm nơi cư trú.
Trong truyện, ta có thể hiểu là những ngôi nhà trong tiểu khu đó thường được mua để thờ cúng, đặt bài vị ở đó thôi, như kiểu xây nhà cho người đã mất ở cùng?
_______
Đôi lời của editor: Chả biết số em Ninh dư nào, thằng bồ cũ cũng nguy hiểm, ông người yêu hiện tại thì … cũng chưa biết :>