• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gần 12 giờ đêm Cố Thanh Thành mới về đến nhà, có lẽ người kia biết hắn về muộn nên vẫn để một đèn chưa tắt.

Cố Thanh Thành cúi xuống thay giày, bỗng nhiên hắn nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Dương Diệp Tây đang cầm tách cà phê từ trên cầu thang nhìn xuống.

“Chào anh.”

Dương Diệp Tây đeo cặp kính nhìn về phía hắn, có vẻ là cậu vẫn đang làm việc.

Cố Thanh Thành hơi bất ngờ khi thấy người kia, nhưng rất nhanh hắn đã cất tiếng đáp lại:

“Ừ.”

Đoạn, hắn bước đến gần cầu thang rồi mới nói tiếp:

“Muộn thế này còn chưa ngủ sao?”

Dương Diệp Tây trả lời rất nhanh:

“Em còn chút việc phải xử lý.”

“Cố gắng xong sớm, đừng thức quá muộn.”

Cố Thanh Thành nghe thế thì khuyên vài tiếng rồi bước lên cầu thang.

“Vậy anh lên phòng nghỉ trước đây.”

Dương Diệp Tây gật đầu đáp lại:

“Được, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Hai người chúc nhau như thường lệ rồi tôi về phòng tôi, cậu làm việc của cậu.

Cố Thanh Thành và Dương Diệp Tây đã kết hôn được một năm nhưng hai người luôn ở tình trạng nửa xa nửa gần.

Thậm chí hắn và cậu còn ở riêng phòng, mỗi lúc nói chuyện với nhau đều giống như hai người xa lạ.

Cố Thanh Thành thầm cảm khái vậy mà hai người có thể duy trì quan hệ này lâu đến vậy. Hắn bước vào phòng, vừa đóng cửa lại liền nhanh chóng nới lỏng cà vạt rồi lấy đồ đi tắm.

Từng giọt nước ấm chảy dọc xuống cơ thể Cố Thanh Thành làm hắn tỉnh táo hơn đôi chút, có lẽ do hôm nay có rượu vào người làm hắn suy nghĩ nhiều hơn. Ngay từ lúc về đến nhà nhìn thấy Dương Diệp Tây, ánh mắt và bóng dáng người ấy cứ mãi quẩn quanh trong tâm trí hắn.

Như một giấc mộng hoang đường vậy…

Cố Thanh Thành hơn Dương Diệp Tây hai tuổi, suốt quãng đường trưởng thành từ năm 8 tuổi của hắn luôn có hình bóng của cậu.

Dù hắn vẫn đang rất nỗ lực kéo gần mối quan hệ của hai người nhưng Cố Thanh Thành vẫn chưa đoán được bây giờ tình cảm của Dương Diệp Tây đối với mình là như thế nào.

Sợi dây liên kết duy nhất giữa hai người có lẽ là hôn ước gia tộc.

Ngay từ khi còn bé Cố Thanh Thành đã luôn được dạy là phải bảo vệ Dương Diệp Tây thật tốt không chỉ vì cậu nhỏ tuổi hơn mà còn vì sau này Dương Diệp Tây sẽ trở thành bạn đời của hắn.

Cố Thanh Thành vốn dĩ cũng luôn tin là vậy, hắn cũng tin rằng tình cảm giữa hai người rất sâu đậm cho đến khi hắn nhận ra hình như Dương Diệp Tây không thích mình.

Có lẽ trong mắt cậu, hắn vẫn luôn chỉ là người anh trai yêu quý mà thôi.

Tình cảm của Dương Diệp Tây đối với Cố Thanh Thành vô cùng thuần túy. Còn tình cảm của hắn với cậu ngày càng trở nên méo mó, đã có lúc hắn muốn nhốt cậu lại, nói rằng cậu là của hắn, hắn muốn chiếm hữu cậu.

Có một khoảng thời gian rất dài quan hệ của Cố Thanh Thành và Dương Diệp Tây vô cùng bế tắc.

Nhưng cuối cùng hai người vẫn kết hôn với nhau.

Cho dù hắn biết rằng thời điểm Dương Diệp Tây kết hôn với hắn cũng không phải tình nguyện hoàn toàn, nếu như không phải cậu còn chút tình nghĩa với gia đình hắn thì hẳn là hai người sẽ chẳng bao giờ đến được với nhau.

Hắn vẫn nhớ từ rất lâu rồi hắn từng hỏi cậu:

“Dương Diệp Tây, em có thích anh không?”

Lúc đó cậu không phản ứng lại ngay mà ngơ ngác nhìn hắn một lúc rồi mới nói:

“Em cũng không biết nữa… Anh… là anh trai của em.”

Khi ấy Cố Thanh Thành quan sát cậu thật lâu, đôi mắt Dương Diệp Tây mơ màng, khi người ta say thường khó mà nói dối.

“Vậy thì tại sao em lại đồng ý kết hôn với anh? Em nên tìm người em yêu, có như vậy em mới hạnh phúc được.”

Cố Thanh Thành vẫn tiếp tục truy đuổi, dù hắn nói những lời rất trái lòng nhưng lúc đó hắn đã mong nhận được lời khẳng định từ phía cậu.

Dương Diệp Tây trầm ngâm thật lâu như thể đây là vấn đề rất khó để nghĩ, giọng nói ngà ngà say cất lên:

“Chúng ta có thể đừng nói đến vấn đề này nữa được không?”

Cố Thanh Thành nhìn thấy vẻ bối rối và mông lung của Dương Diệp Tây. Hắn như rơi vào hầm băng, điều hắn không mong đợi nhất cuối cùng cũng đến.

Vậy mà hắn còn mong rằng Dương Diệp Tây cũng có tình cảm với mình.

“Người đó là bạn cùng lớp em đúng không?”

Dương Diệp Tây vốn đang cúi đầu liền ngẩng lên, cậu nhíu mày:

“Cuối cùng thì anh muốn nói gì?”

Cố Thanh Thành kiềm chế cơn nóng vội đang nổi lên:

“Em thích cậu ta?”

“Anh đừng hỏi nữa được không? Anh đang quản nhiều quá đấy!”

Trước những câu hỏi dồn dập kia, vẻ khó chịu hiện rõ trên gương mặt Dương Diệp Tây.

Cố Thanh Thành không muốn buông tha cho cậu, hắn nắm lấy vai người đối diện, gằn từng tiếng:

“Em nghĩ hôn ước của hai nhà chúng ta là trò đùa à?”

“Em không có ý đó!”

Dương Diệp Tây hấp tấp nói lại.

Cố Thanh Thành lặng yên không đáp, Dương Diệp Tây bị hơi men làm cho càng trở nên trì trệ, cậu theo bản năng nói:

“Anh đừng làm em sợ có được không?”

Cố Thanh Thành nhận ra mình vừa làm gì thì vội nới lỏng tay ra.

Lúc đó hắn đã thấy vô cùng tức giận, nhưng hơn cả là sợ hãi và hoang mang. Dương Diệp Tây nhìn thẳng vào hắn, dù là ánh mắt của người say nhưng vẫn khiến hắn chết lặng.

Cậu nói:

“Cố Thanh Thành, hôn ước của chúng ta không thể tiếp tục được đâu”.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang