• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quả thực Cố Thanh Thành hiểu Dương Diệp Tây hơn là Dương Diệp Tây nghĩ.

Câu nói cuối cùng trước khi ra khỏi phòng của hắn đã thành công giữ người lại. Nếu như hắn không nói thế, hẳn là cậu sẽ tự ý trốn ra ngoài.

Cả đêm hôm ấy Dương Diệp Tây thao thức mãi vì không hiểu đến cuối cùng là có chuyện gì, hệ quả là cậu ngủ đến quá trưa mới dậy.

Khi bước ra khỏi phòng, cậu đã thấy Cố Thanh Thành ngồi trên ghế, máy tính và sổ đều để trên bàn, có lẽ hắn đang làm việc.

Vốn dĩ Dương Diệp Tây không muốn làm phiền hắn nên định đi thẳng xuống bếp để kiếm đồ ăn, nhưng Cố Thanh Thành vừa thấy cậu ra khỏi phòng thì đã mở lời trước:

“Em đói chưa? Anh chuẩn bị sẵn đồ ăn rồi, giờ chúng ta ăn nhé?”

Quả là một cách làm hòa điển hình…

Ngủ một giấc dậy xong thì Dương Diệp Tây cũng không còn bực mình như hôm trước nữa, cậu liền đáp:

“Vâng.”

Bữa ăn kéo dài trong im lặng. Dù đã nguôi giận nhưng cậu vẫn muốn nói chuyện rõ ràng với Cố Thanh Thành, Dương Diệp Tây đợi cả hai ăn xong thì mới bảo:

“Anh ơi, em làm gì sai ạ?”

Người kia nghe thế thì nhìn cậu, khuôn mặt toát ra sự ngạc nhiên, mãi sau hắn mới trả lời:

“Không, em không làm gì cả.”

Dương Diệp Tây cố chấp hỏi tiếp:

“Vậy thì tại sao anh lại giận em?”

Cố Thanh Thành vội vàng giải thích:

“Anh không giận em, anh chỉ…”

Nhưng hắn không thể tiếp tục được, buồn bã, hụt hẫng, ghen tỵ, không từ nào mà Cố Thanh Thành có thể thốt lên.

Cuối cùng hắn nói:

“Anh chỉ quan tâm đến em thôi.”

Dương Diệp Tây không tin lý do ấy, cậu nhíu mày lại:

“Anh nói dối, bình thường anh sẽ không như thế.”

Cố Thanh Thành tránh ánh mắt cậu, hắn nói:

“Thôi, chuyện này kết thúc ở đây được rồi đấy.”

Cơn giận dỗi mới qua đi giờ lại chớm bùng lên, Dương Diệp Tây khó chịu đáp lời hắn:

“Không được, anh nói cho em biết đi, anh nghĩ cứ im lặng như thế thì mọi chuyện sẽ được giải quyết à?”

Cố Thanh Thành trầm tư một lát, mãi sau hắn mới nói:

“Anh cảm thấy người bạn kia của em không ổn lắm, cậu ta có thể ảnh hưởng không tốt đến em.”

Dương Diệp Tây ngờ vực hỏi lại:

“Ai cơ?”

“Cao Y Tinh.”

Dương Diệp Tây ngơ ra, cậu không nghĩ là Cố Thanh Thành lại đề cập đến chuyện này. Không đợi cậu thắc mắc, người kia đã tiếp tục:

“Cậu ta xúi em uống rượu.”

Chỉ một câu nói này thôi đã đủ khiến Dương Diệp Tây bùng nổ, cậu lớn tiếng:

“Anh đọc trộm tin nhắn của em?!”

Cố Thanh Thành im lặng không đáp, vậy mà hắn còn chẳng thèm giải thích đến một câu.

“Thôi, anh thích ở đây đến khi nào thì ở, em về đây!”

Dương Diệp Tây chẳng chịu được nữa, cậu đứng bật dậy. Cái ghế gỗ bị tác động lực đột ngột nên đổ ra sau, tạo nên một tiếng vang chát chúa.

Cố Thanh Thành cũng đứng lên theo cậu, hắn can ngăn:

“Em đừng nghịch nữa có được không?”

“Anh nghĩ em còn là một đứa trẻ à?! Em!”

Dương Diệp Tây chưa kịp dứt câu thì Cố Thanh Thành đã kéo cậu vào trong phòng.

Không thể ngờ là kịch bản hôm qua lại tái hiện lại, nhưng lần hắn còn đè Dương Diệp Tây lên giường vì cậu cứ dãy dụa, hắn phải giữ cậu lại.

Một cuộc vật lộn đã diễn ra giữa cả hai người, cuối cùng Dương Diệp Tây không thắng nổi Cố Thanh Thành, cậu trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt loang nước như sắp khóc đến nơi.

Cố Thanh Thành thấy vậy thì hơi lỏng tay ra:

“Anh xin lỗi.”

Không biết hắn đã nói ra bao nhiêu lần xin lỗi.

Thấy Dương Diệp Tây không đáp, cũng chẳng còn sức phản kháng nữa thì Cố Thanh Thành mời ngồi dậy.

“Em vẫn nên ở trong phòng thì hơn.”

Hắn lặp lại những lời như hôm qua, đổi lại là Dương Diệp Tây chẳng hé miệng lấy một lời.

“Nếu như em cứ không ngoan thì anh kéo cả Cao Y Tinh đến luôn đấy.”

Đến tận câu này mới khiến Dương Diệp Tây phản ứng lại, khuôn mặt cậu đầy vẻ khó tin:

“Anh!”

Vậy mà Cố Thanh Thành lại cười, cuối cùng thì hắn cũng thu hút được sự chú ý của cậu, nhưng cảm giác này thật khó chịu xiết bao.

“Anh có thể nhẹ nhàng với em nhưng với cậu ta thì không, tốt nhất là em nên nghe lời anh đi.”

Đôi mắt của Cố Thanh Thành nói với Dương Diệp Tây là hắn không nói dối. Cậu phải kiềm chế hết mức mới không lao vào đánh hắn ngay tại chỗ.

“Sao anh phải làm vậy cơ chứ?!”

Lần này đến lượt Cố Thanh Thành lơ đi câu hỏi của cậu, hắn lạnh lùng đáp:

“Được rồi, tối anh mang cơm cho em.”

Sau đó, khi Cố Thanh Thành ra khỏi phòng hắn đã khóa cửa lại, cũng không quay đầu nhìn Dương Diệp Diệp Tây lấy một cái.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK