• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Dạ? Sao cơ ạ?”

Dương Diệp Tây lúng túng, mặt cũng đỏ bừng lên, cậu hơi cúi đầu xuống không biết đáp lại thế nào.

Cố Thành nhìn biểu cảm của người đối diện là biết ngay đáp án, mặt hắn nhanh chóng lạnh đi.

Dương Diệp Tây thấy hắn là lạ thì dè dặt hỏi:

“Anh sao thế? Có phải em lỡ nói hơi nhiều rồi không? Mới gặp anh mà em đã toàn kể chuyện của mình…”

Cố Thanh Thành biết mình vừa suýt mất kiềm chế thì nhanh chóng điều chỉnh lại:

“Không phải đâu, chắc do chưa quen múi giờ nên anh hơi mệt thôi.”

Dương Diệp Tây nghe thế thì gắp thêm đồ ăn cho vào bát hắn:

“A, tại em mải nói quá. Anh ăn thêm đi ạ.”

Cố Thanh Thành nhận ra lời nói của cậu lễ phép hơn, cũng câu nệ hơn một chút. Không phải là lúc này Dương Diệp Tây nên dỗi hắn, nên làm nũng với hắn ư? Chẳng lẽ chỉ mới vài tháng không gặp mà mọi chuyện đã thay đổi

đến thế này rồi à?

Ngoài mặt Cố Thanh Thành không biểu hiện gì, nhưng trong thâm tâm hắn rất muốn biết rốt cuộc thì Cao Y Tinh là ai mà có thể khiến Dương Diệp Tây vui vẻ mỗi khi nhắc đến như vậy.

Ánh mắt lấp lánh từng chỉ nhìn mỗi hắn, nụ cười rạng rỡ từng dành cho hắn, gương mặt ngại ngùng xấu hổ từng đối diện với hắn, tất cả giờ đều hướng về cái người tên Cao Y Tinh!

Cậu đã bắt đầu biết thích rồi ư? Từ khi nào? Sao đến bây giờ hắn mới phát hiện ra? Đó là ai? Tên đó xứng sao?!

Cố Thanh Thành chưa bao giờ nghĩ có chuyện gì có thể khiến mình mất bình tĩnh, nhưng giờ đây hắn chìm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn, hắn dằn lại cơn khó chịu cuồn cuộn trong lồng ngực mình, cố gắng mỉm cười tỏ vẻ hứng thú với cậu chuyện về người “bạn thân” của cậu.

“Em làm anh tò mò đấy, cậu bé đó chắc đẹp trai lắm nhỉ?”

Dương Diệp Tây rũ mắt ngượng ngùng nói:

“Thì… trông cũng khá là dễ thương đấy ạ.”

“Ừ, nói chung hai đứa chơi thân có gì sau này giúp đỡ

nhau cũng tốt.”

Cố Thanh Thành cười nhạt đáp lại.

Dương Diệp Tây nhìn người đối diện, cậu cứ thấy có gì không ổn lắm nhưng lại không biết là không ổn ở đâu, cuối cùng quy hết cho bản thân tội nghĩ nhiều.

“Lát em muốn đi đâu nữa không?”

Bữa ăn đến hồi kết, Cố Thanh Thành thanh toán xong thì hỏi lại cậu.

Dương Diệp Tây ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

“Em cũng không biết nữa, anh thì sao?”

Tất nhiên là Cố Thanh Thành không muốn kết thúc cuộc hẹn nhanh đến vậy, hắn đề nghị:

“Em muốn đi xem phim không?”

Như nghĩ lại ký ức không vui nào đó, Dương Diệp Tây phải do dự một lát rồi mới đáp lại:

“Được ạ, nhưng mà mình xem gì bây giờ đây?”

“Em chọn đi.”

Cố Thanh Thành chở Dương Diệp Tây đến rạp phim, trong khi đó cậu vẫn cầm điện thoại xem nên xem cái gì.

“Anh xem phim kinh dị không?”

Sau một hồi chọn lựa, Dương Diệp Tây mới cất lời.

Cố Thanh Thành liền hỏi ngược lại:

“Em muốn xem à?”

“Em thấy dạo này phim đó có vẻ nổi.”

“Em cứ chọn phim gì em thích đi, anh xem gì cũng được.”

Dương Diệp Tây nghe thế thì do dự giây lát, sau đó mới hỏi:

“Thế còn phim hoạt hình thì sao? Anh có muốn xem không?”

Bình thường cậu không thích xem phim hoạt hình, nhưng riêng bộ phim này lại tạo cảm giác hứng thú cho cậu.

Cố Thanh Thành không cần nhìn cũng biết Dương Diệp Tây đang rất mong chờ từ giọng điệu của cậu.

“Anh thấy cũng được đấy.”

“Thật ạ?”

Dương Diệp Tây hỏi lại ngay lắp tự.

“Thật.”

Cố Thanh Thành khẽ cười, không hiểu sao lúc nào nhóc con này cũng dễ thương đến thế được nhỉ?

“Em nghĩ phim này sẽ hay đấy ạ. Từ lúc nó mới ra rạp em đã muốn xem rồi, nhưng bạn em không muốn đi xem với em…”

Dương Diệp Tây vừa nói vừa bĩu môi.

“Cậu ấy chê em trẻ con.”

Nghe ra có chút tiếc nuối, nhưng không hề có ý trách móc. Có vẻ cậu thực sự muốn đi xem cùng người kia thật.

Cố Thanh Thành nắm chặt vô lăng, sau đó lại từ từ thả lỏng ra.

“Ai cũng có sở thích của riêng mình. Em đừng vì ai nói mình mà gạt bỏ những điều mình thích.”

Dương Diệp Tây ngạc nhiên đáp lại:

“Ý em không phải thế, em không trách cậu ấy hay gì cả. Em cũng không định gạt bỏ những điều mình thích đâu.”

Cố Thanh Thành bình thản:

“Anh biết, anh chỉ lo em sau này vì chiều theo ý người khác mà quên mất mong muốn của bản thân mình thôi.”

Dương Diệp Tây nghe hắn nói thế thì cười khúc khích, còn trêu hắn:

“Lâu lâu anh cứ như bà mẹ già ý.”

Cố Thanh Thành cũng cười theo cậu, không khí nhanh chóng dịu đi.

“Với lại nếu có chuyện gì thì anh vẫn luôn ở bên cạnh em, em biết mà?”

Cố Thanh Thành thả nhẹ giọng, những gì hắn nói nghe giống như tất cả đều là lẽ đương nhiên vậy.

Dương Diệp Tây nhìn hắn, dường như cậu cảm nhận được tình cảm của Cố Thanh Thành, trong giây lát lại cảm thấy thật khó mà tiếp nhận. Nhưng cậu không muốn hắn buồn, cuối cùng Dương Diệp Tây vẫn đáp:

“Em biết mà.”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK