• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bỗng nhiên Lưu Phi Trạch muốn vứt luôn Cố Thanh Thành ở đây, hắn thở dài một tiếng, cầm hết đồ đạc ở trên bàn rồi nhanh chóng bước sang phía bên kia.

Dương Diệp Tây đang cố đẩy người bên cạnh ra còn Cố Thanh Thành lại nhất quyết không buông. Cao Y Tinh ở bên cạnh thì luống cuống không biết làm thế nào, y hết nhìn Dương Diệp Tây rồi lại nhìn người đội mũ lưỡi trai đang dính vào bạn mình.

Cùng lúc đó, Lưu Phi Trạch cũng chạy đến:

“Thật xin lỗi hai người! Bạn tôi say rồi nên… Ơ…”

Lưu Phi Trạch nhìn một lúc mới ngỡ ra là Cố Thanh Thành đang ôm Dương Diệp Tây, lâu rồi không gặp cộng thêm thằng bé thay đổi nhiều quá khiến hắn không nhận ra, lát sau mới không chắc chắn hỏi:

“Diệp Tây hả em?”

Tuy Dương Diệp Tây rất khó chịu nhưng vẫn lịch sự trả lời:

“Em chào anh.”

“Cậu ấy…”

Lưu Phi Trạch chỉ vào Cố Thanh Thành, ngập ngừng không biết nên nói gì cho phải.

Dương Diệp Tây bất đắc dĩ quay sang phía Cao Y Tinh:

“Cậu có thể đi thanh toán trước giúp tôi được không?

“Vậy lát cậu xong thì ra ngoài luôn nhé.”

Cao Y Tinh liếc 2 người trước mặt một lượt rồi mới chạy đi thanh toán.

“Để anh đưa cậu ấy về.”

Lưu Phi Trạch thấy cậu trai kia đã đi xa thì mở lời, hắn kéo Cố Thanh Thành về phía mình nhưng kéo không được.

“…”

Tình huống lập tức trở nên khó xử, lần đầu tiên Lưu Phi Trạch thấy bạn mình như thế này nên cũng không biết phải làm sao.

Bỗng nhiên lúc này Cố Thanh Thành lại nói:

“Về nhà với anh được không? Anh mua kẹo cho em.”

“…”

Thực sự ngoài sự xấu hổ ra thì Lưu Phi Trạch rất muốn quay lưng bỏ đi, hắn thấy chắc Dương Diệp Tây cũng phải nhẫn nhịn lắm mới không đấm Cố Thanh Thành mấy phát.

“Anh cũng ra xe đợi anh ấy đi.”

Dương Diệp Tây siết chặt nắm tay, lạnh lùng nói.

Lưu Phi Trạch hơi do dự định bảo thôi thì đã nghe người kia nói tiếp:

“Anh không giúp được đâu, anh ra ngoài trước đi.”

“Thôi được rồi, lát em đưa cậu ấy ra xe giúp anh nhé, anh đỗ ở ngay ngoài.”

Dương Diệp Tây gật đầu đồng ý, tuy Lưu Phi Trạch thấy không yên tâm lắm nhưng vẫn quay đi.

“Em đừng hút thuốc nữa được không? Hút thuốc hại lắm.”

Đột nhiên Cố Thanh Thành lại nói tiếp, lúc này hắn cúi xuống vai Dương Diệp Tây, hơi thở nóng hổi phả vào cổ cậu. Dương Diệp Tây sởn hết cả gai ốc, cậu nghiêng đầu né sang một bên, tay thì cố đẩy người ra.

“Sao em không nói gì? Em vẫn còn giận anh à?”

“…”

“Anh xin lỗi.”

Cố Thanh Thành gục đầu vào vai Dương Diệp Tây thủ thỉ.

“Bỏ ra.”

Sự khó chịu lan ra khắp từng thớ cơ của cậu, Dương Diệp Tây phải nhẫn nhịn để bản thân mình không run lên, mãi mới lạnh lùng buông ra một câu.

“Hôm nay là sinh nhật em, anh chỉ muốn đến xem em một chút thôi…”

Cố Thanh Thành không những không buông mà còn siết chặt cái ôm hơn, lần này khiến Dương Diệp Tây chằng còn chỗ để nhúc nhích.

Người xung quanh ngoái lại nhìn hai người họ nhiều hơn, ngay cả Cao Y Tinh đã thanh toán xong cũng hóng hớt nhìn sang bên này.

Tất nhiên là Cố Thanh Thành chẳng quan tâm, hắn thì thầm:

“Anh muốn đi vệ sinh…”

Dương Diệp Tây:

“…”

May mắn là Cố Thanh Thành nói rất nhỏ nên không ai nghe thấy. Để trách những tình huống xấu hổ có thể xảy ra, Dương Diệp Tây liền nhịn lại cơn giận dữ mà nói:

“Được rồi, tôi đưa anh đi.”

“Được.”

Nhưng hai người vẫn đứng đó…

“Anh không bỏ ra thì chúng ta không đi được.”

“Không được, nếu anh bỏ tay ra thì em sẽ chạy mất.”

“…”

Dương Diệp Tây rất bực mình, hình tượng Cố Thành Thành trong lòng cậu vốn dĩ đã sụp đổ rồi, đến giờ lại càng xấu hơn.

“Tôi không đi đâu hết, anh cứ bỏ ra đi.”

Cố Thanh Thành nghe thế thì chần chừ một chút, sau đó hắn liền chuyển tay sang cầm lấy tay người kia.

Dương Diệp Tây:

“…”

“Người yêu giận dỗi nhau à…”

Đâu đó có tiếng bàn tán truyền đến, Dương Diệp Tây cũng hết cách đành kéo Cố Thanh Thành đi.

Đến lúc vào nhà vệ sinh rồi cậu mới nói:

“Anh đi đi.”

Nhưng Cố Thanh Thành vẫn đứng yên, rũ mi xuống nhìn tay hai người đang đan vào nhau.

“Sao thế?”

Dương Diệp Tây nhíu mày nhìn hắn.

Cố Thanh Thành mất một lúc mới phản ứng lại:

“Em giúp anh đi.”

Dương Diệp Tây đơ ra vài giây, sau khi biết mình vừa nghe thấy gì thì tức giận dãy khỏi tay Cố Thanh Thành:

“… Anh là biến thái à? Tôi!”

Chưa kịp dứt câu thì Cố Thanh Thành đã kéo cậu vào một gian rồi đóng cửa lại, hắn áp sát vào cơ thể Dương Diệp Tây, giữa hai người bây giờ chẳng còn kẽ hở.

Dương Diệp Tây cảm nhận được hơi men của người bên cạnh, cậu khó chịu to tiếng hơn:

“Đừng khiến tôi phải động thủ!”

Cố Thanh Thành nghe thế thì càng cố chấp ghé sát vào mặt Dương Diệp Tây:

“Khẽ thôi nào, nhỡ có người vào thì sao?”

“…”

Dương Diệp Tây rất tức giận, Cố Thanh Thanh có thể cảm nhận được lồng ngực cậu phập phồng, hắn liền xoa xoa lưng người trong lòng để cậu bình tĩnh lại.

Dương Diệp Tây rùng mình, cảm giác như có dòng điện chạy dọc sống lưng.

“Cho tôi ôm một chút thôi.”

“…”

Tất nhiên Dương Diệp Tây sẽ không để yên như thế, cậu đang định nhân lúc này vùng ra cho Cố Thanh Thành một đấm thì đã nghe người kia nói:

“Xin lỗi.”

Sau đó Cố Thanh Thành cũng bỏ tay ra, đầu vẫn cúi rất thấp nên Dương Diệp Tây không thấy được biểu cảm bị dấu dưới mũ lưỡi trai của người này, chỉ nghe như giọng hắn vừa tiếc nuối vừa buồn bã mà thôi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK