• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi bàn xong vụ phim ảnh thì Dương Diệp Tây cũng không làm phiền hắn nữa.

Thực tế phần lớn thời gian ở bên cạnh Cố Thanh Thành thì Dương Diệp Tây đều khá là yên tĩnh, có đôi lúc cậu còn nhảy lên giường hắn ngủ còn hắn thì ngồi ở bàn làm bài tập.

Dù không ai nói gì nhưng bầu không khí quanh họ vẫn hòa hợp đến kỳ lạ.

Ngày hôm đó trôi rất nhanh vì tâm trạng của hai người đều vui vẻ.

Vốn dĩ ngày hôm sau cũng đáng mong chờ như vậy, trước khi qua nhà Dương Diệp Tây hắn còn nói lại chuyện đi xem phim với mẹ.

“Ông con mà biết là không xong đâu.”

Cố Bạch Lam nhìn con trai, đoạn bất đắc dĩ bảo:

“Thôi được rồi, cứ đi đi, mẹ sẽ nói với ông là con đi học nhóm.”

“Mẹ yên tâm, cuộc thi tới chắc chắn con sẽ đạt giải nhất.”

Cố Thanh Thành biết Cố Bạch Lam lo hắn mải chơi thi không tốt sẽ bị ông trách phạt thì nhẹ nhàng nói.

“Cũng không nhất thiết phải đạt giải nhất mà…”

Cố Bạch Lam không đành lòng, nhưng bà cũng không có cách nào để giúp con trai. Cuối cùng chỉ thành thở dài.

“Con mau đi đi, đừng để Diệp Tây chờ.”

“Vâng ạ, con đi đây, con chào mẹ.”

Cố Bạch Lam đứng ngoài cổng nhìn theo bóng xe lăn bánh.

Con trai bà từ ngày về đây bắt đầu trở nên kiệm lời hơn, cũng dẫn mất đi dáng vẻ hồn nhiên mà tuổi này nên có.

Cố Bạch Lam ước rằng mình có thể cho con trai một tuổi thơ trọn vẹn hơn, nhưng bà chẳng thể làm gì khác ngoài việc nhìn cha mình nhào nặn Cố Thanh Thành giống như cách mà ông đã từng làm với bà.

Đến khi xe khuất hẳn Cố Bạch Lam mới trở về trong nhà, bà nhìn chiếc khăn len còn đan dở thì tiếp tục ngồi xuống đan tiếp.

Mùa đông tới rồi, bà phải nhanh chóng đan xong 2 chiếc khăn quàng cho Cố Thanh Thành và Dương Diệp Tây thôi.

***

Nếu như Dương Diệp Tây biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì thì chắc chắn cậu sẽ tìm mọi cách để Cố Thanh Thành không ra khỏi nhà được nữa.

Hôm ấy vốn chỉ mưa nhỏ, nhưng bỗng nhiên trời đổ mưa lớn.

Dương Diệp Tây đã đợi cả một buổi tối nhưng không ai đến đón cậu.

Mấy ngày sau đó nữa cậu cũng không gặp Cố Thanh Thành.

Từ giận dỗi trở thành lo lắng, không ai có ý định nói cho đứa trẻ ấy biết đã xảy ra chuyện gì. Cậu còn nghe ba mẹ loáng thoáng tiếng ba mẹ:

“Tạm thời đừng nói cho thằng bé biết.”

Dương Diệp Tây cảm thấy rất bất an.

Đến lúc không chịu được nữa, cậu chạy đến lớp của Cố Thanh Thành nhưng cũng không gặp hắn.

Bọn họ nói với cậu người ấy đang ở trong viện.

Dương Diệp Tây không nhớ mình đã làm gì, chỉ là khi cậu tình cờ nhìn thấy Cố Bạch Lam ở bệnh viện, cậu liền chững lại.

Trông bà tiều tụy đi nhiều.

Cố Bạch Lam nhìn thấy Dương Diệp Tây cũng rất bất ngờ:

“Diệp Tây hả con? Sao con lại đến đây? Ai đưa con đến đây?”

“Tài xế nhà con đưa con đến ạ…”

Dương Diệp Tây muốn nói tiếp, nhưng lại như có gì đó đang nghẹn lại ở cổ cậu.

“Phiền anh đưa thằng bé về giúp tôi nhé.”

Đây là Cố Bạch Lam đang nói với tài xế đứng cạnh cậu, sau đó lại cúi xuống bảo Dương Diệp Tây:

“Giờ này con chưa về thì bố mẹ con sẽ lo lắng lắm đấy.”

Dương Diệp Tây mím môi, mãi mới nói được lời mà bản thân đã luôn kìm nén:

“Cô ơi, con muốn gặp anh Thanh Thành.”

Không đợi Cố Bạch Lam nói gì, cậu đã tiếp tục:

“Hôm nay con chạy đến lớp của anh, các anh chị đó nói anh đang ở đây. Cô cho con gặp anh được không ạ?”

Thấy bà không đáp, Dương Diệp Tây liền nắm lấy vạt áo bà:

“Con xin cô đấy.”

Cố Bạch Lam do dự giây lát rồi mới quyết định đưa cậu đến phòng bệnh của Cố Thanh Thành.

Khi Dương Diệp Tây thấy người nằm trên giường bệnh, hô hấp cậu như ngừng lại, bỗng nhiên cậu không biết đối mặt với chuyện này như thế nào.

Cậu đã hi vọng mọi chuyện chỉ là một giấc mơ.

Tất cả là tại cậu, nếu như cậu không nằng nặc đòi đi chơi thì có lẽ Cố Thanh Thành đã không nằm ở đây.

Khoảng thời gian sau đó đối với Dương Diệp Tây đúng là ác mộng, ngày nào cậu cũng đến thăm Cố Thanh Thành, nhưng mãi mà hắn vẫn chưa tỉnh lại.

Biết bao nhiêu lần cậu đã nắm tay hắn, thủ thỉ với hắn rất nhiều chuyện.

Thì ra cảm giác không có người đi cùng, không có ai nghe mình nói, không có ai ôm mình lại buồn đến vậy.

Bỗng nhiên những cảnh sắc xung quanh hóa thành một màu xám ảm đạm.

“Em xin anh đấy, anh mau dậy đi. Em hứa là sẽ không nghịch ngợm nữa đâu.”

Dương Diệp Tây run rấy chạm vào tay Cố Thanh Thành.

Nếu như người ấy khỏe mạnh lại, cậu sẽ không bao giờ ương bướng và đòi hỏi nữa, chỉ mong người ấy tỉnh lại mà thôi.

***

Khi Cố Thanh Thành ra khỏi bệnh viện, mọi người nói với hắn là đã gần 2 tháng trôi qua.

Cuộc thi mà hắn cần phải tham gia cũng đã kết thúc.

Ông hắn còn trách hắn vì không cân nhắc trước sau mà lại đi ra ngoài vào hôm ấy.

Nhưng điều khiến hắn bất lực nhất là Dương Diệp Tây chẳng còn đi chung với hắn nữa. Cậu đối với hắn vẫn rất tốt, nhưng có đôi khi hắn sẽ thấy trong đôi mắt cậu toát ra vẻ bất an.

Dù hắn làm cách nào thì Dương Diệp Tây cũng nhất quyết nói hắn không cần đón cậu nữa, cũng không còn rủ hắn đi chơi nữa.

Có lẽ đối với Cố Thanh Thành, hắn chỉ ngủ một giấc. Nhưng đối với Dương Diệp Tây, cậu đã trải qua những ngày dài đằng đẵng trong tự trách và bất lực.

Rồi cứ thế, giữa hai người dần hình thành một bức tường vô hình ngăn cách nhau.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK