• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau lần sinh nhật 21 tuổi của Dương Diệp Tây, thấm thoắt đã 2 năm trôi qua.

Thời gian không ngắn không dài ấy tạo cho cậu cảm giác như thể có ai đó đã lặng lẽ biến mất khỏi cuộc đời cậu. Nhưng Dương Diệp Tây không muốn quan tâm nữa, xung quanh cậu có biết bao nhiêu chuyện đủ để khiến cậu lờ đi.

Mấy tháng gần đây quan hệ giữa Dương Diệp Tây và Cao Y Tinh ngày một xấu. Dương Diệp Tây thì bận bù đầu trong mớ công việc ở công ty, còn Cao Y Tinh vẫn khá nhởn nhơ chơi đùa, dường như cũng chẳng bận tâm mấy đến tương lai.

Dù ở chung một nhà nhưng hai người không giao tiếp nhiều với nhau, thậm chí có khi còn cãi nhau vì những chuyện vụn vặt. Dần Dà Dương Diệp Tây chẳng còn sức dỗ người yêu, cậu cũng không muốn bận tâm đến những chuyện đó nữa.

Ngay như lúc này, Dương Diệp Tây và Cao Y Tinh cùng ngồi trên ghế sô pha nhưng người thì dùng điện thoại, người thì bận xử lý công việc trên máy tính.

“Tối nay anh có muốn đi chơi với em không?”

Cao Y Tinh vừa nghịch điện thoại vừa hỏi.

“Hôm nay tôi bận rồi.”

Dương Diệp Tây hờ hững nói.

“Thế còn mai thì sao?”

Cao Y Tinh buồn chán tiếp tục nói.

“Dạo này tôi khá bận, hay để đến chủ nhật tuần sau được không?”

Dương Diệp Tây vừa chăm chú xử lý công việc vừa trả lời.

Cao Y Tinh nghe thế thì liếc người yêu một cái, sau đó đáp:

“Đến hôm đó thì em lại không rảnh rồi.”

Dương Diệp Tây nghe vậy thì im lặng một lát, Cao Y Tinh không thấy cậu nói gì thì giận dỗi:

“Anh lúc nào cũng công việc như thế không mệt à?”

“Em nhìn vào thì thấy vậy thôi, chứ cũng không mệt lắm đâu…”

Cao Y Tình vừa nghe thế thì thấy càng bực hơn, y đứng dậy ra khỏi nhà, trước khi đi còn đóng cửa thật mạnh.

“…”

Dương Diệp Tây bỗng thấy khó hiểu, đồng thời cũng nhẹ lòng vì được yên tĩnh trong một thời gian, cậu quay trở lại công việc nhưng qua một lúc vẫn không tập trung lại được. Cậu thở dài, cuối cùng đành tắt máy tính đi.

Dương Diệp Tây mở điện thoại ra, vô thức chọn vào album ảnh, trong máy cậu ngoài những thứ liên quan đến công việc thì chính là ảnh tự sướng của Cao Y Tinh.

Dương Diệp Tây nhìn ngắm những tấm ảnh đó rất lâu, dường như chính cậu cũng không hiểu tại sao hai người lại đi đến nước này.

Gần đây Cao Y Tinh rất hay đòi chia tay với cậu, có đôi lúc Dương Diệp Tây suýt nữa đã đồng ý, cảm xúc của cậu đi từ tự trách, buồn bã, bất lực đến chết lặng, có những đêm mệt đến không tả được, cậu vẫn suy nghĩ rất nhiều về chuyện của hai người.

Đến mức có một lần cãi nhau to, cậu đã không chịu được mà nói:

“Xin em đấy, tôi đã rất mệt rồi, em đừng ép tôi nữa có được không?”

Nỗi bất lực trong chuyện tình cảm cứ cuốn lấy cậu mỗi ngày.

Cuối cùng thì mối quan hệ này sẽ đi về đâu?

Chính Dương Diệp Tây cũng không biết, cậu cứ liên tục chìm trong vòng luẩn quẩn mà không thể thoát ra được.

Cùng lúc đó, Cao Y Tinh đã đến quán bar quen thuộc.

“Ô, sao hôm nay lại hẹn tao sớm thế này?”

Đinh Hoành nhướn mày hỏi bạn mình.

“Thằng đấy làm tao phát bực!”

“… Lại cãi nhau với người yêu à?”

“Nó thì người yêu cái gì?!”

Đinh Hoành nghe thế thì ngừng lại khoảng vài giây, đợi rượu được mang lên rồi mới từ tốn hỏi:

“Thế sao không chia tay đi?”

“Không chia tay được…”

“Tại sao?”

“Tao không có tiền, giờ gia đình không chu cấp nữa, đồ tao dùng toàn là nó mua cho, nhà tao ở bây giờ cũng là nhà của nó trả tiền thuê. Tao với nó mà chia tay thì tao biết phải làm sao?”

“…”

Đinh Hoành chẳng còn lời nào để nói với bạn mình, từ bé đến giờ hắn đã luôn bên cạnh Cao Y Tinh, nhìn y từ một cậu bé luôn tươi cười trở thành một con người như hiện tại. Xuất phát từ tò mò, Đinh Hoành liền hỏi:

“Mày có yêu Dương Diệp Tây không?”

Cao Y Tinh nghe thế thì rũ mắt xuống, lát sau mới nói:

“Có lẽ là đã từng?”

Chẳng biết bao giờ tình yêu dần trở nên biến chất.

“…”

“Nó có tất cả mọi thứ… còn tao thì ngược lại.”

“…”

Cao Y Tinh nói đến đây thì ngừng, y nhấp một ngụm rượu, ánh mắt nhìn những người đàn ông đang ngồi phía xa.

“Có phải là đã đến lúc tao nên tìm người mới và cho nó cút khỏi cuộc đời tao rồi không?”

“… Mày ác thế.”

Đinh Hoành thật thà nói.

“Tao không có quyền khuyên mày nên làm thế nào hết, dù sao thì mày cũng lớn rồi mà. Nhưng tao vẫn muốn nói với mày là đừng lúc nào cũng dựa dẫm vào người khác.”

Cao Y Tinh nghe thế thì liếc nhìn người bên cạnh một cái.

“Sao? Nhìn tao làm gì?”

Đinh Hoành nhướn mày hỏi lại.

Cao Y Tinh nhếch mép cười:

“Ừ thì không nghĩ là có ngày mày cũng biết nói tiếng người thôi.”

“… Mày không đâm chọc người khác thì sẽ chết à?”

Đinh Hoành thở dài, đoạn nói tiếp:

“Ba tao gặp tai nạn, nhà tao cũng chẳng thuộc loại giàu có gì, cũng đến lúc tao phải sống tử tế rồi. Có lẽ sau này cũng không tụ tập nhiều được nữa.”

“Thế à…”

Cao Y Tinh mỉm cười nhạt nhẽo, sau đó y lại gọi thêm một ly rượu nữa.

“Đừng uống nhiều, mai mày không phải đi làm gì à?”

“Tao vẫn đang thất nghiệp.”

“…”

Đinh Hoành hết cách nói:

“Thế cũng đừng uống nhiều.”

Đúng lúc này thì điện thoại của Cao Y Tinh rung lên, y thấy thế thì liếc nhìn một cái rồi mặc kệ điện thoại kêu mà không nhấc máy.

Cứ như vậy mấy lần, Đinh Hoành cũng không chịu được:

“Mày không định nghe à?”

“Không thích, tao muốn cho nó biết cái giá của việc làm tao bực.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK