• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sau này tôi cũng muốn cưới một người như thế.”

Bỗng nhiên có ai đó thốt lên.

Như nghĩ đến chuyện gì đó, cậu đứng bật dậy, chỉ bỏ lại một câu “Tôi ra ngoài hóng gió một lát” rồi chạy đi mất.

Lúc đứng ở ban công, Dương Diệp Tây vẫn chưa tỉnh hồn lại.

Cậu và Cố Thanh Thành… sau này sẽ như thế ư?

Dương Diệp Tây chưa bao giờ nghĩ đến.

Cảm xúc của cậu bây giờ như một cuộn len bị người ta bới tung lên, đoạn dây này móc lên đoạn dây khác, loạn đến mức chẳng gỡ được ra.

Bỗng nhiên cậu nhận thức hơn được vể hôn ước của mình.

Thế là cậu cứ đứng thất thần ngoài ban công rất lâu, mãi mới nhớ đến việc phải trả lời tin nhắn từ cách đây một tiếng của Cố Thanh Thành.

“Em đang ở nhà họ Lâm à? Khi nào chơi xong thì bảo anh.”

Cậu chưa kịp nói với hắn không cần qua thì đã nghe người kia gọi đến.

“Em nghe đây.”

“Giờ cũng hơi muộn rồi, lát anh qua chỗ em nhé?”

Lúc vừa mới nghe giọng Cố Thanh Thành, gương mặt vừa mới hạ nhiệt của Dương Diệp Tây lại nóng trở lại.

“Anh không cần qua đưa em về đâu, lát tài xế nhà em sẽ đón em.”

“Có một đoạn thôi, giờ anh đang trong xe rồi.”

Dương Diệp Tây nghe thế thì mím môi, có vẻ là cậu sẽ không ngăn được Cố Thành Thành.

“Em không cần vội đâu, cứ từ từ với để ý lỡ may quên đồ gì.”

Cố Thanh Thành nói xong vẫn không nghe người kia đáp lại, hắn liền hỏi:

“Diệp Tây?”

Bấy giờ Dương Diệp Tây mới nói lí nhí:

“Vâng, em biết rồi, anh…”

Cố Thanh Thành cảm giác người kia còn muốn nói gì đó, hắn vẫn yên lặng để cậu tiếp tục.

Sau một thoáng ngập ngừng, Dương Diệp Tây nói:

“Anh đừng ngắt máy có được không?”

Cố Thanh Thành hơi bất ngờ, thế rồi hắn nở nụ cười lúc nào không hay:

“Ừ, anh không ngắt.”

Sau đó hai người cứ câu được câu chăng suốt cả quãng đường.

Khi Cố Thanh Thành đến, Dương Diệp Tây phải quan sát hắn một lượt rồi mới thả lỏng được.

Dường như biết lo lắng của cậu, người kia liền nói:

“Hôm nay đường rất thoáng, xe đi cũng không nhanh đâu.”

“Vâng.”

Dương Diệp Tây đáp.

Cố Thanh Thành muốn dời sự chú ý của cậu liền hỏi:

“Hôm nay chơi vui không?”

Nghĩ đến đây là Dương Diệp Tây lại thấy xấu hổ, cậu không dám nhìn vào mắt Cố Thanh Thành, chỉ nói:

“Cũng được ạ.”

Cố Thanh Thành thấy hơi kỳ lạ, nhưng hắn cũng không nói gì, sau đó xe bắt đầu lăn bánh. W𝓮b‎ đọc‎ 𝙣ha𝙣h‎ 𝑡ại‎ ++‎ Trù‎ 𝘮Tr𝑢уệ𝙣.v𝙣‎ ++

Đến lúc thấy điểm đến là nhà Cố Thanh Thành thì Dương Diệp Tây mới chợt nhớ ra là hôm nay cậu đã hẹn sẽ đến nhà hắn.

Dù bây giờ bọn họ không đi với nhau nhiều như trước nữa, nhưng vẫn sẽ có một số lúc Dương Diệp Tây đến nhà Cố Thanh Thành theo thói quen (và để duy trì quan hệ theo cách nói của ba).

Dù nhớ ra thì cũng đã muộn, Dương Diệp Tây không thể dãy nảy lên rồi đòi về được.

Càng đến gần giờ ngủ thì cậu lại càng thấy không ổn, đã mấy tháng rồi hai người không nằm chung giường.

Hoặc có thể do ảnh hưởng từ bộ phim kia, Dương Diệp Tây liền thấy mất bình tĩnh.

“Sao em nằm xa thế? Không sợ rơi xuống đất à?”

Trong không gian yên tĩnh, giọng của Cố Thanh Thành càng trở nên nổi bật, nó trầm và trưởng thành hơn xưa.

Dương Diệp Tây chỉ nằm nhích lại một chút, cậu nói:

“Hình như em cảm, nằm gần sợ lây cho anh đấy.”

Cố Thanh Thành nghe thế thì nhoài người dậy sờ lên trán Dương Diệp Tây.

Cậu liền đẩy tay hắn ra:

“Không sao đâu, em ngủ một giấc là ổn rồi.”

Cố Thanh Thành sờ thấy không nóng thì mới nằm xuống, hắn nói:

“Được rồi, vậy em nghỉ ngơi đi.”

Thực ra Cố Thanh Thành cũng không thể nằm quá gần Dương Diệp Tây.

Không biết là từ bao giờ, mỗi lần nằm cạnh cậu thì hắn sẽ mơ và có phản ứng không lành mạnh lắm, rất may mắn là hắn luôn dậy sớm hơn cậu nên Dương Diệp Tây vẫn chưa phát hiện ra.

Cố Thanh Thành cảm thấy tội lỗi vô cùng, dù sao thì Dương Diệp Tây mới có 14 tuổi! Hắn đúng là tên biến thái!

Vậy là hai người hai suy nghĩ khác nhau, nằm cách nhau cả một đoạn cứ thế dần chìm vào giấc ngủ.

Để rồi không biết ai bắt đầu trước, đến sáng hôm sau Dương Diệp Tây ngủ dậy thì đã thấy hai người sát cạnh nhau.

Còn có cái gì cứng cứng cấn vào người cậu…

Dương Diệp Tây gần như nín thở, hoảng hốt rút cái tay đang ôm của mình về. Sau đó nhẹ nhàng nhấc cánh tay Cố Thanh Thành khỏi người mình.

Cậu từ từ nhích ra từng chút một và cố gắng không gây ra tiếng động.

Nếu như bây giờ Cố Thanh Thành tỉnh dậy thì cả hai đều rơi vào tình huống khó xử.

Sau khi rời khỏi giường, Dương Diệp Tây nhanh chóng ra đến cửa, cũng không dám ngoái lại nhìn Cố Thanh Thành lấy một cái, nhẹ nhàng “cạch” một tiếng đóng cửa vào.

Căn phòng lúc này vẫn còn một người đang ngủ, nhưng chỉ vài giây sau người ấy đã mở mắt, chiếc chăn đang đắp ngang hông cũng bị kéo lên qua đầu.

Thực ra kể từ lúc Dương Diệp Tây nhấc tay Cố Thanh Thành ra thì hắn đã tỉnh rồi. Nhưng biết làm sao đây? Hắn cũng không thể cứ thế mà mở mắt ra được.

Cố Thanh Thành nằm trong chăn, lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy xấu hổ đến vậy. Động tác trên tay hắn ngày càng nhanh hơn, tim hắn đập dồn dập theo từng nhịp thở.

“Diệp Tây…”

Trong vô thức hắn lẩm bẩm khe khẽ.

Khoái cảm và tội lỗi cứ thế tuôn trào.

Cố Thanh Thành thất thần rất lâu, hắn cảm giác hình như mình vừa lỡ đẩy Dương Diệp Tây ra xa hơn một chút, đồng thời sự bối rối trong hắn cũng ngày càng gia tăng.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK