• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dọc theo quá trình chúng ta trưởng thành, dù ít dù nhiều thì chúng ta cũng sẽ có sự thay đổi.

Càng lớn Dương Diệp Tây càng có nhiều bạn bè, đúng hơn thì cậu càng phải có thêm nhiều mối quan hệ theo sự sắp xếp của gia đình. Hơn nữa cậu vẫn luôn tự trách bản thân lúc nào cũng chỉ biết mang rắc rối cho Cố Thanh Thành, vì thế cũng không hay qua chỗ hắn như trước kia.

Hôm nay là sinh nhật cậu con thứ nhà họ Lâm, nói là tổ chức sinh nhật cho con trai nhưng phần nhiều là tổ chức ra để tăng tình hữu nghị giữa các nhà.

Dương Diệp Tây và Cố Thanh Thành cùng gia đình họ đến bữa tiệc, trước khi tách nhau ra Cố Thanh Thành còn dặn cậu:

“Em cứ đi chơi với các bạn đi, đến khi anh đưa em về.”

Cậu nhanh chóng đáp lại:

“Không cần đâu, lát em tự về được.”

Cố Thanh Thành nghe thế nhìn cậu, Dương Diệp Tây chưa kịp hiểu ánh mắt ấy nghĩa là gì thì đã nghe hắn nói:

“Dù sao thì lát cũng về nhà anh mà, cứ để anh đưa em về đi.”

Dương Diệp Tây do dự một lát, cuối cùng đành gật đầu tỏ ý đã biết, sau đó đi về phía hội bạn.

Dù Cố Thanh Thành chỉ hơn cậu 2 tuổi nhưng đối tượng bạn bè của hắn và cậu lại hoàn toàn khác nhau. Theo một cách nào đó thì hắn trưởng thành hơn tuổi rất nhiều.

Bấy giờ bên ngoài vẫn chưa biết bọn họ có hôn ước với nhau, cả hai gia đình đều thống nhất đợi đến khi họ lớn rồi mới công bố. Vì vậy tất cả những gì mọi người biết là Dương Diệp Tây và Cố Thanh Thành đều đã được hứa hôn từ trước, chỉ là họ không ngờ được đó là ai mà thôi.

Dù sao chuyện hứa hôn giữa các nhà cũng không phải là hiếm gặp.

Hội bạn của Dương Diệp Tây thấy hành động của Cố Thanh Thành với cậu thì cảm thán:

“Đỉnh thật, dù không phải anh em ruột nhưng anh ta đối tốt với cậu thật đấy.”

Trong vòng tròn bạn bè của Dương Diệp Tây, không ai là không biết về Cố Thanh Thành, dù sao thì hắn cũng là đối tượng dễ bị đưa ra so sánh nhất ở thời điểm hiện tại.

Dương Diệp Tây nghe câu này đã đến mức mòn tai, cậu thản nhiên đáp:

“Ừ, chúng tôi quen nhau từ bé mà.”

Lúc này lại có người nói:

“Ôi anh trai ruột của tôi còn chẳng tốt với tôi như thế, từ bé đến lớn lúc nào cũng bắt nạt tôi…”

Dương Diệp Tây hướng ánh mắt về phía người kia, cậu hỏi:

“Sao lại thế?”

Người kia liền đáp:

“Ừ thì đấy mới là bình thường mà? Anh chị em trong nhà, lâu lâu mắng mỏ nhau đôi ba câu, cốc đầu nhau mấy cái,… kiểu thế.”

Sau đó cậu ta liền quay sang hỏi mọi người xung quanh:

“Anh chị của các cậu có thế không?”

Chỉ thấy mọi người đều gật đầu nhất chí.

“Đúng rồi! Tôi không khác gì cái bị trút giận của anh trai nè, hai đứa đấm nhau suốt ngày!”

“À thì anh trai tôi hơn tôi tận 15 tuổi, chị gái thì hơn 10 tuổi, đánh nhau thì không có, nhưng mà vẫn hay bị anh chị nhắc nhở đều đều nha.”

“Ài… tôi thì may mắn có em trai, nhìn cái mặt nó cáu vì bị tôi trêu trông mắc cười muốn chết… hahaha.”

Dương Diệp Tây nghe mấy người kia nói, cậu không có anh chị em ruột nên không biết về điều này, nhưng đối với cậu thì Cố Thanh Thành vẫn luôn là người thân của cậu, không phải anh chị em vẫn thường đối xử với nhau như thế sao?

Đối với chủ đề mới này, Dương Diệp Tây liền hỏi:

“Vậy anh chị của các cậu có nắm tay các cậu không?”

Ngay sau câu hỏi ấy, tất cả mọi người đều quay qua nhìn Dương Diệp Tây với vẻ mặt kỳ quái. Nhưng trông Dương Diệp Tây quá thản nhiên nên bọn họ cũng không nghĩ nhiều.

Có người đáp:

“Ờ thì có hồi bé, nhưng mà lúc tôi còn học tiểu học cơ, lâu lắm rồi ấy. Chứ giờ lớn rồi ai lại nắm tay nhau nữa. Ghê lắm…”

Đó là lúc Dương Diệp Tây vỡ lẽ ra điều gì đó, thì ra không phải anh chị em nào cũng như thế với nhau sao?

Cậu rũ mi xuống che dấu vẻ thảng thốt trong đôi mắt.

Mọi người cũng không để tâm lắm nên nhanh chóng chuyển sang chủ đề mới, chỉ có Dương Diệp Tây từ lúc ấy đầu óc cứ như để trên mây.

Sau bữa ăn, người lớn vẫn ở lại nói chuyện còn mấy đứa trẻ đã kéo nhau về nhà của cậu bạn tổ chức sinh nhật kia.

“Hôm nay là sinh nhật tôi, tôi sẽ làm mọi điều tôi muốn!”

Cậu bạn kia nói xong thì liền mở một video phát lên máy chiếu trong phòng.

Chúng bạn xung quanh nghe thế thì liền trêu:

“Ồ… hôm trước nghe cậu nói thế, không nghĩ là cậu dám phát lên máy chiếu trong nhà luôn!”

Dương Diệp Tây chẳng hiểu bọn họ đang nói chuyện gì, dù sao cậu vẫn chỉ nghĩ đây là một bữa tiệc xã giao bình thường mà thôi.

Ngay từ dạo đầu bộ phim, Dương Diệp Tây đã thấy có gì đó không ổn, một lúc sau thì cậu liền biết nó không ổn ở đâu.

Cậu hoảng hốt nhìn hành động của mấy người trên màn chiếu, sau đó nhanh chóng đưa ánh mắt xuống đất để tránh thấy cảnh mà mình không muốn nhìn.

Thế nhưng những âm thanh ướt át kia vẫn cứ luồn vào tai cậu, chúng khiến cậu sởn gai ốc, cơ thể cũng nóng bừng lên.

Dương Diệp Tây không nghĩ rằng bọn họ lại xem mấy thứ như thế này.

Dù người lớn không muốn bọn họ tiếp xúc với những thứ như vậy, nhưng nếu bọn họ có lén xem thì ai có thể cản được?

Nói cũng thật lạ, trong lứa những đứa trẻ bằng tuổi Dương Diệp Tây toàn mấy đứa nhóc lông bông, không được như anh chị của chúng. Nếu như không phải cần thiết thì cậu cũng không muốn giao du với họ lắm.

Hơn nữa Dương Diệp Tây được học về giáo dục giới tính, ở nhà bị quản cũng rất nghiêm, cậu chưa bao giờ thấy mấy cảnh này, cũng chẳng có hứng thú đi tìm hiểu.

Vậy nên đây thực sự là cú sốc đối với cậu.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK