***
Các cung Tuyệt Cốc đều có dấu hiệu riêng, mà dấu hiệu của Nam Cung Thiên Mạc là một đôi mắt to màu lam.
Lễ phu nhân thở ra nhẹ nhõm, sát khí như có như không trong không khí kia cũng tan biến không thấy, lại một lần nữa lên tiếng, trong giọng nói không tự giác mang theo một chút ý mừng: “Mạc nhi từ khi nào cho ngươi vào Tử Điện?”
Nam Cung Thiên Mạc dường như nhìn thấy vật hảo ngoạn, từ bên mình Lễ phu nhân chạy tới, ngồi xổm trước mặt Liễu Như Phong, ánh mắt nhìn chằm chằm vào dấu vết kia, dùng ngón tay đâm đâm chơi.
“Tám năm trước.” Thân hình Liễu Như Phong bất động, nhưng đã không còn vẻ lạnh lùng kia, thân hình cả người trở nên ôn ôn nhu nhu.
Lễ phu nhân thật sâu mà nhìn Liễu Như Phong liếc mắt một cái: “Hiện giờ Mạc nhi như vậy, ta làm nương không khỏi đau xót, chắc ngươi có thể hiểu?”
Trong mắt Liễu Như Phong hiện lên một tia ám quang, trầm mặc không nói
Lễ phu nhân cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ im lặng đưa mắt nhìn Nam Cung Thiên Mạc đang hiếu kì đi đến phía sau Liễu Như Phong, xem xét dấu vết hình vẽ trên vai y.
Nửa ngày, Nam Cung Thiên Mạc đột nhiên vỗ tay cười nói: “Lan nhi, sao hơn nửa ngày không đến chơi với ta?” Nói xong, liền từ phía sau duỗi tay ôm chặt cổ y, khi Liễu Như Phong thuận theo mà ngẩng đầu lên, cười nhẹ, một hơi cắn trên chỗ dấu ấn, một sợi đỏ tươi, chảy ra từ khóe môi Nam Cung Thiên Mạc, theo da thịt chảy xống.
Sắc mặc Lễ phu nhân đại biến, đứng lên, hiện giờ ngay cả người bên cạnh Nam cung Thiên Mạc cũng không thể nhận ra? Chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thân mình không khỏi lung lay, vô lực mà ngã ngồi xuống.
Liễu Như Phong vẫn không chút kháng cự, cảm thụ răng nhọn kia cắm vào da thịt, chỉ rũ mặt xuống, thấp giọng nói: “Lan nhi hiểu ý phu nhân, nếu phu nhân có gì phân phó, Lan nhi không dám cự tuyệt, chỉ cầu phu nhân, chấp thuận Lan nhi hầu hạ công tử.”
“Ngươi …” Lễ phu nhân không nói gì, điên ngôn loạn ngữ của Nam Cung Thiên Mạc, người này cũng nhận, tuy rằng nói công tử có quyền cải danh cho hạ cấp, nhưng cái tên của nữ nhân này, căn bản là do bệnh điên của Nam Cung Thiên Mạc nên nhận sai người, Lễ phu nhân vốn không để ý, lại không nghĩ tới nam nhân này lại chấp nhận.
Lại nghe Liễu Như Phong đang cúi đầu cầu xin nói: “Lan nhi biết sai, cầu công tử tha cho lần này.”
Lúc này Nam Cung Thiên Mạc mới buông miệng, đắc ý dào dạt ôm lấy Liễu Như Phong, “Lan nhi bây giờ mới biết học ngoan, xem ngươi về sau còn dám không gặp ta hay không!”
Liễu Như Phong thở dài nói: “Lan nhi không dám nữa.”
Nam Cung Thiên Mạc tâm tình tốt, chỉ hung hăng mà hôn một hơi trên môi Liễu Như Phong, bật cười.
Ánh mắt Liễu Như Phong hơi ám trầm, không nghĩ tới thị nữ Lan nhi cùng công tử là loại quan hệ này, tâm tư hỗn độn nhìn phía Lễ phu nhân. Lại thấy thần sắc Lễ phu nhân phức tạp mà nhìn về phía này, đối mắt, trong nháy mắt lại chuyển về hướng khác.
Lễ phu nhân đứng lên, nói: “Như vậy… Lan nhi ngươi hảo hảo hầu hạ công tử…” Hiển nhiên Nam Cung Thiên Mạc tự đắc tự tiêu khiển ôm Liễu Như Phong không hề phản kháng mà giở trò, dường như đã quên trong phòng còn có mẫu thân của hắn; hai mắt ngấn lệ, quay đầu đi.
Nam Cung Thiên Mạc chuyển thân qua, đi đến trước mặt Liễu Như Phong, khố hạ đã nhô lên, rồi lại không biết làm thế nào cho phải, chỉ đành kéo Liễu Như Phong, ma sát trên thân thể y. Trên tay dụng lực, muốn đem thân thể đang quỳ của Liễu Như Phong ấn xuống, nhưng thần trí hắn đã điên loạn, không biết sử dụng nội lực như thế nào. Rốt cuộc không thể đem Liễu Như Phong áp đảo.
Tâm trạng Liễu Như Phong có chút phức tạp, muốn y hầu hạ dưới thân một người nam nhân, mặc dù ở Tử Điện đã được học qua, nhưng tự thân vẫn không muốn, huống hồ là một thiếu niên thần trí đã hóa điên.
Tâm tư không tự chủ được, lại nhớ tới thôn nhỏ thê lương kia, tiểu hài tử cao ngạo, cao cao tại thượng kia, dùng ánh mắt khinh thường nhìn y, lạnh lùng mà nói: “Ta có thể đưa các nàng rời khỏi nơi này, cấp các nàng một chút bạc, để cho các nàng sống sót… Nhưng ngươi! Từ hôm nay trở đi, ngươi là của ta. Ta sẽ cho người mang ngươi đến Tử Điện, bất luận xảy ra chuyện gì, ngươi phải nhớ kỹ, hết thảy của ngươi đều là của ta, ta không lệnh cho ngươi chết, ngươi quyết không thể chết!”
Khi đó, mình đã trả lời thế nào? Đúng rồi, khi đó lòng mình tràn đầy cảm kích cùng hết sức chân thành, nặng nề mà hướng hắn dập đầu ba cái, “Tất cả của Liễu Như Phong đều là của công tử, tuyệt không hai lòng.”
“Lan nhi, thật khó chịu ….” Tiếng nói Nam Cung Thiên Mạc vì dục vọng mà trở nên khàn khan, kéo lại tâm tư bay xa của Liễu Như Phong trở về.
Nhìn lên khuôn mặt ửng hồng của Nam Cung Thiên Mạc, Liễu Như Phong khẽ thở dài, buông xuống tôn nghiêm với y mà nói là vô cùng xa xỉ.
“Công tử, Lan nhi hầu hạ người được chứ?” Nghiêng người dựa vào phía trước, môi dán trên khố hạ của Nam Cung Thiên Mạc, tận lực mà gần kề nói chuyện, khi môi nhu động nói chuyện tỏa ra nhiệt khí, xuyên qua lớp vải dệt bằng lụa, tác động trực tiếp trên phân thân đã sớm nóng rực như sắt của Nam Cung Thiên Mạc.
Nam Cung Thiên Mạc không khỏi rên rỉ ra tiếng: “Nhanh ….”
Liễu Như Phong duỗi tay, cởi ra dải đai lưng màu trắng bên hông Nam Cung Thiên Mạc, khố lụa rơi xuống trong nháy mắt, một cỗ nhiệt khí kéo tới, phân thân sưng trướng đã nhảy ra, đánh vào trên mặt y. Liễu Như Phong nhắm mắt, mở miệng, đem nam tính trước mắt ngậm lấy, hơi hơi hồi tưởng lại khẩu kỹ (kỹ năng miệng) học ở Tử Điện, tận lực mút, đem nguyên căn nuốt vào, lại không ngờ tới độ dài phân thân của Nam Cung Thiên Mạc, trực tiếp chạm vào tận yết hầu, để trên niêm mạc non mềm. Bên tai trong dự liệu, truyền đến tiếng rên rỉ sảng khoái thỏa mãn của Nam Cung Thiên Mạc. Vì phân thân cưỡng chế mà sản sinh ý muốn nôn, bắt đầu chậm rãi rồi nhanh hơn phun ra nuốt vào, lưỡi phối hợp tiết tấu, cuốn quấn liếm lộng phân thân trong miệng, hàm răng nhẹ nhàng mà cắn. Đỉnh đầu, truyền đến tiếng rên rỉ không chút che giấu của Nam Cung Thiên Mạc ……