***
Thật vất vả đem Nam Cung Thiên Mạc đưa vào trong phòng, dàn xếp tốt ba mươi người trong viện, Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà mang theo nhóm người Chu Chính Thành, Liễu Như Phong ra khỏi Thích viện.
“Hết thảy sự việc phát sinh trong Thích viện hôm nay, nếu để cho ta biết có ai để lộ ra ngoài, đừng trách ta không niệm tình xưa!” Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà dừng bước, xoay người nhìn mọi người, đầy mặt sương lạnh!
“Vâng” Mọi người ngẩn ra, tỉnh ngộ, không khỏi nhìn Liễu Như Phong liếc mắt một cái, công tử phân phó như thế, hiển nhiên là vì Liễu Như Phong! Xem ra, công tử thập phần coi trọng hắn a......
Mặt Liễu Như Phong lộ vẻ cảm kích, thi lễ thật sâu, nói: “Liễu Như Phong đa tạ Nhị công tử ưu ái.”
Chu Chính Thành cười hắc hắc, tiến lên một tay đáp trên bả vai Liễu Như Phong, hướng Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà nói: “Công tử, lần này ngươi cần phải hảo hảo ban thưởng Liễu huynh đệ!”
Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà thấy Chu Chính Thành cùng Liễu Như Phong thân thiết như vậy, ánh mắt chợt lóe, cười nói: “Như thế nào?”
Chu Chính Thành ý bảo một gã thị vệ bên cạnh đưa lên cái bọc nhiễm huyết bên hông, ánh mắt không chút để ý đảo qua mọi người bốn phía, nói: “Liễu huynh đệ một mình giết chết Thập Tam công tử Đinh Tường, công tử chẳng lẽ không nên ban thưởng sao?”
Sắc mặt mọi người nghiêm lại, thu ý cười, lúc này mới nhớ tới Liễu Như Phong này chính là xuất thân từ Tử Điện, tuy rằng nhìn như hiền hòa, nhưng nếu thực sự chọc giận hắn, cho dù giết mình, lấy sự coi trọng của công tử cùng Chu Chính Thành đối hắn, chỉ sợ cũng sẽ không truy cứu!
Nếu nói lúc trước chính là vì bị Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà cảnh cáo, hiện nay mọi người lại chân chính hạ quyết tâm, sự việc lần này phải tự giữ trong lòng......
Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà trầm ngâm một trận, gật gật đầu, nói: “Nếu là hôm qua, chỉ sợ sẽ không dễ sắp xếp! Hiện giờ Trác Tiêu Cung đã nhập vào Lạc Dương Cung, vừa lúc cần điều chỉnh hạ cấp! Ngô —— như vậy đi, Liễu Như Phong thăng nhiệm Thống lĩnh Lạc Dương Cung, Tô Lánh vẫn là Phó thống lĩnh...... Liễu Như Phong, thị vệ Trác Tiêu Cung nhập vào Lạc Dương Cung, chỉ sợ sẽ có chút xung đột, cũng may ngươi nguyên là người Trác Tiêu Cung, hẳn là có thể hóa giải chứ?” (Hix! Thăng gì mà một phát lên tận trời!)
Trác Tiêu Cung nhập vào Lạc Dương Cung, Liễu Như Phong mặc dù đã nghĩ đến Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà sẽ lấy ra một người của Trác Tiêu Cung, đến nhậm chức Phó thống lĩnh Lạc Dương Cung, dẹp an tâm chúng nhân của Trác Tiêu Cung. Dựa vào tâm cơ của Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà, tuy nhậm chức Phó thống lĩnh, nhưng cũng sẽ không cho thực quyền......
Vạn không dự đoán được Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà lại chọn chính mình. Chức Thống lĩnh này mặc dù cùng Phó thống lĩnh chỉ kém một chữ, nhưng cũng là chức vị có được thực quyền chân chính, tuy rằng có thể sẽ bị Phó thống lĩnh kiềm chế......
Chu Chính Thành nghe vậy mừng rỡ, thấy Liễu Như Phong còn đang giật mình, nóng vội dùng sức vỗ, nói: “Liễu huynh đệ, đứng ngốc đấy làm cái gì? Còn không mau tạ ơn công tử!”
Liễu Như Phong nhìn Chu Chính Thành, thấy thần sắc hắn vui mừng, không giống giả, trong lòng cảm động, nhưng lại vẫn chần chờ nói: “Chu huynh đối Như Phong thật hậu đãi, Như Phong làm sao có thể đoạt địa vị của Chu huynh? Huống chi Như Phong đến Lạc Dương Cung không lâu, chức vị trọng yếu như thế, chỉ sợ khó có thể phục chúng......”
Chu Chính Thành không khỏi vội vàng, đang muốn nói cái gì nữa, lại nghe Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà cười nói: “Không sao! Lần điều chỉnh chỉnh hợp (chỉnh đốn hợp nhất) này, chỉ nhìn công tích(công lao thành tích)! Ghế tổng quản Lạc Dương Cung trống đã lâu, ta mặc dù đã sớm muốn cho Chính Thành nhậm chức, nhưng Tô Lánh khó có thể đơn độc đảm nhiệm một mặt. Từ khi ngươi tới Lạc Dương Cung, ta liền nổi lên tâm này, chỉ là khi đó, thứ nhất ngươi chưa có công tích, thứ hai lại sợ Lễ phu nhân trách tội, liền đem việc này để qua! Hiện giờ Tứ đệ đã tới Lạc Dương Cung, Lễ phu nhân cũng trở về Tuyệt Thiên Cung, mà ngươi, một mình giết chết Thập Tam công tử Đinh Tường, là một công lớn! Vừa lúc đem việc này thi hành! Bất quá, cũng phải xem ngươi có nguyện ý đảm nhiệm chuyện khổ sai này hay không, nếu ngươi không muốn, ta cũng không cưỡng cầu!”
Liễu Như Phong chấn động, Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà đã nói đến thế này, nếu lại chối từ, không phải cho thấy rằng lòng mình mang dị tâm, không muốn sẵn sàng góp sức cho Lạc Dương Cung sao?
Liễu Như Phong sửa sang lại quần áo, cung kính quỳ xuống đất thi lễ, nói: “Nguyên lai công tử sớm đã có an bài, nếu Chu huynh thăng nhiệm chức Tổng quản, Như Phong nguyện tiếp nhận chức Thống lĩnh. Chỉ là Phó thống lĩnh Tô Lánh, chính là lão nhân đi theo công tử đã nhiều năm, Như Phong nguyện lĩnh chức Phó thống lĩnh, thỉnh công tử minh giám!”
Chu Chính Thành đứng ở phía sau Liễu Như Phong, mặt lộ vẻ mỉm cười, Liễu Như Phong cuối cùng đã sửa lại miệng, công tử cùng Nhị công tử, tuy rằng chỉ kém một chữ, nhưng chính là thể hiện thuộc quyền sở hữu...... (Sở hữu cái mặt chứ đừng mong được cái tâm à!)
Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà quả nhiên mừng rỡ, bước lên phía trước hai bước, hai tay nâng Liễu Như Phong dậy, cười nói: “Không phải là do ta bất công, Trác Tiêu Cung mới vừa nhập vào Lạc Dương Cung, khó tránh khỏi sẽ có chuyện rắc rối, cần có người quen thuộc tình hình Trác Tiêu Cung đến để điều chỉnh giải hòa! Nếu ngươi không có công tích, tất nhiên sẽ nhậm chức Phó thống lĩnh, cùng với Tô Lánh, Chính Thành vẫn là Thống lĩnh. Trước mắt ngươi đã giết Thập Tam công tử Đinh Tường, đó là một công lớn, Chính Thành lại vẫn nói với ta dựa vào nhân phẩm võ công của ngươi chính là ứng cử viên tốt nhất, chức Thống lĩnh, giao cho ngươi làm, ta cũng yên tâm!”
Liễu Như Phong thuận thế đứng dậy, sắc mặt do dự, nói: “Chỉ là...... Tô Phó thống lĩnh có lẽ sẽ bất mãn?”
Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà đanh mặt lại, nói: “Đảm nhiệm Thống lĩnh Lạc Dương Cung, chưa tới phiên hắn nói! Không cần để ý, ý ta đã quyết!”
Liễu Như Phong trông sắc mặt Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà, hạ thấp người, nói: “Vâng, thuộc hạ tuân mệnh!”
Xem ra, Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà vẫn là muốn đem Phó thống lĩnh Tô Lánh đến để khống chế chính mình!
Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà vừa lòng cười cười, xoay người rời đi.
“Chúc mừng Liễu thống lĩnh!” Thấy đoàn người Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà đi xa, nhóm bảy người Lý Thụ xông tới, kích động mừng như điên nói. Liễu Như Phong làm Thống lĩnh Lạc Dương Cung, nhóm bảy người chính mình còn không phải sẽ thành tâm phúc của hắn hay sao? Đám người Lý Thụ như thế nào lại không mừng.
Chu Chính Thành mang ý cười đầy mặt, đẩy đám người xung quanh tiến vào, vỗ vỗ Liễu Như Phong, đưa một mặt đồng bài (thẻ bài bằng đồng) qua, nói: “Liễu huynh đệ, ngươi xem, Chu mỗ sớm đã nói qua, công tử rất là coi trọng ngươi!”
Liễu Như Phong khiêm cung gật đầu, tiếp nhận đồng bài, nói: “Nếu không có Chu huynh đề bạt, Như Phong như thế nào có thể vào được nhãn giới của công tử!”
Chu Chính Thành âm thầm gật đầu, vinh nhục không kinh, Liễu Như Phong này chắc chắn sẽ không như Tô Lánh, Nhuế Thân kia, nhãn quang nhỏ hẹp, chỉ nhìn thấy ích lợi bản thân!
Liễu Như Phong lấy mắt nhìn lên, đồng bài này chính là lệnh bài của Thống lĩnh Lạc Dương Cung! Không khỏi kinh ngạc nhìn phía Chu Chính Thành, tuy nói Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà mới vừa lệnh chính mình đảm nhiệm Thống lĩnh Lạc Dương Cung, nhưng nghĩ chắc cũng phải qua vài ngày, mới có thể công bố, lúc này Chu Chính Thành liền đưa lệnh bài cho chính mình, có dụng ý gì?
Chu Chính Thành cười nói: “Liễu huynh đệ còn cùng Chu mỗ khách khí cái gì? Đến, Chu mỗ mang ngươi đi đường thất (gian nhà chính) chuyên dụng cho Thống lĩnh, đến khi công tử trở về, công văn có lẽ sẽ lập tức được đưa đến.”
“Nhanh như vậy?” Liễu Như Phong cảm thấy ngoài ý muốn.
“Nhanh? Chẳng lẽ Liễu huynh đệ cho rằng còn phải đợi vài ngày?” Chu Chính Thành nheo ánh mắt lại, cười nhìn quanh đánh giá liếc mắt một cái, thấp giọng nói: “Công tử muốn mau chóng chỉnh hợp cung chúng, việc này hoàn thành sớm không nên trì hoãn! Lâu, khó bảo toàn hai vị kia không làm ra chuyện gì! Bọn họ cũng sẽ không trơ mắt nhìn Lạc Dương Cung phát triển an toàn!”
Lục công tử Trữ Thanh cùng Thập Nhất công tử Âu Dương Tín? Liễu Như Phong âm thầm nghi hoặc, Lục công tử Trữ Thanh không phải cùng Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà có minh ước trước sao? Chẳng lẽ là muốn mượn cớ đặt bẫy Thập Nhất công tử Âu Dương Tín? Không biết Cơ Thanh có tin tức hồi báo gì không......
Liễu Như Phong cùng Chu Chính Thành sóng vai mà đi, nhịn lại mấy lần ý muốn quay đầu nhìn lại, thuận miệng ứng phó mọi người a dua cùng lấy lòng, ly khai Thích viện.
※※※
“Mạc nhi, được rồi, đừng diễn nữa! Nhóm người Lạc Dương Cung đi rồi.” Thiên Hành một thân tường bào màu xanh nhạt, đi vào ốc, nhìn vẻ mặt si ngốc của Nam Cung Thiên Mạc, cười nói.
Nam Cung Thiên Mạc nghe vậy, nhãn châu xoay động, đứng dậy, nhìn nhìn y phục bẩn trên người, nhíu mày, nói: “Cuối cùng đã đi rồi! Phân phó chuẩn bị nước ấm, đưa vào trong phòng!”
“Vâng” Thủy Liên mỉm cười ứng thanh, xoay người ra cửa phòng.
“Mạc nhi......” Thiên Hành nhìn nhìn Nam Cung Thiên Mạc, muốn nói lại thôi.
“Chuyện gì?” Nam Cung Thiên Mạc ngẩng đầu nhìn Thiên Hành liếc mắt một cái lại ngậm miệng không nói, cười nói.”Cữu cữu có việc cứ việc mở miệng, cùng điệt nhi (cháu), còn có cái gì không thể nói?”
Thiên Hành nghe vậy, trầm mặc một hồi, nói: “Mạc nhi, ta mới vừa nghe đám người Vương Tang truyền tin tức đến, thị vệ Lạc Dương Cung ngoài viện cách mười bước lại có một người, cầm đuốc trong tay, còn có ba đội tuần tra, mỗi đội ba người, cũng cầm đuốc trong tay, bảo hộ nghiêm mật, nếu muốn có nơi hoạt động, khó có thể đột phá.”
Nam Cung Thiên Mạc nhướn mày, thì thào nói: “Mười bước một người, cầm đuốc trong tay? Ba đội tuần tra? Nếu có thể không kinh động trái phải một người, rồi cải trang, nhưng cũng trốn không qua ánh mắt tuần tra...... Mặc dù sớm biết đại ca sẽ nghiêm mật khống chế nơi này, nhưng thực hiện đến nỗi một giọt nước cũng không thể lọt vào như thế —— Thống lĩnh thị vệ Lạc Dương Cung Chu Chính Thành không giống người thận trọng như thế a!”
“Chu Chính Thành? Bất quá chỉ là một người thô kệch! Mạc nhi, nghe bọn thị vệ Lạc Dương Cung nói, hôm nay Thống lĩnh Lạc Dương Cung đã thay đổi người!” Thiên Hành nhìn Nam Cung Thiên Mạc, tựa hồ muốn nói cái gì.
“Là ai?” Nam Cung Thiên Mạc rùng mình, nhìn sự an bài này, vị tân Thống lĩnh này làm việc quả nghiêm cẩn, có chút khó chơi...... (Sặc! Rất dễ “chơi” nữa là đằng khác! XD~~~!)
“Là —— Liễu Như Phong......” Thiên Hành cau mày, thở dài, nói.
“Liễu Như Phong? Tân Thống lĩnh thị vệ Lạc Dương Cung?” Sắc mặt Nam Cung Thiên Mạc trầm xuống, nhìn về phía Thiên Hành.
Thiên Hành chậm rãi gật đầu.
Nam Cung Thiên Mạc trầm mặc, Liễu Như Phong? Đây là ý tứ gì? Khó có thể nào...... y đầu nhập về phía đại ca?
Ánh mắt Nam Cung Thiên Mạc trầm xuống, cả người run lên, bạo xuất từng trận sát khí lạnh lẽo. Đối Nam Cung Thiên Mạc mà nói, nếu thực Liễu Như Phong – người hiểu rõ hết thảy mà phản bội, như vậy con bài chưa lật trong tay chính mình, Nhị công tử đã biết rõ ràng, không lập tức động thủ, chính là bởi vì đã biết bên cạnh chính mình có hai ảnh vệ cùng cữu cữu Thiên Hành sao?
Trong phòng nặng nề, hai người im lặng mà đứng, không phát ra tiếng, chỉ có ánh nến kia chớp động, ngẫu nhiên bạo xuất một đóa hoa lửa......
Nam Cung Thiên Mạc cúi đầu trầm tư.
Thiên Hành nhìn chằm chằm biểu tình của Nam Cung Thiên Mạc, thần sắc hoảng loạn, không biết suy nghĩ cái gì.
“Công tử, nước ấm đã đến đây.” Cửa phòng bị mở ra, đánh vỡ sự nặng nề cùng sát khí trong nội thất.
Thủy Liên bước từng bước, đi vào phòng, chỉ huy hai thị tòng đem mộc dũng đựng nước ấm để vào góc phòng, xoay người hướng về Nam Cung Thiên Mạc cúi người hành lễ, lui ra ngoài.
Thiên Hành thấy thế, thấp giọng nói: “Mạc nhi, tất cả mọi việc không thể nóng vội, đợi bình tâm tĩnh khí, mới lại chậm rãi sắp xếp lại!”
Nam Cung Thiên Mạc khẽ gật đầu, thấy Thiên Hành cũng ra khỏi cửa phòng, lúc này trong phòng chỉ còn một mình chính mình, duỗi tay ở lưng ghế dựa nhấn một cái, “Răng rắc” một tiếng, chiếc ghế không chịu nổi một kích nén giận này của Nam Cung Thiên Mạc, đứt thành một đống khối gỗ, rơi rụng trên mặt đất!
Nam Cung Thiên Mạc kinh ngạc nhìn ngốc lăng khối gỗ vụn trên mặt đất sau một lúc lâu, mới chậm rãi thở ra một hơi. Dùng sức nhắm mắt, Nam Cung Thiên Mạc bước đi hướng mộc dũng đang bốc lên nhiệt khí.
Nhiệt khí bốc cao từ trong mộc dũng dâng lên, Nam Cung Thiên Mạc khép hờ mắt, nằm ở trong mộc dũng, tùy ý nước ấm ôn nhu trong dũng làm ấm thân hình trần trụi......
Nam Cung Thiên Mạc lẳng lặng đem chính mình tự thanh tỉnh lại, đem đủ loại lời nói và việc làm của Liễu Như Phong nghĩ lại một lần, sát khí thịnh nộ trong lòng dần dần bình ổn......
Cả đời ảnh vệ, chỉ nhận một chủ, không có quyền lợi lựa chọn chủ nhân, ai có ảnh bài của hắn, người đó là chủ nhân của hắn. Chủ sinh ảnh tồn, chủ tử ảnh vong (chủ sống ảnh vệ còn, chủ chết ảnh vệ cũng chết theo)......
Tử Điện lại không giống Ảnh Điện, người xuất thân Tử Điện tuy rằng cũng chỉ nhận một chủ, nhưng có quyền lợi lựa chọn, hắn có thể tất cung tất kính, có thể xưng ngươi là công tử, phu nhân, điện chủ, có thể vì ngươi làm một chuyện gì đó, cũng có thể —— xoay người liền giết ngươi...... Trừ phi, ngươi là chủ nhân mà hắn nhận định......
“Công tử...... chủ nhân thỉnh bớt giận......” Tại trong gian phòng một mảnh hắc ám, Liễu Như Phong từng phát ra thanh âm nhu thuận, hơi ngẩng đầu lên, nhìn chính mình, đôi môi khép mở phát thanh, đó là thời điểm lúc mới tỉnh, bởi vì bất an, bởi vì sợ hãi, khi cường lệnh y thị tẩm, lời nói của y.
Ở trong dục dũng nhiệt khí bốc cao, thần sắc Liễu Như Phong lộ vẻ sầu thảm, thanh âm khó khăn chát xít nói: “Hết thảy của thuộc hạ, nguyên bản là do công tử ban cho, công tử muốn thuộc hạ làm công cụ hay là đồ chơi trong tay, thuộc hạ cam tâm tình nguyện, toàn bộ tùy công tử cao hứng......”
Khi đó, mình trả lời y như thế nào? Đúng rồi, “Ta nói rồi, ta toàn bộ đều tin ngươi. Cho nên, ngươi không cần nghĩ nhiều.”
Ta —— là chủ nhân mà ngươi nhận định sao? Cho nên tại khi đó ngươi mới có thể gọi ta chủ nhân? Cho nên ngươi không cự tuyệt mệnh lệnh thị tẩm......
Cữu cữu Thiên Hành nói đúng, tất cả mọi việc cần bình tâm tĩnh khí......
Liễu Như Phong không có khả năng phản bội chính mình, nếu không, dựa vào võ công của y, ngay từ đầu sẽ không thuận theo chính mình, đáp ứng yêu cầu thị tẩm......
Chỉ là hiện giờ đã đến thời khắc mấu chốt, vạn không thể có một tia nhầm lẫn người bên cạnh......
Liễu Như Phong, ta tin ngươi! Ta chờ ngươi giải thích...... (Thích câu này nha!)
Nam Cung Thiên Mạc nhẹ giọng thở dài, chậm rãi đem chính mình dựa vào mộc dũng phía sau lưng......
Đột nhiên, cửa sổ phát ra một tiếng vang nhỏ, thân thể Nam Cung Thiên Mạc nháy mắt căng thẳng.
Một thân ảnh nhẹ nhàng kích động tiến vào trong phòng, hai tay Nam Cung Thiên Mạc giấu ở trong nước dùng sức nắm lại, hai mắt trên mặt vẫn nhắm nghiền như cũ, giống như ngủ say......
Giờ Tuất đã qua, như thế nào có người trộm đến Thích viện? Người Trác Tiêu Cung? Việc gì phải lén lút? Người Lạc Dương Cung? Ba mươi thị vệ trong viện, còn có Dạ Thất, như thế nào có thể để cho người này vào đến phòng? Sát khí trong lòng Nam Cung Thiên Mạc dần dần bốc lên......
Người tới giống như phát hiện Nam Cung Thiên Mạc ngụy trang, không khinh thường mà đi hướng dục dũng, đứng ở tại chỗ, nâng tay hướng trên mặt vòng qua, sau đó, hai đầu gối rơi xuống đất, thanh âm trong sáng quen thuộc vang lên, thấp giọng nhẹ gọi: “Chủ nhân.”
Mi mắt Nam Cung Thiên Mạc hơi hơi động, không mở mắt, thở ra một hơi, buông lỏng hai tay nắm thành quyền ra, thả lỏng thân hình căng thẳng, nhu nhuyễn ngâm ở trong nước ấm.