• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)

***

Nam Cung Thiên Mạc vào phòng, lấy gương ra, tinh tế đem mặt nạ gỡ xuống, sửa lại cái bao, bỏ vào ám cách. Thay đổi xiêm y, nghĩ nghĩ, như cũ đem đầu tóc đả loạn.

Hết thảy thu thập sẵn sàng, Nam Cung Thiên Mạc thở hổn hển, lúc này mới tĩnh hạ tâm, thái độ mẫu thân thật sự có chút cổ quái, còn có Thiên Hành kia càng thêm cổ quái, trước khi điều tra rõ được hết thảy, vẫn là đừng cho bọn họ biết tình hình chính mình nhiều.

Đang nghĩ ngợi, cửa phòng đột nhiên mở ra, Liễu Như Phong xuất hiện ở cửa, bước nhanh tiến vào, thấp giọng nói: “Công tử, Lễ phu nhân......”

Lời còn chưa dứt, Liễu Như Phong liền phát hiện Nam Cung Thiên Mạc tóc tai bù xù, quần áo không chỉnh, ngồi nghiêng dưới đất, không khỏi giật mình.

“Lần này mẫu thân đến, là muốn từ trên người ngươi hỏi vị trí ảnh vệ.” Nam Cung Thiên Mạc đạm đạm nói, nhìn nhìn y, lại nhìn thấy dấu răng rõ ràng trên cổ Liễu Như Phong.

“Công tử biết?” Liễu Như Phong hơi hơi nghi hoặc.

Nam Cung Thiên Mạc nhăn nhó, thật phiền toái, thấp giọng quát: “Lại đây!”

Liễu Như Phong khó hiểu đi lên phía trước hai bước, lại bị Nam Cung Thiên Mạc một phen kéo xuống, chỉ đành nửa ngồi chồm hổm, nhìn về phía Nam Cung Thiên Mạc.

Nam Cung Thiên Mạc cũng không trả lời, duỗi tay, một phen chế trụ cổ y, nội lực trong bàn tay nhẹ xuất, nhẹ nhàng đốt nóng dấu vết kia.

Liễu Như Phong hiểu được, thuận theo ngẩng đầu lên, ánh mắt lại nhìn hướng cửa phòng.

“Công tử, Lễ phu nhân đã tới!” Dạ Thất ngoài cửa sổ thấp giọng nói.

Nam Cung Thiên Mạc thu tay, nhìn nhìn, dấu răng kia đã chỉ còn lại là vết tích đạm đạm, nếu không cẩn thận quan sát, tuyệt không thể nhìn ra.

Nam Cung Thiên Mạc vừa lòng gật đầu, hơi cảm thấy mệt mỏi, liền thuận thế ngã vào trong lòng Liễu Như Phong, nhắm mắt lại, chợp mắt.

Liễu Như Phong nhìn nhìn Nam Cung Thiên Mạc trong lòng, lại nhìn nhìn cửa phòng, vẫn là ngồi xuống, cẩn thận ôm Nam Cung Thiên Mạc, di động thân thể, để làm cho Nam Cung Thiên Mạc có thể dựa vào thoải mái hơn một ít.

Liễu Như Phong đột nhiên nhớ tới, lần trước Lễ phu nhân đến, công tử không hiểu sao nổi giận, không phải là trách y hướng Lễ phu nhân quỳ lễ chứ?!

Cửa phòng bị mạnh mẽ đẩy ra, Lễ phu nhân nhìn nhìn Nam Cung Thiên Mạc nằm ở trong lòng Liễu Như Phong, nhíu nhíu mày, mang theo Thủy Liên đi đến.

Liễu Như Phong hơi hơi có chút bất an, muốn hành lễ, lại bị Nam Cung Thiên Mạc trong lòng đè nặng, chỉ đành thấp giọng nói: “Thuộc hạ bái kiến Lễ phu nhân, thỉnh Lễ phu nhân thứ thuộc hạ tội thất lễ.”

Lễ phu nhân đi đến trước mặt Liễu Như Phong, đứng lại, lạnh lùng thốt: “Mạc nhi đang ngủ?”

Liễu Như Phong cúi đầu nhìn nhìn Nam Cung Thiên Mạc hô hấp vững vàng, không chút suy suyễn, trong lòng biết công tử giả bộ ngủ tất nhiên là không muốn đối mặt Lễ phu nhân, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, vẫn là y theo ý tứ Nam Cung Thiên Mạc, nói: “Vâng”

Lễ phu nhân thở dài, nói: “Nếu Mạc nhi ngủ, vì sao không đem Mạc nhi tới trên giường? Không sợ hắn ngủ trên mặt đất khiến thân mình đau nhức sao?”

Liễu Như Phong chần chừ, nghĩ nghĩ, mới hồi đáp: “Thuộc hạ chỉ sợ làm công tử bừng tỉnh.”

Lễ phu nhân ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve mặt Nam Cung Thiên Mạc, hốc mắt đỏ lên, dời mắt, nhìn về phía Liễu Như Phong, đột nhiên ngẩn ra, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia chán ghét, lạnh lùng thốt: “Nhiều ngày nay, trong viện có xảy ra chuyện gì không?”

Liễu Như Phong cúi đầu, không phát hiện sự biến hóa của Lễ phu nhân, cung thanh đáp: “Hồi bẩm Lễ phu nhân, nhiều ngày nay thực yên tĩnh.”

“Nga?” Lễ phu nhân nghĩ nghĩ, nói: “Ta nghe nói, cốc chủ cấp các cung an bài một gã ảnh vệ!”

Liễu Như Phong cảnh thận đáp: “Vâng, nhưng ảnh vệ này tính cách quái dị, khi đến nói là phân phó của cốc chủ, chỉ là điều tạm đến bảo hộ an toàn của công tử, ngay cả ảnh bài cũng không đưa ra, liền tự hành ẩn thân. Thuộc hạ cũng không biết hắn ở chỗ nào.”

Lễ phu nhân nhu nhu đầu mi, nói: “Chưa phụng ảnh bài? Ngay cả ngươi cũng không biết hắn ẩn thân nơi nào?”

“Vâng” Liễu Như Phong đáp.

Lễ phu nhân nhìn nhìn Liễu Như Phong cúi đầu, lại nhìn nhìn Nam Cung Thiên Mạc nhắm hai mắt ngủ an ổn, hừ một tiếng, vung lên tay áo hương, xoay người rời đi.

Liễu Như Phong nhìn bóng dáng Lễ phu nhân dần dần biến mất, trong lòng cực độ bất an, không biết vì cái gì, ngày xưa Lễ phu nhân luôn ôm công tử nói một hồi, hôm nay lại một lời cũng chưa nói ra, tựa hồ —— là sinh khí?

Nam Cung Thiên Mạc trong lòng vừa động. Liễu Như Phong cúi đầu, chỉ thấy ánh mắt Nam Cung Thiên Mạc phức tạp nhìn về phương hướng Lễ phu nhân biến mất, chậm rãi ngồi dậy.

“Lễ phu nhân hôm nay...... Tựa hồ có chút kỳ quái......” Liễu Như Phong tận lực châm chước từ ngữ, thấp giọng nói.

Nam Cung Thiên Mạc nhìn y một cái, gật gật đầu, sửa sang quần áo trên người.

Liễu Như Phong vội lấy ra cây lược gỗ, thay hắn đem tóc dài chải thuận.

Nam Cung Thiên Mạc đứng lên, ngồi trở lại bên giường, đạm đạm nói: “Việc ngươi lo liệu ra sao?”

Liễu Như Phong khoanh tay đứng thẳng ở trước mặt hắn, thấp giọng đáp: “Thuộc hạ đem Cơ Thanh đưa tới ngoài Vân Thanh Cung, vừa mới trở về, hẳn là không có ai nhìn thấy.”

Nam Cung Thiên Mạc gật gật đầu, nhìn y.

Liễu Như Phong hiểu ý, nói: “Mới vừa rồi thủ hạ đi hỏi qua Vương Tang, Vương Tang nói, hắn vẫn luôn cho rằng Trác Tiêu Cung là của công tử, chỉ là trước kia công tử bị bệnh, vì bảo hộ công tử an toàn, lại vì Lễ phu nhân là mẫu thân của công tử, mới nghe theo Lễ phu nhân phân phó, nhưng chỉ là hướng Lễ phu nhân hồi báo tình hình của công tử, cũng không có cái gì khác.”

Nam Cung Thiên Mạc nghĩ nghĩ, nói: “Ngươi thấy thế nào?”

Liễu Như Phong nghe vậy nhìn nhìn Nam Cung Thiên Mạc, mới nói: “Thuộc hạ không dám nhiều lời.”

Nam Cung Thiên Mạc nhíu nhíu đầu mày, nói: “Như thế nào? Ngươi cảm thấy được hắn không đáng tin sao?”

Liễu Như Phong ngẩn ra, vội đáp: “Không phải, thuộc hạ nghĩ lời nói của Vương Tang là thật.”

Nam Cung Thiên Mạc nhu nhu thái dương, nhìn nhìn Liễu Như Phong, kéo y đến, ôm cổ, đem mặt vùi vào trong lòng ngực quen thuộc, chậm rãi nói: “Không cần cẩn thận như thế, ta toàn bộ đều tin ngươi.”

Liễu Như Phong ôn thuận để mặc hắn ôm, cũng không nói lời nào.

Nửa ngày, Nam Cung Thiên Mạc buông tay, cười nói: “Đêm qua ngươi một đêm không ngủ, đi nghỉ ngơi một hồi đi.”

Liễu Như Phong cúi người hành lễ, nói: “Thuộc hạ đi làm chút đồ ăn, công tử chắc cũng đã đói bụng.”

Nam Cung Thiên Mạc nhìn nhìn sắc trời, bật cười nói: “Nhanh đến giờ Tỵ vậy sao, ngươi......”

Lời còn chưa dứt, liền nghe được giọng Dạ Thất ngoài cửa sổ vội vàng nói: “Công tử, Thủy Liên dẫn theo bốn nữ nhân, vào sân!”

Nam Cung Thiên Mạc cùng Liễu Như Phong nhất tề ngẩn ra, nhìn nhau liếc mắt một cái, bốn mắt tương đối, lộ vẻ khó hiểu cùng nghi hoặc.

※※※

Thủy Liên chạy đến trước cửa phòng, nhẹ nhàng vung tay lên, bốn thiếu nữ mỹ mạo phía sau tư thái khác nhau nhất tề ngừng lại, im lặng tò mò trái nhìn, phải nhìn.

Thủy Liên nhìn nhìn cửa phòng đóng chặt, giương giọng kêu: “Công tử, Thủy Liên phụng mệnh phu nhân, đến phụng dưỡng công tử.”

Bốn phía hơi ồn chút, cửa phòng vẫn như cũ đóng chặt.

Thủy Liên đợi một lát, lại lớn tiếng nói: “Công tử! Tỳ nữ Thủy Liên, phụng mệnh phu nhân, đến phụng dưỡng công tử!”

Cửa phòng”Binh” một tiếng, mạnh mẽ mở ra, Nam Cung Thiên Mạc tóc tai bù xù, y sam hơi xốc xếch, chân trần từ trong phòng nhảy ra.

“Oa......” Nam Cung Thiên Mạc trừng mắt, vểnh mỏ lên, vẻ mặt giống như yêu quái, nhảy đến năm nữ nhân trước mặt, cong thân mình, ngần ngại đến trước mặt Thủy Liên, hú lên quái dị.

“Thiên a......” Bốn tiếng kêu sợ hãi thanh thúy vang lên, bốn thiếu nữ hoa dung thất sắc, đều lui về phía sau.

Thân thể Thủy Liên nhất thời cứng lại!

Nam Cung Thiên Mạc ha ha một trận cười quái dị, mắt thấy vẻ mặt bốn thiếu nữ kinh hãi, dời đi tầm mắt, không thèm dọa Thủy Liên, hướng các nàng chạy tới.

“Không cần......” Bốn thiếu nữ sợ tới mức đều trốn tránh, kêu sợ hãi liên tục.

“Công, công tử......” Liễu Như Phong vội vàng từ trong phòng đi ra, hướng Nam Cung Thiên Mạc chạy tới.

Thủy Liên kinh hãi nhìn Nam Cung Thiên Mạc, trong lòng do dự, phu nhân đoán là thật sao? Chỉ bằng dấu hôn trên cổ Liễu Như Phong? Công tử thật sự thần trí thanh tỉnh?

Nghĩ đến đây, Thủy Liên không khỏi nhìn về phía bên gáy Liễu Như Phong, quả nhiên, phía dưới cổ áo đơn mùa hạ, che không được phiến phiến dấu đỏ tím trên chiếc cổ thon dài kia, vừa thấy liền biết là bị người gặm cắn......

Thủy Liên không khỏi hồi tưởng lại, cuộc nói chuyện mới vừa rồi ở lầu các.

※※※

“Thủy Liên, chọn lựa bốn nữ hài tử xinh đẹp, ngươi mang đến phòng Mạc nhi, hầu hạ Mạc nhi!” Tiến đến cửa phòng, Lễ phu nhân rốt cuộc đè nén không được cảm xúc, trong lời nói tràn ngập phẫn nộ.

“Phu nhân?” Thủy Liên mạc danh kỳ diệu nhìn Lễ phu nhân, hoàn toàn không hiểu được sự tức giận của Lễ phu nhân từ đâu mà đến.

“Mạc nhi tám, chín phần mười là khôi phục thần trí, bất quá tâm lại nghi ngờ ta......” Lễ phu nhân thở hổn hển, một thân đoan trang nhàn thục biến mất vô ảnh, có chút hổn hển nói.

“Phu nhân?” Thủy Liên chấn động, khiếp sợ nhìn Lễ phu nhân.

Lễ phu nhân thở dốc một hồi, chậm rãi bình tĩnh một chút, chuyển thân đến, nhìn Thủy Liên, nói: “Ngươi không phát hiện? Dấu hôn trên cổ Liễu Như Phong!”

“A?!” Thủy Liên kinh động ngây người.

“Dấu thâm như vậy, còn có dấu răng! Kia cũng không phải do nữ nhân gây ra! Hanh hanh hanh...... Liễu Như Phong là ai? Người Tử Điện đi ra, nếu không phải chính hắn nguyện ý, ai có thể ở trên cổ hắn lưu lại dấu vết như vậy?” Sắc mặt Lễ phu nhân lại mất đi vẻ xinh đẹp kiều mỵ, dữ tợn nghiến răng, lành lạnh nói: “Thủy Liên, lời nói của Vương Tang, ngươi cũng nghe rồi! Thời gian này, trong viện, cũng chỉ có Liễu Như Phong cùng Mạc nhi! Liễu Như Phong không phải nam nhân từ Thị Điện đi ra. Có thể cưỡng bức được hắn, chỉ có Nam Cung Thiên Mạc bình thường, thần trí thanh tỉnh!”

Thủy Liên hơi hơi chần chừ, nói: “Có thể là...... cử chỉ khi điên của công tử......”

Lễ phu nhân lạnh lùng liếc mắt một cái, nói: “Liễu Như Phong đến đây đã bao lâu? Ngươi khi nào thì thấy trên người hắn lưu lại dấu vết? Với võ công thân thủ của hắn, trừ bỏ Mạc nhi thanh tỉnh, ai có thể ở trên cổ hắn lưu lại dấu vết như vậy?!”

Lễ phu nhân nhìn cũng không nhìn Thủy Liên không nói gì liếc mắt một cái, mắt đầy sát khí, nghiến răng nghiến lợi nói: “Điên rồi! Đều điên cả rồi! Ta tuyệt không cho phép! Đầu tiên là Lan nhi...... Hiện tại cư nhiên ngay cả nam nhân cũng bắt đầu chơi đùa......”

※※※

“A......” Tiếng kinh hô bên tai gọi thần trí Thủy Liên trở về, nhìn Nam Cung Thiên Mạc điên điên, Thủy Liên bất giác nghi hoặc, công tử hắn —— có thật sự thanh tỉnh hay không?

____________

Bội phục Lễ phu nhân! Một phụ nữ rất rất thông minh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK