***
Nam Cung Thiên Mạc mở mắt ra, trời đã sáng.
Trước mắt rõ ràng là đường cong gương mặt tuấn dật, nhãn tiệp khép kín, có thể tinh tường đếm được từng sợi lông mi không hề ngắn, màu da khỏe mạnh, trên mặt mang theo vẻ an tường ngủ say.
Xúc cảm da thịt nơi cánh tay mềm dẻo ấm áp, nhãn thần Liễu Như Phong nhắm chặt, vẫn chưa tỉnh lại.
Không khỏi nhớ tới đêm qua, trong lúc hoan hảo, trên khuôn mặt này hiện lên biểu tình thư sướng thỏa mãn mà ẩn nhẫn hổ thẹn……
Nam Cung Thiên Mạc mỉm cười, hắn cực thích nhìn biểu tình khi đó của Liễu Như Phong.
Ôm lấy y, nằm một hồi, tính tính, Dạ Thất cũng đã nên trở lại, lúc này chưa đến báo cáo, có lẽ là bị Dạ Bát ngăn ở ngoài phòng!
Nhẹ nhàng thu hồi cánh tay đặt tại bên hông y, động tác nhẹ nhàng chậm chạp lướt qua y, rời khỏi giường, khoác ngoại sam, trên giường truyền đến một tia động tĩnh, quay đầu lại, đối diện là đôi mắt Liễu Như Phong còn có chút mê man.
Nam Cung Thiên Mạc ôn hòa cười cười, nói: “Sao không ngủ thêm chút nữa?”
Liễu Như Phong tỉnh táo lại, thấy Nam Cung Thiên Mạc đã thức dậy, bản thân lại còn nằm ở trên giường, không khỏi tự trách mình thế nào lại ngủ quên. Hơi xấu hổ, chịu đựng cảm giác không khoẻ, tùy tay phủ thêm ngoại bào, quỳ đến bên cạnh người Nam Cung Thiên Mạc, thay hắn sửa sang lại xiêm y, nói: “Thuộc hạ thất lễ, không thể phục vụ công tử thức dậy, thỉnh công tử trách phạt!”
“Không cần giữ lễ tiết như thế, đợi Dạ Thất trở về, lại có việc phải bận rộn.” Nam Cung Thiên Mạc cười cười, duỗi tay khẽ vuốt tóc y, sợi tóc đen mềm mại theo kẽ ngón tay lướt qua, xúc cảm như tơ lụa.
“Công tử, thuộc hạ Dạ Thất.”
Quả nhiên, ngoài cửa hợp thời vang lên thanh âm của Dạ Thất.
“Vào đi!” Nam Cung Thiên Mạc ngồi ở bên cạnh giường, tạo điều kiện cho Liễu Như Phong thay hắn chải tóc.
Cửa phòng ứng thanh mà mở ra, Dạ Thất lắc mình vào, đi tới trước người Nam Cung Thiên Mạc, quỳ xuống, từ trong lòng ngực lấy ra một phong thư, hai tay dâng lên, nói: “Hồi bẩm công tử, thư của công tử thuộc hạ đã chính tay giao cho cốc chủ, đây là hồi âm của cốc chủ.”
Nam Cung Thiên Mạc gật gật đầu, duỗi tay tiếp nhận, một bên mở thư, một bên hỏi: “Cốc chủ có nói điều gì?”
Tốc độ tay Liễu Như Phong nhanh hơn, buộc xong dây cột tóc, thối lui năm bước, rũ mắt đứng bên cạnh.
Dạ Thất nghĩ nghĩ, hồi đáp: “Cốc chủ nói, vật công tử cần, đại bộ phận các cung đều có, chỉ có vài thứ cần phải yêu cầu Độc Điện! Nếu công tử thấy không tiện, trước tiên đợi tìm được một người đáng tin cậy!”
Nam Cung Thiên Mạc nhìn nhìn vài tờ giấy thư trong tay, cười nói: “Như vậy, ta hiểu được, ngươi làm rất tốt! Đi ra ngoài đi!”
Dạ Thất ứng thanh, quỳ lễ, đứng dậy rời đi.
Nam Cung Thiên Mạc vuốt trang giấy trong tay, khẽ cười nói: “Phụ thân cho ta một nan đề a……”
Dược liệu tốt của Độc Điện cần phải yêu cầu? Bản thân không thể ra mặt, Dạ Thất Dạ Bát là do phụ thân phái tới, lại đã nhận chủ, tuy rằng có thể tin tưởng, nhưng tuyệt đối không phải người có thể thay mình làm chuyện này. Liễu Như Phong là lựa chọn tốt nhất, chỉ là…… Một không thể sử dụng danh nghĩa của mình, hai không có bằng chứng của phụ thân, y như thế nào có thể tiếp cận được dược liệu trong Độc Điện?
Nam Cung Thiên Mạc thở dài, rút trang thư thứ hai ra, đưa cho Liễu Như Phong, nói: “Ngươi trước tiên nhìn xem!”
Liễu Như Phong tiến lên tiếp nhận, con mắt đảo qua, nhất thời chấn động, phối phương (phương pháp bào chế) của ‘Huyết Hoàn Đan’? Nhớ rõ Tử Điện có ghi chép ‘Huyết Hoàn Đan’ là dược dưỡng sinh bổ khí vô cùng tốt, nhưng nếu mỗi tháng không thể đúng hạn dùng ‘Huyết Hoàn Đan’ cùng một phối phương, lại dùng ‘Huyết Hoàn Đan’ có phối phương bất đồng, sẽ dẫn đến huyết khí mãnh liệt, phá hư hết lục phủ ngũ tạng, kêu rên thống khổ suốt ba ngày mới có thể tử vong……
Ngẩng đầu nhìn thần sắc Nam Cung Thiên Mạc, ở bên cạnh người hắn quỳ xuống, đè thấp thanh âm, dùng âm lượng chỉ có hai người có thể nghe được, nói: “Thuộc hạ ở Tử Điện đã từng nhìn qua ghi chép ‘Huyết Hoàn Đan’ này, chỉ cần cải biến mỗi một phân lượng dược liệu trong đó, liền thành dược vật chỉ có công tử biết đến! Chỉ là —— công tử nếu muốn dùng dược này, nói cho thuộc hạ, chỉ sợ không thuận tiện……”
Nam Cung Thiên Mạc kinh ngạc liếc y một cái, nhìn nhãn thần y, mặt không chút thay đổi, hiểu được, duỗi tay đem vài sợi tóc rũ xuống trên mặt y vén lên, cười nói: “Nếu ta muốn ngươi là người đầu tiên dùng dược này, ngươi có dùng?”
Liễu Như Phong nhìn nhìn mắt hắn, nhìn không ra thực giả trong lời này của Nam Cung Thiên Mạc, đáy lòng hơi hơi có chút phát lạnh, nghĩ lại một hồi, ánh mắt thản nhiên đối Nam Cung Thiên Mạc, nói: “Nếu công tử mốn thuộc hạ dùng ‘Huyết Hoàn Đan’ này, thuộc hạ liền dùng!”
Nam Cung Thiên Mạc cẩn thận nhìn ánh mắt y, chân thành tha thiết, thành khẩn, thản nhiên, không hề giả dối…… Vừa lòng cười cười, nói: “Ta đương nhiên tin ngươi, ngươi trước tiên nhìn xem dược liệu bên trong, ngươi có thể không kinh động bất luận kẻ nào mà lấy được?”
Liễu Như Phong cúi đầu nhìn kỹ một lần, ngẩng đầu nói: “Nếu công tử không muốn kinh động Lễ phu nhân, đại bộ phận dược vật trong cung đều có, thuộc hạ cũng đã xem qua dược phòng của Mẫn Tâm Nhân Lạc Dương Cung, chỉ là có hai vị dược liệu trong hai cung đều không có!”
Nam Cung Thiên Mạc gật gật đầu, nói: “Độc Điện có! Về phương diện dược tính, ngươi hẳn là biết một chút? Mặt trên chính là liều lượng ‘Huyết Hoàn Đan’, ngươi có thể nắm chắc sẽ không tính sai?”
Liễu Như Phong rũ mắt, nói: “Phương diện dược tính, thuộc hạ chỉ biết đại khái, so ra kém xa người xuất thân Độc Điện! Nhưng nếu chỉ là sưu tập dược liệu, thuộc hạ tự tin có thể làm được. Chỉ là…… tuy thuộc hạ chỉ thông hiểu sơ về dược lý, nhưng công tử nếu muốn thuộc hạ đi tìm dược liệu trên phối phương này, chỉ sợ dược này sẽ đối thuộc hạ mất tác dụng……” (ý Phong ca ở đây là nếu để ảnh biết phối phương thì ảnh sẽ có cách giải, vì thế dù có cho ảnh uống dược này cũng ko thể đối phó ảnh được)
Nam Cung Thiên Mạc nghe xong lời này, trong lòng ấm áp, nhịn không được kéo y đứng lên, hung hăng ôm lấy, hỏi: “Như Phong, ngươi hầu hạ ta đã bao lâu?”
Liễu Như Phong chịu đựng bị lực đạo quá nặng đè ép các bộ phận đến phát đau, trả lời: “Bẩm công tử, bảy tháng.”
“Như Phong, bảy tháng này, ngươi tận tâm hết sức hầu hạ ta khi điên dại. Hiện giờ, ngươi cũng làm đến nơi lời thề của ngươi.” Nam Cung Thiên Mạc nhẹ nhàng mà cắn trên cổ Liễu Như Phong, cười nói: “Ngươi đã hoàn toàn thuộc về ta, ta lại như thế nào lo lắng về ngươi? Dược liệu đó ngươi đi nghĩ biện pháp lấy về, không thể để cho bất luận kẻ nào phát giác, phối phương cùng việc điều chế viên thuốc ta sẽ tự mình xử lý. Chỉ là —— ngươi phải nhớ kỹ, dược này đối ta quá mức trọng yếu, quan hệ trực tiếp đến sinh tử tồn vong của ta, tuyệt không thể tiết lộ ra ngoài……”
Thân mình Liễu Như Phong run lên, tầm quan trọng của ‘Huyết Hoàn Đan’ y đương nhiên hiểu được, lập tức ứng thanh nói: “Thuộc hạ hiểu được, thuộc hạ tuyệt không đem việc này tiết lộ ra ngoài……”
Nam Cung Thiên Mạc cười cười, ôm lấy y, ở trên môi y nhẹ nhàng hôn một cái.
Liễu Như Phong chần chừ một hồi, thấp giọng nói: “Chỉ là công tử, cốc chủ đã hạ nghiêm lệnh, sự tồn vong của Tuyệt Cốc các công tử, cũng đại biểu cho sự tồn vong của các cung, công tử hà tất phải dùng đến ‘Huyết Hoàn Đan’ này?”
Nam Cung Thiên Mạc buông lỏng tay ra, cười nói: “Như Phong, ngươi quá coi thường các vị công tử kia, phụ thân tuy có nghiêm lệnh, nhưng môn môn đạo đạo trong cốc nói thật ra nhiều lắm, ai có thể cam đoan bọn họ hoàn toàn trung thành với ta? Ai có thể cam đoan bọn họ sẽ không bị công tử khác khống chế? Như Phong, Trác Tiêu Cung thanh tĩnh đã lâu, ngươi không thấy kỳ quái sao?”
Liễu Như Phong trầm mặc một hồi, khom mình hành lễ, nói: “Vâng! Thuộc hạ lo lắng không chu toàn.”
Nam Cung Thiên Mạc cười cười, đột nhiên hiểu được, phụ thân, nguyên lai ngươi là đang cảnh cáo ta a…… Ha hả…… Đây mới thực là phản hồi phụ thân đối mình khi giết Dạ Thập Tam! Quả nhiên, bên người có tai mắt của phụ thân a…… Trước kia Dạ Thập Tam, hiện giờ Dạ Thất Dạ Bát, khó trách Dạ Thập Tam thân là ảnh vệ cũng dám đối mình vô lễ như thế. Ảnh Điện dù sao vẫn là phụ thân nắm giữ a……
Cũng may bản thân ngay từ đầu không có ý nghĩ muốn cho ảnh vệ tham dự đến việc này……
Nam Cung Thiên Mạc có chút đăm chiêu nhìn Liễu Như Phong, nói: “Hai vị dược liệu kia trong Độc Điện, ngươi có thể nắm chắc?”
Liễu Như Phong cúi đầu nghĩ nghĩ, nói: “Mặc dù thủ vệ Độc Điện sâm nghiêm (nhiều và nghiêm ngặt), nhưng vẫn đỡ hơn cung của các công tử cùng Tử Điện, theo như tính toán vẫn có thể, chỉ là không biết chỗ để dược liệu kia, chỉ sợ phải phí một ít thời gian.”
Nam Cung Thiên Mạc thở dài, nói: “Đáng tiếc chúng ta thiếu nhất chính là thời gian…… Thôi, ngươi tận lực đi làm, đừng nóng vội cầu thành, ngược lại phá hỏng việc!”
“Vâng!” Liễu Như Phong thấp giọng đáp.
※※※
“Công tử! Lễ phu nhân mang theo một thị nữ cùng tổng quản, cùng với hai gã người hầu đã vào cửa viện!” Ngoài cửa sổ truyền đến thanh âm trầm thấp của Dạ Thất.
Nam Cung Thiên Mạc ngẩn ra, mẫu thân? Nàng tới làm cái gì?
“Công tử?” Liễu Như Phong nhìn Nam Cung Thiên Mạc, hỏi ý tứ của hắn.
Nam Cung Thiên Mạc cười lạnh, một phen xả đứt dây cột tóc trên đầu, đem một đầu tóc dài vừa mới chải thuận nhu loạn.
Liễu Như Phong thấp giọng thỉnh tội, thay hắn đem ngoại sam xả loạn một ít, lui ra.
Ngoài phòng đã mơ hồ có thể nghe thấy được tiếng vang bước chân của đoàn người hướng nơi này đi tới.
Nam Cung Thiên Mạc trầm mặt, bắt lấy vạt áo Liễu Như Phong, kêu lên: “Ta muốn đi Điệp Cốc phía sau núi……”
Liễu Như Phong luống cuống tay chân đỡ hắn, khuyên can nói: “Trong viện cũng có con bướm, công tử nếu muốn, thủ hạ đi bắt đến được không?”
Nam Cung Thiên Mạc giận dữ, mạnh mẽ kéo, quát: “Ta nói, ta muốn đi Điệp Cốc phía sau núi!”
“Công tử……” Liễu Như Phong một mặt phải cố không ném Nam Cung Thiên Mạc đi, một mặt lại không dám giãy ra……
Khi hai người đang giằng co, ‘Binh’ một tiếng cửa phòng bị đẩy mở ra. Lễ phu nhân dẫn theo ba nam một nữ đứng ở trước cửa.