***
Liên tiếp mấy ngày, Liễu Như Phong phát giác người nọ trong chỗ tối, mười người trong viện, người nọ lại chỉ đem trọng điểm đặt ở trên người một mình Liễu Như Phong.
Liễu Như Phong tuy là từng dịch dung tới Lạc Dương Cung nhiều lần, nhưng là ở chỗ tối. Hiện giờ đang ở chỗ sáng, lại bị người âm thầm giám thị. Liễu Như Phong có lẽ có thể lừa người nọ, sau đó hoặc là dịch dung, lại đi dò hỏi nữ nhân Liễu viện kia, hoặc là quay về Trác Tiêu Cung. Nhưng làm điều này không thể nghi ngờ là tự chui đầu vào rọ!
Vô luận là người nọ âm thầm phát giác chính mình biến mất, hay là chính mình đột nhiên tiêu thất một đoạn thời gian, Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà đều tuyệt đối không thể cho phép chính mình tái hoạt động. Mà hành vi như vậy, hiển nhiên không phù hợp tình hình mặt ngoài của Trác Tiêu Cung, Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà thậm chí sẽ vì vậy mà hoài nghi công tử cùng Lễ phu nhân, khiến cho Trác Tiêu Cung lâm vào hiểm cảnh!
Liễu Như Phong trái lo phải nghĩ, cuối cùng không dám mạo hiểm, chỉ đành âm thầm tìm kiếm cơ hội, mặt ngoài cũng cùng mọi người một đạo, hoặc ở trong viện đàm gió luận trăng, hoặc là chạy chung quanh xem xét.
Thị vệ trong Lạc Dương Cung cũng không từng cấm đoán, chỉ tại mấy chỗ quan trọng, mới dịu dàng khuyên can.
Liễu Như Phong cũng như mọi người là người thức thời, liền cũng không cưỡng cầu nữa, bỏ qua chuyện này.
Chu Chính Thành mấy ngày gần đây cũng có đến, nói chuyện phiếm, luận bàn, cùng mọi người trong Trác Tiêu Cung đánh thành một phiến hỏa nhiệt (ý nói mọi người tình cảm tốt, nhiệt tình ngút trời)......
※※※
Một buổi sáng.
Liễu Như Phong khoan thai ra khỏi cửa phòng, dánh cái rùng mình vì lạnh, ở trong viện dạo qua một vòng, xác định người nọ trong chỗ tối không ngờ đã biến mất. Bất giác nghi hoặc, chẳng lẽ mấy ngày nay, thấy đám người mình không có gì dị thường, liền yên lòng sao?
Trong lúc suy tư, tiếng bước chân từ phía sau vang lên, Liễu Như Phong nhìn lại, là Lí Thụ.
“Liễu huynh? Suy nghĩ cái gì?” Lí Thụ đi tới bên người Liễu Như Phong.
Đã nhiều ngày, khoảng thời gian mọi người nhàn nhã vô sự bên cạnh nhau, thân cận không ít.
Bởi vậy, Liễu Như Phong cũng không giấu diếm, thấp giọng nói: “Lý huynh, Như Phong chỉ là suy nghĩ, người âm thầm giám thị chúng ta, vì sao lại đột nhiên rời đi......”
“Cái gì? Ta không phát giác có người âm thầm giám thị, Liễu huynh, ngươi có thể xác định?” Thần sắc Lí Thụ biến đổi, cúi đầu nghĩ nghĩ, nói.
Liễu Như Phong nhẹ nhàng mà gật gật đầu, trong lòng rùng mình, mặc dù cũng biết công phu người nọ âm thầm che giấu cực kỳ cao minh, nhưng không ngờ đến toàn bộ đám người Lí Thụ cũng hoàn toàn không phát hiện.
Chẳng lẽ là ảnh vệ? Liễu Như Phong mặt nhăn mày nhíu, công phu che giấu tốt như vậy, lại không thấy ác ý, ngay cả chính Liễu Như Phong, phải tập trung toàn bộ tinh thần, mới xác định đại khái vị trí người nọ trong chỗ tối, trong Tuyệt Cốc, trừ bỏ ảnh vệ, Liễu Như Phong thật sự nghĩ không ra người nào khác.....
Lí Thụ đột nhiên nhẹ giọng cười nói: “Ta dù sao vẫn là người Trác Tiêu cung, Nhị công tử phái người giám thị, cũng đúng tình đúng lý, bất quá thực lực Lạc Dương Cung phi phàm, còn có cao thủ trấn giữ, xem ra Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà ngồi trên vị trí cốc chủ, đã là điều tất nhiên......”
Trong lòng Liễu Như Phong cả kinh, đột nhiên quay đầu, đã thấy Lí Thụ tươi cười đầy mặt, gắt gao nhìn chằm chằm chính mình.
Ngụ ý của Lí Thụ, đúng là ẩn ẩn có ý tưởng đầu nhập Nhị công tử Nam Cung ThiênTà!
“Lời ấy của Lý huynh tuy là không sai, nhưng ngươi ta đều thuộc về Trác Tiêu Cung, lời này của Lý huynh, Như Phong nghe xong cũng không quan trọng, nhưng nếu là để người có tâm nghe thấy, để Lễ phu nhân biết, chỉ sợ khó có thể giải thích.” Liễu Như Phong nghĩ nghĩ, lời hôm nay của Lí Thụ, rõ ràng là lo lắng đã lâu, không biết đây là ý tứ của một mình hắn, hay là ý của chín người Trác Tiêu Cung......
“Liễu huynh, nhiều năm như vậy, ai mà không muốn được sống yên ổn?” Lí Thụ trầm tư một hồi, nhìn nhìn Liễu Như Phong, thành khẩn nói: “Ai cũng không muốn không có địa vị mà chịu chết, ai cũng không muốn sống tuyệt vọng......”
Lí Thụ nói xong, thật sâu nhìn thoáng qua Liễu Như Phong, xoay người rời đi.
Liễu Như Phong nhìn bóng dáng hắn, không khỏi lâm vào trầm tư, lời này của Lí Thụ, chẳng lẽ là nói chín người bọn họ đều đã thương lượng qua?
Bọn họ không biết công tử sớm đã thanh tỉnh, có ý tưởng này, cũng không kỳ quái. Chỉ là trong Trác Tiêu Cung, nếu người người đều có tham vọng như vậy, phải làm như thế nào cho phải?
Chẳng lẽ Lễ phu nhân nhìn không ra tâm tư của những người này? Như thế nào lại đem những người này đưa tới Lạc Dương Cung?
Trong lòng Liễu Như Phong lo âu, rồi lại không thể nói rõ. Trong lúc buồn phiền, lửng thững đi, tâm tư trăm chuyển, đột nhiên dừng bước.
Lúc này người giám thị âm thầm đã không có đây, sao không thừa cơ quay về Trác Tiêu Cung một chuyến? Đem chuyện nơi này, nhất nhất thượng bẩm công tử?
Liễu Như Phong nhấc chân hướng về cửa viện, được vài bước, rồi lại dừng lại.
Nữ nhân cổ quái trong Liễu viện kia, thật sự khó có thể buông, cơ hội lúc này, cũng có thể trước tiên đi Liễu viện một chuyến......
Liễu Như Phong trầm tư một hồi, cuối cùng bước tiếp. Chuyện có nặng có nhẹ, vẫn là nên về bẩm báo công tử trước......
Mới đi tới cửa viện, trước mắt bóng đen chợt lóe, Liễu Như Phong vội dừng cước bộ, đã thấy bóng người lỗ mãng trước mặt kia, là Chu Chính Thành nhiều ngày nay thường đến trong viện!
“Nguyên lai là Liễu huynh đệ!” Chu Chính Thành vội vàng ổn định thân hình, thở dốc chưa định, rõ ràng là vội vàng chạy tới.
“Chu huynh, chuyện gì mà sốt ruột như thế?” Liễu Như Phong nhìn nhìn Chu Chính Thành, nói.
Mọi người trong viện nghe được thanh âm trước cửa, đều đã đi tới, hướng Chu Chính Thành tiếp đón.
Chu Chính Thành mỉm cười gật đầu nhất nhất ứng thanh, nhìn nhìn mọi người, nói: “Các vị huynh đệ, đã nhiều ngày không có việc gì làm, Chu mỗ trước cấp mọi người một công việc.”
Liễu Như Phong thờ ơ lạnh nhạt, thấy mọi người trong Trác Tiêu Cung đều vui mừng lộ rõ trên nét mặt, đều tiến lên, hỏi Chu Chính Thành.
“Trong vòng một, hai ngày này, hẳn là sẽ có hành động, về phần mục đích, hắc hắc! Chu mỗ cũng không rõ! Bất quá, dựa theo chuyện trước đây, chuyện lần này nếu làm tốt, công tử chẳng những sẽ ban thưởng, mọi người còn có thể đi Liễu viện khoái hoạt......”
Chu Chính Thành nói xong, không để ý mọi người Trác Tiêu Cung truy vấn, nhìn nhìn Liễu Như Phong, nói: “Liễu huynh đệ, công tử mời ngươi đến thư phòng, Chu mỗ nghĩ, hẳn là thương lượng về việc này!”
Liễu Như Phong gật gật đầu, âm thầm thở dài một tiếng, tuy lời nói Chu Chính Thành hoa mĩ, nhưng Liễu Như Phong tuyệt không tin tưởng thật sự là thỉnh y đi ‘ thương lượng ’! Bất quá Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà thực có việc muốn cho mười người Trác Tiêu Cung đi làm......
Chu Chính Thành quay đầu lại hướng mọi người nói: “Chờ Liễu huynh đệ trở về, chúng huynh đệ hỏi hắn. Hiện nay công tử đang chờ. Chu mỗ cùng Liễu huynh đệ đi trước.”
Mọi người Trác Tiêu Cung nhìn Liễu Như Phong, Lí Thụ lại lén lút trừng mắt nhìn, đưa qua một ánh mắt.
Trong lòng Liễu Như Phong trầm trọng, khẽ gật đầu, đi theo phía sau Chu Chính Thành, rời khỏi sân.
※※※
Đi vào thư phòng, chỉ thấy Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà ngồi ngay ngắn phía trên ghế chủ vị, ngồi phía dưới là hai nam một nữ, nàng kia là Mẫn Tâm Nhân, hai gã nam tử, Liễu Như Phong không nhận ra được.
Chu Chính Thành hành lễ, không nói lời nào, tự đi đến chiếc ghế trống phía trên hai gã nam tử ngồi xuống.
“Liễu Như Phong tham kiến Nhị công tử!” Liễu Như Phong khom mình hành lễ.
Nam Cung Thiên Tà mỉm cười gật đầu, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh Mẫn Tâm Nhân, nói: “Ngồi đi.”
Liễu Như Phong cũng không cự tuyệt đưa đẩy, đi tới chiếc ghế bên cạnh Mẫn Tâm Nhân, ngồi xuống.
“Được rồi, người đã đến đông đủ.” Nam Cung Thiên Tà trái phải nhìn nhìn, vỗ vỗ tay, nói: “Thống lĩnh thị vệ Chu Chính Thành!”
Chu Chính Thành đứng dậy, đáp: “Có thuộc hạ.”
Nam Cung Thiên Tà nhìn nhìn Chu Chính Thành, nói: “Ngươi dẫn thị vệ thủ hạ, đột kích Tàng Kiếm Cung.”
“Vâng” Chu Chính Thành ứng thanh, ngồi trở lại trong ghế.
Đột kích Tàng Kiếm Cung!? Trong lòng Liễu Như Phong kinh hãi, lần trước Thập Tam công tử Đinh Tường cùng Lục công tử Trữ Thanh lưỡng bại câu thương, thực lực Tàng Kiếm Cung suy giảm, Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà lần này là lần thứ hai tập kích Tàng Kiếm Cung, lấy mạnh đánh yếu, thật là cao minh, chỉ không biết Thập Tam công tử Đinh Tường có chống giữ được lần này hay không......
“Phó thống lĩnh Tô Lánh!” Nam Cung Thiên Tà nhìn nhìn nam tử phía dưới Chu Chính Thành, kêu.
“Có thuộc hạ!” Tô Lánh đứng dậy, đáp.
Ánh mắt Liễu Như Phong nhìn Nam Cung Thiên Tà, dư quang khóe mắt lại đem sắc mặt mấy người trong phòng tinh tế quan sát, đều không có dị sắc. Xem ra việc đột kích Tàng Kiếm Cung, bọn họ sớm đã biết được......
“Ngươi dẫn thị vệ thủ hạ ngăn chặn bốn phía Tàng Kiếm Cung, đừng để cho bất cứ người nào chạy thoát!” Nam Cung Thiên Tà nhìn Tô Lánh, nói.
“Vâng”. Vẻ thất vọng trên mặt Tô Lánh chợt lóe rồi biến mất, ngồi xuống trở lại.
Nam Cung Thiên Tà đảo mắt nhìn về phía Liễu Như Phong, nói: “Liễu Như Phong.”
“Có.” Liễu Như Phong cũng học người khác, đứng lên, đáp.
Nam Cung Thiên Tà nhìn nhìn y, hiển nhiên đối hành vi như vậy của Liễu Như Phong tương đối vừa lòng, gật đầu nói: “Ngươi dẫn người của Trác Tiêu Cung, bảo vệ cửa chính của Tàng Kiếm Cung là được, có vấn đề gì không?”
“Thỉnh Nhị công tử yên tâm!” Liễu Như Phong ứng thanh một câu.
Nam Cung Thiên Tà thấy thế lộ ra một tia mỉm cười, ôn tồn nói: “Ngươi mới đến Lạc Dương Cung, lần đầu tiên tham dự hành động, cửa chính của Tàng Kiếm Cung, cũng không thoải mái, chỉ sợ sẽ có cá lọt lưới, mong rằng ngươi có thể tận tâm hết sức!”
“Đa tạ Nhị công tử quan tâm! Mọi người cùng Như Phong tất sẽ dốc hết toàn lực.” Liễu Như Phong gật đầu trả lời, thấy nhãn thần Nam Cung Thiên Tà chuyển dời, trong lòng biết không còn việc gì khác phân phó mười người mình nữa, liền tự ngồi xuống lại.
Xem ra Nam Cung Thiên Tà vẫn là lo lắng đám người mình, Chu Chính Thành chủ công, Tô Lánh thủ bốn phía Tàng Kiếm Cung, lại đem đám người mình đặt ở cửa chính —— thông thường mà nói, đã bị đánh lén, không địch lại, người luôn sẽ từ chỗ tường viện gần nhất, hoặc chỗ bí ẩn chạy trốn, tuyệt sẽ không có người ngây ngốc chạy hướng cửa chính......
Bất quá điều này thật hợp tâm ý Liễu Như Phong, không cần người trong Trác Tiêu Cung xuất lực, cũng không có gì nguy hiểm, Liễu Như Phong tất nhiên là mừng rỡ đón nhận.
Nam Cung Thiên Tà nhìn về phía nam tử phía dưới cùng, nói: “Nhuế Thân, sự tình lần này, bản ghi chép ưu khuyết điểm, ngươi lưu tâm một chút.”
Hắn chính là Nhuế Thân? Liễu Như Phong ngẩng đầu nhìn nam tử đứng dậy. Niên kỉ trên dưới ba mươi, vẻ mặt hòa khí, khí chất tao nhã, nhìn qua càng như là một tài tử phong lưu lỗi lạc! Nếu không nghe Nam Cung Thiên Tà chính miệng gọi ra tên của hắn, Liễu Như Phong thật khó có thể tin tưởng người này chính là chưởng hình quản sự thủ đoạn ngoan độc – Nhuế Thân!
“Vâng, công tử yên tâm.” Nhuế Thân mỉm cười, cung kính ứng thanh, ngồi xuống lại.
Nam Cung Thiên Tà cuối cùng chuyển hướng về phía Mẫn Tâm Nhân, cười nói: “Tâm Nhân, dược liệu bên kia của ngươi đã chuẩn bị thỏa đáng?”
Mẫn Tâm Nhân đứng dậy, cười ngọt, nói: “Đều đã chuẩn bị thỏa đáng.”
Nam Cung Thiên Tà gật gật đầu, nói: “Tốt lắm, một hồi ngươi liền trước đem thuốc điều chế xong đưa xuống, để mỗi một người nhóm Như Phong tự lấy.”
“Vâng” Mẫn Tâm Nhân cung thanh ứng thanh, ngồi trở lại trong ghế.
“Sáng sớm ngày mai, ta không hy vọng nghe được tin tức Đinh Tường còn sống!” Nam Cung Thiên Tà nghiêm sắc mặt, ánh mắt nghiêm túc từ trên người năm người trong phòng nhất nhất đảo qua, chậm rãi nói: “Tàng Kiếm Cung nguyên bản mặc dù không kém cỏi, nhưng hiện giờ nguyên khí đại thương, tối nay Lạc Dương Cung ta tận lực nhất kích, nên là lúc Đinh Tường biến mất! Lúc này Thiên Tà cầu chúc chư vị mã đáo thành công!”
“Vâng!” Mọi người nhất tề đứng dậy, lớn tiếng đáp. Nam Cung Thiên Tà mỉm cười, huơ huơ tay, xoay người rời đi.
Năm người liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng không nói lời nào, theo thứ tự đi ra khỏi phòng, Tô Lánh, Nhuế Thân liền đều tự rời đi.
“Tâm Nhân nha đầu! Chờ Chu mỗ......” Chu Chính Thành mắt thấy Mẫn Tâm Nhân cũng muốn rời khỏi, vội vàng một bên lớn tiếng nói, một bên lôi kéo Liễu Như Phong, vội vàng đi theo.