• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)

***

“Tri tri…………”

Con ve mùa hạ không biết ẩn nấp nơi đâu trên cây, vui sướng kêu lên. Thời tiết đã càng ngày càng nóng lên, lá sen trong ao xanh đậm lay động, đôi khi, sẽ có một giọt nước ở trên lăn qua lăn lại, giọt nước sáng trong suốt chiết xạ ánh nắng, năm màu hiện ra, trông rất đẹp mắt.

Gió nhẹ hơi hơi xuy động, nước gợn lăn tăn. Đưa tới một trận thơm ngát của cỏ xanh.

Nam Cung Thiên Mạc dựa lưng vào mộc trụ hình tròn nơi thủy đình, nhìn như thần du thiên ngoại mà ngơ ngẩn. Dư quang khóe mắt lại quét đến thân ảnh màu xanh đen chuyển ra từ bên phòng khách.

Đã có thể tùy ý đi lại sao, dược hiệu của ‘Ngưng Lộ’ quả thật phi thường không tồi, thương thế như vậy, mới mười ngày, Liễu Như Phong đã có thể ở trong tiểu viện này chậm rãi đi lại. Đợi vài ngày nữa, thương thế của y tốt hơn một chút, hẳn là có thể hành động……

Thân ảnh màu xanh đen chậm rãi đi qua sân, biến mất ở bên căn phòng.

Nam Cung Thiên Mạc giật nhẹ khóe miệng, thoạt nhìn, động tác của y vẫn chưa được thông thuận a. Mẫu thân, ngươi thật đúng là ‘yêu thương’ ta a.

“Công tử.” Thanh âm khàn khàn truyền đến.

Nam Cung Thiên Mạc nhè nhẹ nghiêng đầu, nhìn thấy Dạ Bát quỳ trong góc tối nơi kiều đình.

“Chuyện gì?” Vị trí này thật không tồi, hoàn hảo là góc chết nơi tầm mắt, từ bên bờ cũng nhìn không thấy, Nam Cung Thiên Mạc âm thầm nghĩ.

“Mười một ngày trước, người xâm nhập Trác Tiêu Cung là do Lục công tử phái tới, xuất thân Võ Điện.” Dạ Bát hai tay dâng lên một tờ giấy, thấp giọng hồi bẩm.

Nam Cung Thiên Mạc tiếp nhận, gật gật đầu, nhìn không ra hỉ nộ, đạm đạm hỏi một câu: “Sao lâu như vậy?”

Dạ Bát trầm mặc trong một cái chớp mắt, khấu đầu, nói: “Hồi bẩm công tử, đã nhiều ngày Lễ phu nhân tự mình thẩm vấn, bên người Lễ phu nhân có cao thủ, ngày đầu tiên thuộc hạ đến tra xét, suýt nữa bị phát hiện, thẳng đến hôm nay mới có cơ hội điều tra.”

Nam Cung Thiên Mạc nhướng mày, quay đầu.

Trong bong râm phía sau, Dạ Bát lại khấu đầu hành lễ, thân hình khẽ động, trong góc đã không còn một bóng người.

Lục công tử? Vân Thanh Cung? Trữ Thanh? Mấy ngày nay hắn thực nhàn rỗi? Như thế nào lại có thể nhàn hạ thoải mái mà phái người đến Trác Tiêu Cung?

Cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay, đây là tin tức Nam Cung Thiên Mạc để cho Dạ Thất Dạ Bát tùy thời tìm hiểu bên ngoài cung.

※※※

Cốc chủ bế quan được ba tháng.

Lạc Dương Cung vô sự.

Thiên Khuyết Cung giết ba gã thích khách. Tam công tử Dương Kính Thiên vô sự.

Vân Thanh Cung Lục công tử Trữ Thanh trở về Độc Điện, ba ngày sau quay về Vân Thanh Cung.

Bách Tiếu Cung Thập Nhất công tử Âu Dương Tín hạ lệnh xử tử năm tên thị vệ.

Giếng nước trong Tàng Kiếm Cung bị người hạ độc, do Thập Tam công tử Đinh Tường phát hiện sớm, Tàng Kiếm Cung tử vong hai mươi bảy người.

※※※

Nhìn đến dòng cuối cùng, khóe miệng Nam Cung Thiên Mạc nhếch lên, Trữ Thanh, thật đúng là một người không chịu cô đơn a……

Khép lại tờ giấy, Nam Cung Thiên Mạc tùy tay nắm chặt, tung một chưởng, bột phấn nhỏ vụn bay xuống, xoáy vào nước ao, biến mất không thấy.

Nam Cung Thiên Mạc nhắm mắt lại, đem sức nặng thân thể toàn bộ giao cho đình trụ.

Xem ra phòng bị của đại ca rất không tồi. Ba gã thích khách trong Thiên Khuyết Cung kia, mưu kế cố tình đắc tội công tử nhà mình, bị phái đi chịu chết! Đã không có thời cơ, cũng không lập mưu. Trữ Thanh, có lẽ độc trong Tàng Kiếm Cung cùng hắn cũng thoát không được có quan hệ, còn không yên tâm về Trác Tiêu Cung? Âu Dương Tín xử tử năm người kia, bốn người trong số đó hẳn là gian tế……

Bất quá, đối với chuyện ngoài cung, Nam Cung Thiên Mạc thật cảm thấy được chuyện trong Trác Tiêu Cung tựa hồ càng thêm thú vị.

Cao thủ suýt nữa phát hiện Dạ Bát? Bên người mẫu thân? Nam Cung Thiên Mạc chỉ có thể nghĩ đến tổng quản Trác Tiêu Cung thái độ kỳ quái ngày ấy —— Thiên Hành!

Kỳ thật, Thiên Hành này, Nam Cung Thiên Mạc trước kia rất quen thuộc, chỉ là từ sau ngày ấy, Nam Cung Thiên Mạc cũng không dám xác nhận bản thân thật sự quen thuộc người này.

Trong ký ức, lúc còn rất nhỏ, Thủy Liên, Thủy Nhan, Thiên Hành, là người đi theo bên người mẫu thân, chỉ là trong ký ức bình thường, thị nữ Thuỷ Liên bất quá chỉ nhận biết chút chữ thế nhưng lại biết y lý?! Thiên Hành kia trầm mặc ít lời biết sơ võ công lại có thể khiến mẫu thân kiêng kị vài phần?! Còn có Lan nhi vẫn luôn ôn nhu săn sóc, không hiểu thế sự……

Đáy lòng đau xót, nghiêng đầu, không nghĩ nữa.

Nghĩ đến Thủy Nhan yêu kiều mảnh mai như mật kia cũng sẽ không đơn giản như vậy……

Bên người mẫu thân, đến tột cùng còn có bao nhiêu lực lượng bản thân không biết đến? Như vậy, phụ thân có biết không? Phụ thân vừa bế quan, không tính toán tiếp tục can thiệp, hay chỉ là trùng hợp?

Có lẽ mình hẳn là nên đi ra ngoài một chuyến, nhiều chuyện, cần chính mắt xác nhận.

Nam Cung Thiên Mạc đứng lên, chậm rãi đi ra kiều đình. Mặc dù Liễu Như Phong có thương trong người, nhưng nếu y đã có thể xuất môn đi lại, làm một tấm mặt nạ hẳn là không có vấn đề gì đi!

※※※

Đẩy cửa ra, hơi nước bay đầy phòng, lửa trong bếp được đốt thịnh vượng. Đáy lòng Nam Cung Thiên Mạc xẹt qua một tia không vui, hoàn cảnh như thế, miệng vết thương sao có thể tốt mau được. Mà mình có chuyện cần y đi lo liệu, còn có rất nhiều chuyện, không tiện để cho ảnh vệ ra tay……

Thân ảnh màu xanh đen đang ngồi ở bên bếp lò chuyển đầu qua, Liễu Như Phong tựa hồ thật không ngờ Nam Cung Thiên Mạc lại tiến vào, trên gương mặt tuấn lãng hiện lên một tia kinh ngạc, lập tức rất nhanh đứng dậy quỳ xuống.

Sương khói liêu liêu, Nam Cung Thiên Mạc có một khoảnh khắc tưởng như thân ảnh quỳ trên mặt đất tựa hồ không chân thực.

“Ta không phải đã phân phó Dạ Thất thay ngươi làm việc này sao? Miệng vết thương của ngươi chưa khỏi hẳn, hảo hảo tĩnh dưỡng mới đúng!” Nam Cung Thiên Mạc nhíu mày nói.

Liễu Như Phong rũ đầu xuống, không dám nhìn sắc mặt Nam Cung Thiên Mạc, cũng không dám lên tiếng.

Nam Cung Thiên Mạc đợi một hồi, lại nhíu mày, nói: “Làm sao vậy? Câm hay điếc? Nói chuyện!” Trong thanh âm, đã dẫn theo một tia tức giận.

Liễu Như Phong có vẻ kinh hãi, thì thào mở miệng, thanh âm trầm ổn mà do dự, nói: “Thuộc hạ……”

Đây không phải là thanh âm của Liễu Như Phong! Nam Cung Thiên Mạc trong lòng trầm xuống.

Vô luận người này là ai, có thể giả mạo Liễu Như Phong xuất hiện lúc này, Dạ Thất Dạ Bát Liễu Như Phong, đều hẳn là muốn tìm cái chết! Tuy rằng tình hình hiện tại, không có khả năng thật sự xử tử bọn họ! Xem ra bản thân thật sự là quá mức phóng túng bọn họ, cuối cùng bị người mò mẫm tới bên người, còn không hề phát giác! Tuyệt không thể để cho người phát giác mình thần trí thanh tỉnh này còn sống rời đi!

Mũi chân Nam Cung Thiên Mạc dùng sức, thân hình nhoáng lên một cái, tay áo trái bay lên, kình phong hướng tới cửa phòng, “Binh” một tiếng, cửa phòng đóng lại, trong phòng nháy mắt tối sầm, chưởng tay phải Nam Cung Thiên Mạc đã đến đỉnh đầu của ‘Liễu Như Phong’.

‘Liễu Như Phong’ chấn động, cùng thân vội càng lui lại. Một chưởng tràn ngập sát khí đánh nát cái ghế gỗ hắn đang ngồi.

Nam Cung Thiên Mạc cũng không để ý đến gỗ vụn trên mặt đất, thân hình theo sát mà lên, lại là một chưởng.

Trong phòng chật hẹp, ‘Liễu Như Phong’ đã muốn tránh cũng không thể tránh.

‘Liễu Như Phong’ trên mặt nổi lên một tia cười khổ, song chưởng lần lượt thu lại, cố gắng tiếp một chưởng của Nam Cung Thiên Mạc. Trong miệng thấp giọng vội hô: “Thuộc hạ Dạ Thất……”

Chưởng kình đụng nhau, vô thanh vô tức. ‘Liễu Như Phong’ lại như bị một cỗ mạnh mẽ đẩy đi, một tiếng vọng lại, thân thể đánh lên vách tường kiên cố.

Dạ Thất? Bàn tay Nam Cung Thiên Mạc ngưng lực, không tiếp tục công kích, lãnh nhãn nhìn ‘Liễu Như Phong’ bên tường há mồm phun ra một ngụm máu.

‘Liễu Như Phong’ tuỳ thời nâng tay, trong ánh mắt đề phòng của Nam Cung Thiên Mạc, từ trên mặt kéo xuống một tầng da mỏng, quả nhiên đúng là Dạ Thất!

Nam Cung Thiên Mạc nhẹ nhàng thở ra, tản đi chưởng kình trong tay, Dạ Thất là ảnh vệ, ngoại nhân tuyệt không thể biết được bộ dạng của hắn mà giả trang.

Sắc mặt Dạ Thất tái nhợt, hiển nhiên mới vừa rồi bị thương bởi một chưởng kia. Thấy sát khí trên người Nam Cung Thiên Mạc tản đi, lập tức quỳ xuống đất thỉnh tội, nói: “Thỉnh công tử thứ tội, thuộc hạ tuyệt không lừa gạt công tử. Chỉ là bị Liễu Như Phong lôi kéo, giả thành y, dùng để mê hoặc tai mắt của Lễ phu nhân.”

“Hừ! Lá gan các ngươi thật không nhỏ!” Nam Cung Thiên Mạc trong lòng tức giận, chẳng lẽ thương thế Liễu Như Phong quá nặng? Vì sao không báo cáo mình, lại phải một mình thông qua Dạ Thất?

Dạ Thất quỳ trên mặt đất, không dám biện bạch.

Nam Cung Thiên Mạc giận dữ xoay người, một phen bẻ gãy tấm ván gỗ đỡ bếp lò. Bên trong gian phòng rỗng tuếch, không có một bóng người!

“Liễu Như Phong đâu?” Khóe mắt Nam Cung Thiên Mạc khẽ nhếch, cười lạnh liên hồi, nhìn Dạ Thất trên mặt đất, thanh âm đã lạnh như băng.

Dạ Thất quỳ phục trên mặt đất, không dám ngẩng đầu, nghe được ngữ khí của Nam Cung Thiên Mạc, trong lòng kinh hoàng, vội vàng đáp: “Năm ngày trước Liễu Như Phong đã có thể đi lại, y nói có chút việc gấp, quan trọng phải đi làm, nhưng sợ công tử không đồng ý. Để cho thuộc hạ dùng mặt nạ giả làm y, dùng để lừa gạt tai mắt của Lễ phu nhân. Thuộc hạ tuyệt không lừa gạt công tử……”

Nam Cung Thiên Mạc giận dữ nhưng ngược lại lại cười, nói: “Tốt lắm! Y khi nào thì thành chủ tử của Dạ Thất ngươi?”

Dạ Thất nghe được trong lời này của Nam Cung Thiên Mạc đã dẫn theo sát khí nồng đậm, nhớ tới thảm trạng của Dạ Thập Tam, lại hoảng sợ, liên tục dập đầu, nói: “Thuộc hạ không dám! Chủ nhân của thuộc hạ chỉ có một mình công tử! Chỉ là thấy công tử cực kỳ sủng ái y, thuộc hạ sợ công tử sinh khí, mới không dám cự tuyệt y.”

Ánh mắt Nam Cung Thiên Mạc híp lại, đã hiểu được ý trong lời nói của Dạ Thất, trong lòng mặc dù vẫn phẫn hận, nhưng lúc này bên người chỉ còn ba người này, nếu bởi vậy mà xử tử Dạ Thất, không tránh khỏi chỉ vì việc nhỏ mà lỡ việc lớn.

“Đứng lên đi! Lần này không tại ngươi, nhưng đừng để cho ta phát hiện còn có lần sau!” Nhịn xuống lửa giận trong lòng, Nam Cung Thiên Mạc lạnh lùng nói, cũng không nhìn đến Dạ Thất còn đang dập đầu, xoay người ra cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK