***
Thâm thâm nhìn thoáng qua Lễ phu nhân nhẹ nhàng ôm lấy Nam Cung Thiên Mạc. Dạ Thất cầm trường tiên trong tay một lần nữa quấn lại về bên hông, nhìn nhìn mười tên thị vệ rời khỏi phòng, xoay người kéo Liễu Như Phong đang quỳ, theo tổng quản Thiên Hành, rời khỏi phòng.
Cũng không để ý tới ánh mắt quái dị của mọi người, Dạ Thất kéo Liễu Như Phong, trực tiếp vào sườn phòng.
Đóng cửa lại, trong tay trống rỗng, Liễu Như Phong đã rút tay về.
Dạ Thất nắm chặt khoảng không trong lòng bàn tay, nhìn sang cửa, ý bảo tổng quản Thiên Hành kia còn ở bên ngoài. (Nhìn cảnh này ta cảm thấy có hơi chút tiếc thương cùng đau lòng cho bạn Thất! Haizz!)
Liễu Như Phong gật đầu, đi tới trước bếp, nhìn nhìn đốm lửa trong bếp đang nấu, lại thêm một cây củi vào.
Dạ Thất dựa lưng vào cửa phòng, lẳng lặng nhìn bóng dáng bận rộn của Liễu Như Phong ở bên bếp.
Không thể phủ nhận, khi Lễ phu nhân đưa Liễu Như Phong ra làm điều kiện giao dịch, Dạ Thất tâm động!
Từ hôm nay vì mệnh lệnh của Nam Cung Thiên Mạc, vì để lừa gạt thị nữ Thủy Liên được Lễ phu nhân phái tới, tại nơi bàn bếp này, ôm lấy thân thể Liễu Như Phong thon dài tinh túy trong một cái chớp mắt, mặc dù tim đập như sấm, nhưng vẫn nhạy cảm phát hiện được y cứng ngắc cùng sát khí.
Dạ Thất liền biết, Liễu Như Phong căn bản không có khả năng tiếp nhận chính mình. Chỉ là điều này cũng không thể làm đánh mất được ý niệm trong đầu Dạ Thất mà trong lòng chính hắn cũng hiểu được là bất khả tư nghị kia, ngược lại càng khơi dậy thêm dục vọng, cùng với ham muốn chinh phục của hắn —— nam nhân ôn hòa, cường hãn mà lại nguy hiểm này, cư nhiên so với bất luận kẻ nào trong dĩ vãng, càng khiến Dạ Thất tâm động không thôi, nguyên lai, chính mình vẫn như cũ kích động, cùng muốn có một người, cùng......
Bởi vậy, khi Lễ phu nhân đưa ra giao dịch như vậy, Dạ Thất cơ hồ thiếu chút nữa thất thố. Nếu không phải trông thấy Nam Cung Thiên Mạc nửa ngồi ở trên giường, mới đột nhiên thanh tỉnh lại.
Liễu Như Phong tuyệt đối không có khả năng nghe theo mệnh lệnh của Lễ phu nhân, tiếp nhận hắn! Nhưng thật ra nếu, người hạ mệnh lệnh này, là Nam Cung Thiên Mạc, có lẽ sẽ có vài phần có thể. (Haizz! Bạn Thất ko bít nếu như có chuyện đó thì bạn chỉ có thể nhận được một cái xác! Haizzz!)
Nhớ tới khi ở trên bàn bếp trước mặt cách chỉ vài bước kia, gần như tham lam khẽ cắn trên chiếc cổ trí mạng yếu ớt kia, thân thể Liễu Như Phong cứng ngắc, cùng với phía sau, che kín nắm tay chứa đầy nội lực thanh kinh. Lại khiến cho Dạ Thất càng thêm không khống chế được kích động hơn...... Cũng may, Liễu Như Phong nghĩ hắn chỉ là diễn trò......
Dạ Thất không tiếng động thở dài, nhắm mắt, bình ổn thân thể dần dần nóng lên. (Bạn Thất thực sự biến thái!=.=!)
※※※
Hai người đều không tiếng động trầm mặc, một mặt yên lặng suy tư, một mặt lẳng lặng lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Không lâu sau. Nghe được tiếng vang Lễ phu nhân đi ra.
Hai người lại đợi một hồi, đến lúc bên ngoài lại không còn động tĩnh.
Liễu Như Phong đứng dậy, đem đồ ăn vừa mới làm xong, đặt trên khay, tay phải nâng lên. Lại nghe từ trong viện một chuỗi âm thanh bước chân gấp gáp vang lên. Tiếng bước chân vững vàng mà hơi nhẹ, rõ ràng là một người có võ công đi vào trong viện, phương hướng, đối diện nơi chủ ốc của Nam Cung Thiên Mạc!
Liễu Như Phong ngẩn ra, cùng Dạ Thất nhìn nhau, nhẹ nhàng buông xuống cái khay trong tay, lắc mình bổ nhào vào trước cửa, mở cửa, đi ra.
Trong viện, thị vệ Vương Tang trên tay cầm một cái hộp gỗ, bước vội vàng hướng chủ ốc, thấy Liễu Như Phong, bước chân ngưng lại, nhẹ nhàng thở ra, hô: “Tiểu Liễu, ngươi ở đây thì tốt rồi.”
Liễu Như Phong nhìn như lơ đãng, ánh mắt đảo qua bốn phía trong sân, xác định trong viện không có người khác.
Liễu Như Phong tiến ra đón, nghi hoặc hỏi: “Chuyện gì?”
Vương Tang xoa xoa mồ hôi trên trán, nói: “Công tử có ở trong phòng?”
Liễu Như Phong canh chừng hộp gỗ trong tay hắn, đáp: “Có.”
Vương Tang theo ánh mắt Liễu Như Phong, giơ lên hộp gỗ trong tay, nói: “Lúc trước ta dẫn người dọn dẹp những vật nhiễm huyết trong phòng công tử, lại gặp được một thiếu niên muốn trộm lẻn vào nơi này, bị ta bắt gặp, lại đưa ra tín vật của công tử, hắn nói hắn là đến đưa vật này cấp công tử......”
Thiếu niên? Tín vật? Liễu Như Phong giật mình, hỏi: “Hắn gọi là Cơ Thanh?”
Vương Tang gật đầu, cười nói: “Gọi là Cơ Thanh. Xem ra đúng là vậy. Ta liền đi kêu người thả hắn, hắn lúc trước chỉ nói muốn gặp công tử, sau lại còn nói muốn trở về. Cũng may khi bắt được hắn, tất cả đều là người của chúng ta, ta thấy Lễ phu nhân còn ở đây, liền đưa hắn giấu đi. Tiểu Liễu, vật này ngươi giao cho công tử đi, ta còn phải đi chủ cung, Lễ phu nhân gọi ta đến.”
Liễu Như Phong gật gật đầu, tiếp nhận hộp gỗ, nghĩ nghĩ, lại nói: “Ta cùng với ngươi cùng đi đi, nghĩ đến hắn hẳn là có chuyện muốn báo cho công tử.”
Vương Tang gật đầu cười nói: “Được! Hắn ở trong phòng ta, ngươi cứ tùy tiện, có hai huynh đệ trông coi, ta liền không làm lỡ thời gian.”
Liễu Như Phong gật đầu ứng thanh, đi theo phía sau Vương Tang, ra cửa viện.
Chia tay Vương Tang, Liễu Như Phong hơi đề khí tung người, hướng về chỗ ở của thủ vệ vội bay mà đi.
Liễu Như Phong hạ xuống đất, hai gã thị vệ canh trước phòng Vương Tang nhìn thấy y, ngẩn ra, nhất tề khom người thi lễ.
Liễu Như Phong lắc lắc tay, cũng không đợi bọn hắn nói chuyện, liền nói ngay: “Vương thủ lĩnh nói cho ta biết, hắn đi chủ cung. Ta vào xem.”
Hai gã thị vệ ứng thanh, lắc mình qua một bên.
Liễu Như Phong đẩy cửa ra, quả nhiên nhìn thấy Cơ Thanh bị trói chặt ở cột trụ trong phòng.
Thấy Liễu Như Phong, Cơ Thanh vui vẻ nói: “Liễu đại ca, mau, mau tới giúp ta.”
Liễu Như Phong tiến lên thay hắn cởi bỏ dây thừng, thấp giọng nói: “Thanh cơ muốn đi gặp công tử?” (‘Thanh’ ở đây là tên của Cơ Thanh, ‘cơ’ ở đây là chức vị sủng cơ)
Cơ Thanh sửng sốt, lập tức phản ứng lại, Liễu Như Phong đây là gọi cách xưng hô sủng cơ của chủ nhân để gọi hắn, quyến rũ cười, nói: “Liễu đại ca vẫn là gọi ta Tiểu Thanh đi. Tiểu Thanh nguyên bản là muốn đi gặp công tử, nhưng bị những người này trói ở trong này, hiện tại lúc này, Tiểu Thanh nếu không trở về, sẽ khiến người sinh nghi.”
Liễu Như Phong nghĩ nghĩ, nói: “Kia không bằng để cho ta đem ngươi trở về.”
Cơ Thanh hoạt động cổ tay bị trói lâu đến run lên, lắc đầu, nói: “Không cần, chỉ là ngươi giao thị bọn họ một tiếng, lần sau đừng bắt ta nữa là được!”
Liễu Như Phong quay đầu lại trông thấy hai người ở cửa thần sắc xấu hổ, nói: “Bọn họ không biết thân phận Thanh cơ, còn thỉnh Thanh cơ có thể tha bọn họ lúc nãy......”
Hai người kia vừa nghe, vội ở cửa cúi hạ thân, nói: “Chúng ta lúc trước không biết là Thanh cơ, có chỗ mạo phạm, thỉnh Thanh cơ tha thứ.”
Cơ Thanh trong lòng biết Liễu Như Phong là để cho hắn có cơ hội tại đây lấy lòng thị vệ trước mặt, hơi cảm kích nhìn Liễu Như Phong liếc mắt một cái, khẽ cười nói: “Hai vị đại ca không cần như thế, người không biết không có tội, các vị đại ca cẩn thận như thế, Tiểu Thanh thay công tử cao hứng còn không kịp nữa là.”
Hai gã thị vệ nhẹ nhàng thở ra, cùng kêu lên nói lời cảm tạ.
Cơ Thanh cười cười, đột nhiên nhớ tới, quay đầu nhìn về phía Liễu Như Phong, nói: “Liễu đại ca, hộp gỗ kia......”
“Chính là cái này?” Liễu Như Phong lấy hộp gỗ ra, đưa tới trước mặt Cơ Thanh.
Cơ Thanh nhìn kỹ liếc mắt một cái, gật gật đầu, cũng không tiếp tục, nói: “Ta thật sự không còn kịp rồi, phải trở về ngay, để tránh bị người phát hiện. Cái hòm gì đó này, là Nhị công tử đặc biệt lệnh người đưa tới cấp Lục công tử, Tiểu Thanh cũng không biết có cái gì đặc biệt, chỉ là thuận tay trộm đi. Liền thỉnh Liễu đại ca thay ta giao cho công tử!”
Liễu Như Phong gật đầu, nói: “Như thế, để cho bọn họ hộ tống ngươi ra Trác Tiêu Cung?”
Cơ Thanh nghiêng đầu nghĩ ngợi, cười nói: “Cũng tốt, võ công Tiểu Thanh không tốt, sẽ không lại bị người bắt đi.”
※※※
“Đại ca đưa cho Trữ Thanh?” Nam Cung Thiên Mạc nghi hoặc lập lại một câu, nhẹ nhàng mở hòm ra.
Ánh mắt rơi vào bên trong hộp một cái chớp mắt, vẻ mặt Nam Cung Thiên Mạc bỗng nhiên biến đổi, thân thể căng thẳng cứng đờ, tức giận cuồng bạo cùng sát ý lạnh như băng nháy mắt từ trên người Nam Cung Thiên Mạc như dòng nước tiết ra.
Liễu Như Phong cả kinh, vội giương mắt đảo qua, trong hộp gỗ, là một nhánh đàn hương màu tím tản ra hơng vị đạm đạm.
Liễu Như Phong nhìn nhìn sắc mặt Nam Cung Thiên Mạc âm trầm nổi giận, vừa cẩn thận nhìn nhìn đàn hương kia, nghi hoặc hỏi han: “Công tử? Có cái gì không đúng sao?”
“Ha ha ha......” Nam Cung Thiên Mạc âm trầm cười, tay nắm hộp gỗ nổi lên gân xanh, trên mặt vặn vẹo, vẻ mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không đúng? Quá đúng! Nguyên lai đúng là đại ca!”
“Binh!” Hộp gỗ nháy mắt nổ tung, vụn gỗ bốn phía. Nam Cung Thiên Mạc cư nhiên không tự giác dùng tới nội lực!
“Công tử?!” Liễu Như Phong kinh sợ gọi một tiếng.
Mắt thấy đàn hương kia nổ tung giữa không trung, Liễu Như Phong đang muốn duỗi tay tiếp, đã thấy Nam Cung Thiên Mạc duỗi tay vung lên, một bàn tay chặt chẽ cầm đàn hương.
Nam Cung Thiên Mạc thở hổn hển, bình ổn tình tự nổi giận xuống, mắt nhìn Liễu Như Phong bên cạnh người, đem đàn hương kia chuyển qua, nói: “Cẩn thận thu dọn lại, thứ này là trí huyễn mê dược (mê dược làm thần trí hư ảo) cực mãnh liệt.”
Liễu Như Phong bừng tỉnh đại ngộ, tiếp nhận đàn hương kia, đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, nhíu mày nói: “Công tử bốn năm trước, nguyên nhân là do thứ này?”
Nam Cung Thiên Mạc đem chính mình thả lỏng ngả vào bên trong đệm giường, nhắm mắt, nói: “Không sai, bốn năm trước, khi ta luyện công, Lan nhi là cầm thứ này, thế cho nên sắp thành lại bại, tẩu hỏa nhập ma......”
Liễu Như Phong nhìn nhìn Nam Cung Thiên Mạc, trong lòng biết công tử không nghĩ mà nói, liền cẩn thận thu dọn đàn hương màu tím kia, nhẹ giọng nói: “Thủ hạ đem đồ ăn bưng tới, công tử mệt mỏi, ăn vài thứ, liền ngủ tiếp đi.”
Nam Cung Thiên Mạc từ từ nhắm hai mắt, cũng không nghĩ muốn nói nữa, khẽ gật đầu. Trong tai nghe được thanh âm Liễu Như Phong rời đi. Thở dài!
Từ khi thanh tỉnh, cho tới nay trông gà hóa cuốc, thấp thỏm lo âu, hiện giờ xem ra, thật sự đúng là nghi sai mẫu thân, chỉ là —— tổng quản Thiên Hành võ công cao thâm, Thủy Liên tinh thông y dược...... tất cả đều là người thân cận nhất bên người mẫu thân......
Còn có...... Lan nhi...... Đại ca là như thế nào sai khiến được Lan nhi? Hiện giờ xem ra, nhất định là Lan nhi bị đại ca lừa, nghĩ huyễn hương kia là thứ tốt, liền lấy vào mật thất.....