Cô Nhiếp đây là một người có bệnh mù mặt hơi nghiêm trọng.
Cô không biết người này, nếu đã không biết thì làm sao có thể giả vờ thân thiết mà đáp lại một người xa lạ chứ?
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy vẻ mặt hờ hững của Nhiếp Thanh Anh. Nhưng thật ra, cô đang rất lo lắng nên thử dò đáp, "...Lâu rồi không gặp?"
Mấy anh em đứng sau Chu Minh hít sâu một hơi:...Nữ thần chủ động chào hỏi! Chu Minh chắc vui đến choáng váng luôn rồi!
Chu Minh phản ứng vô cùng dữ dội, mắt anh co rụt lại, lúc Nhiếp Thanh Anh vừa nói câu đó vẻ mặt anh liền thay đổi, thu lại nét cà lơ phất phơ trước đó thay vào đó là dáng vẻ hào hoa phong nhã. Chu Minh lịch sự nhìn vào đôi mắt lạnh lùng như nước của mỹ nhân rồi dịu dàng trả lời, "Lâu rồi không gặp."
Anh hỏi thêm một câu, "Em mới trở về hả?"
Chu Minh vươn tay dẫn đường, dẫn Nhiếp Thanh Anh đi về hướng tiệc rượu. Trước khi đưa cô đi, Chu Minh còn quay đầu lại nhìn đám bạn với ánh mắt đầy uy hiếp, ý bảo bọn họ cách càng xa càng tốt. Nhiếp Thanh Anh thở phào, thầm nghĩ người này chắc có lẽ là người quen. Hồi trung học cô học ở thành phố A, bạn bè của Từ Bạch Dương cô có biết vài người. Nhiếp Thanh Anh nghĩ rằng người này có lẽ là bạn trung học của mình. Tuy không nhớ rõ anh là ai nhưng nếu cô nói thẳng ra thì thật xấu hổ.
Nhiếp Thanh Anh khách sáo đáp lại, "Vừa trở về không lâu."
Chu Minh, "Em đang chờ ai hả?"
Nhiếp Thanh Anh, "Vâng...Bạch Dương vẫn chưa tới."
"A, Từ Bạch Dương hả." Chu Minh bình tĩnh hỏi tiếp, "Chân em đã khỏi chưa?"
Anh hỏi như thế, chút đề phòng của cô cũng biến mất. Nếu không phải là người quen thì làm sao anh biết chuyện cô bị thương? Mỹ nhân Nhiếp xoay lại nhìn Chu Minh, vẻ mặt dịu dàng hơn lúc nãy rất nhiều.
"Khỏe hơn nhiều rồi." Cô suy nghĩ một lát rồi lịch sự hỏi lại, "Anh thì sao?"
Chu Minh, "Vẫn thế thôi, không bằng em."
Nhiếp Thanh Anh nhấp một hớp rượu, hàng mi cong vút phảng chiếu một bóng mờ trên ly rượu, trông cô thật xinh đẹp. Cô không cười chỉ cúi đầu chớp chớp hàng mi rồi nhấp rượu. Nhìn cảnh này khiến con ngươi của Chu Minh thẫm lại, trái tim đập nhanh thêm. Nhưng khi cô nhìn lại, anh đã đổi sang dáng vẻ dịu dàng, bắt đầu nói mấy chuyện linh tinh với cô. Anh nói rất nhiều nên khiến cho tâm trạng luôn căng thẳng từ đầu bữa tiệc tới giờ của Nhiếp Thanh Anh trở nên thoải mái hơn.
Mỗi người cầm một ly "Nước mắt thiên sứ." trò chuyện cùng nhau. Nam nữ trong bữa tiệc nhìn thấy hai người đứng cạnh nhau vừa kinh ngạc, vừa hoang mang, có người còn hỏi cô gái đứng cạnh Chu tam thiếu là ai. Người biết chuyện khi thấy Chu Minh và Nhiếp Thanh Anh đứng cùng nhau thì mỉm cười đầy ẩn ý. Người không biết chỉ nhìn qua rồi nói, "Cô gái kia chính là bạn gái của Từ Bạch Dương, người ta đã ra mắt nhà chồng rồi."
*Nước mắt thiên sứ: một loại cocktail được pha bởi Volka, BOLS BLUE CURACAO LIQUEUR và Rum cream.
"A..." Tiếng thở dài thất vọng vang lên.
Ngay lúc bọn họ đang trò chuyện vui vẻ.
Từ Bạch Dương mặc bộ âu phục được may thủ công đang vội vàng bước vào, trên trán lấm tấm mồ hôi. Anh ta là thanh niên đầy hứa hẹn của thành phố A, nhờ vào mặt mày sáng sủa nên khi tìm người, bao nhiêu cô gái trong bữa tiệc chủ động tiến đến giúp đỡ. Người đàn ông lịch sự nhã nhặn, đối với từng người tiến đến đều mỉm cười như gió xuân. Từ Bạch Dương nhìn thấy hai người đang đứng nói chuyện ở đằng kia, ánh mắt bỗng chốc tối sầm.
Cô gái bị Chu Minh chọc cười nghiêng nghiêng bờ vai, cô lấy tay che mặt nhẹ nhàng nở nụ cười.
Từ Bạch Dương dừng bước rồi mới đi qua. Anh ta cố gắng bình tĩnh, đi chậm lại, đến trước mặt hai người bọn họ mới dịu dàng mở miệng, "Thanh Anh."
Anh ta vừa bước đến đã ôm lấy eo Nhiếp Thanh Anh, bình tĩnh công khai chủ quyền rồi mới giải thích lý do đến trễ với cô. Ánh mắt Từ Bạch Dương lướt đến chỗ Chu Minh rồi cười cười, "Chu thiếu, cám ơn cậu đã chăm sóc bạn gái của tôi."
Ánh mắt Chu Minh trầm xuống, tay đặt trên ly rượu nắm chặt lại. Bốn mắt nhìn nhau, bắn lửa khắp nơi. Bầu không khí giữa anh và Từ Bạch Dương hơi quái lạ, lúc Nhiếp Thanh Anh nhìn lại thì Chu Minh chỉ cười cười rồi nhường bước. Từ Bạch Dương ôm Nhiếp Thanh Anh rời đi, anh cũng xoay người bật cười tự giễu.
Ngay lập tức, bả vai Chu Minh bỗng chốc cứng đờ.
Từ Bạch Dương ôm eo Nhiếp Thanh Anh đưa cô rời khỏi. Anh ta thấp giọng hỏi cô, "Hai người vừa nói chuyện gì vậy?"
"Nói vớ vẩn." Nhiếp Thanh Anh nhẹ giọng, "Em cũng không biết anh ta là ai, chỉ nghĩ là bạn trung học thôi. Anh biết anh ta hả? Em và anh ta có biết nhau không?"
Chu Minh đang định rời khỏi đó, "..."
Từ Bạch Dương sửng sốt một hồi rồi mỉm cười, trong lòng hơi đắc ý. Anh ta cúi đầu nhìn cô bạn gái đang mơ màng, ánh mắt tràn đầy dịu dàng, thầm nghĩ sao cô lại đáng yêu thế chứ. Phía sau bỗng nhiên có một lực va chạm thật mạnh khiến anh ta lảo đảo. Từ Bạch Dương quay đầu lại nhìn thì thấy người vốn dĩ rời đi đã quay lại, Chu Minh mạnh bạo đẩy anh ta ra bước đến bên cạnh Nhiếp Thanh Anh. Anh giơ điện thoại lên, tay khoát lên bả vai cứng đờ của Nhiếp Thanh Anh.
Chu Minh bỗng nhiên tiến đến nên không ai phản ứng kịp, anh tiện tay bấm một cái "tách" chụp cho mình và Nhiếp Thanh Anh một tấm hình.
Chu Minh cười nói, "Bạn học cũ, không ngại chụp một tấm chứ?"
Chu Minh nhìn cô, ánh mắt thấp thoáng vẻ cợt nhã khiêu khích. Nhiếp Thanh Anh mờ mịt nhíu mày, Chu Minh vừa huýt sáo vừa vẫy tay chào tạm biệt.
Nhiếp Thanh Anh:...Bạn cũ này, phong cách này sao trông quen thế nhỉ...
Thấy Nhiếp Thanh Anh mất hồn nhìn bóng dáng Chu Minh đang hòa vào đám người trong bữa tiệc, Từ Bạch Dương như đang kiềm chế sự tức giận, mặt mày tối sầm. Cũng may Nhiếp Thanh Anh chỉ nhìn một hồi, không nghĩ gì nhiều xoay người hỏi anh ta. "Bạn học cũ của em hình như không được bình thường, trông thật kỳ quái."
"Nhảm nhí." Từ Bạch Dương tức giận nghiêm mặt, nghiến răng nghiến lợi đáp, "Vì anh ta không phải bạn học của em mà là bạn học của anh!"
Nhiếp Thanh Anh "..."
...
Từ Bạch Dương và Chu Minh là bạn thời trung học.
Cùng lớp, cùng bạn, cùng ký túc xá.
Đã thế còn cùng thích một cô gái.
Từ Bạch Dương là học sinh giỏi, còn Chu Minh thì ngược lại. Từ Bạch Dương rất ngoan ngoãn nghe lời thầy cô. Chu Minh lại hay vi phạm nội quy. Là bạn học bao năm, nhưng thầy cô lại chỉ thích Chu Minh hay gây sự, nghịch ngợm.
Nhưng thầy cô thích cũng vô dụng, trong tình yêu Chu Minh là kẻ thua cuộc. Nhiếp Thanh Anh không những không thích anh ta mà còn không biết anh ta là ai.
Nghĩ thế Từ Bạch Dương cảm thấy thật sảng khoái, ánh mắt nhìn sang Nhiếp Thanh Anh bên cạnh càng thêm dịu dàng.
...
Từ Bạch Dương ngại Chu Minh, sợ anh sẽ gây rối trong bữa tiệc. Nhưng sau đó anh chỉ yên lặng ngồi uống rượu cùng với đám bạn, có mỹ nhân vây quanh nhưng anh cũng chỉ khép hờ mắt không hề có hứng thú. Từ Bạch Dương dẫn Nhiếp Thanh Anh đến gặp bạn bè của mình, giới thiệu bạn gái với bọn họ.
Từ Bạch Dương xuất thân từ gia thế thư hương lại kết hôn với một vũ công gia cảnh bình thương. Người nhà họ Từ lại dễ dàng đến thế? Nam nữ trong tiệc rượu ai nấy cũng tỏ vẻ chúc phúc nhưng sau lưng đều mỉm cười đầy thích thú ngồi chờ phim hay.
Chu Minh thờ ơ, chốc chốc lại nhìn sang một cái. Bạn bè nhìn dáng vẻ suy sụp của anh thì đau lòng vô cùng. Chu tam thiếu thất tình, bọn họ liền giúp anh ngăn cản mấy em gái đang định tiến lên mời rượu, không để bọn họ làm phiền đến anh. Chu tam thiếu sa sút tinh thần nằm vật trên sofa nửa sống nửa chết, dáng vẻ trông vô cùng suy yếu.
Không lâu sau, Từ Bạch Dương dẫn Nhiếp Thanh Anh ra cửa sau rời đi, Chu Minh bật dậy từ sofa, gõ vào đầu mấy anh em của mình. "Đứng dậy, đứng dậy hết cho tôi!
Chu Minh, "Đôi cẩu nam nữ kia đi rồi, theo dõi cho tôi."
Mọi người hoang mang, "Theo dõi làm gì?"
Bị đạp một phát, mấy anh em dường như đã tỉnh rượu, từ dưới đất bò dậy. Chu tam thiếu một chân đạp lên bàn rượu, khí thế hừng hực, mặt dày nói, "Này mà theo dõi cái gì? Yêu đương thì sao gọi là theo dõi chứ!"
Bạn bè kinh ngạc: "Yêu đương?"
Chu Minh, "Yêu đơn phương thì không phải yêu à! Dựa vào đâu mà kì thị tôi?"
...
Mấy người tài xế vội vàng lái xe chở mấy anh "con ông cháu cha" đuổi theo sau. Toàn bộ đều là xe xịn, không phải BMW thì là Mercedes, cả đoàn xe gào thét ầm ĩ trên đường trông rất phong cách.
Chu Minh ngồi trên chiếc xe đầu tiên, bình tĩnh chỉ huy tài xế đuổi theo xe đằng trước, thấy Từ Bạch Dương quẹo vào một khu chung cư không cao cấp lắm. Một người khác lấy điện thoại ra gọi, sau đó bảo vệ chung cư mở cửa cho bọn họ vào.
Chiếc xe dừng lại nấp dưới bóng cây to rồi tắt máy xe, Chu Minh ngồi yên trên xe nhìn chằm chằm vào chiếc xe vừa dừng lại phía trước thì thấy Từ Bạch Dương và Nhiếp Thanh Anh xuống xe.
Hai người đứng trước xe nói với nhau vài câu, sau đó Từ Bạch Dương theo Nhiếp Thanh Anh đi vào hành lang.
Cả đám bạn yên tĩnh theo dõi qua cửa kính xe, không ai dám hó hé vì sợ chọc vào Chu Minh.
Chu Minh bình tĩnh nói, "Chờ."
Bọn họ không xuống xe chỉ ngồi chờ trên xe. Một nam một nữ cùng nhau lên lầu còn vì lí do gì nữa chứ...Trong xe tối đen như mực, mấy người bạn đuổi theo phía sau cũng không dám nói với Chu Minh. Một lát sau, họ bất ngờ khi nhìn thấy Từ Bạch Dương đi xuống.
Anh ta lên xe rồi rời đi.
Chu Minh hỏi, "Bao lâu?"
Tài xế trả lời, "Ặc, nửa tiếng."
Ánh đèn đường từ bên ngoài chiếu vào hắt lên gương mặt người đàn ông. Mọi người nhìn thấy nụ cười kỳ quái của anh. Chu Minh thả lỏng cả người, lắc lắc cái cổ cứng đờ, nụ cười trên khóe môi ngày càng kỳ quái. Anh cứ cười không ngừng, cười đến nỗi mấy người ngồi trong xe yên lặng cách anh thật xa. Có người không chịu nổi bèn hỏi, "Có gì mà cậu vui thế?"
Chu Minh cứ cười mãi, "Một người đàn ông đêm hôm đến nhà người phụ nữ, chưa đến nửa tiếng đã rời đi, nếu không phải bất lực thì chính là muốn "ăn phở"."
Chu Minh, "Dù là loại nào thì cũng đều đáng để ăn mừng."
...
Cả đám người ồ lên rồi theo Chu Minh xuống xe cùng anh ăn mừng. Chu Minh lấy điện thoại ra mở nhạc, anh cất giọng lanh lảnh hát một bài không theo tiết tấu. Đại gia Chu Minh đã quên mất chuyện mình bị lệch múi giờ. Anh cầm điện thoại gọi người mang pháo hoa đến đây.
Đám bạn bè hùa theo cổ vũ, "Hay, tam thiếu hát hay lắm! Thêm một bài nữa nào!"
Đây là một khu chung cư lâu đời nên lầu không cao lắm. Lúc Nhiếp Thanh Anh đang ngẩng người ở trên nhà thì nghe thấy bên dưới có ai đó nổi điên đang "gào thét". Tiếng hát cứ như ma âm xuyên qua tai, ầm ĩ vô cùng. Nhiếp Thanh Anh đau khổ che lỗ tai lại thầm nghĩ, "Hát hay cái mông ấy."
Đợi một hồi mà bên dưới lầu vẫn còn chưa chịu yên, Nhiếp Thanh Anh bèn gọi điện thoại cho cảnh sát báo có người gây rối trật tự.Đọc nhanh tại Vietwriter.com