Các đồng nghiệp vui vẻ giúp cô dâu chọn áo cưới, Nhiếp Thanh Anh cứ bình tĩnh ngồi đó làm "người mẫu quảng cáo" cho tiệm. Dù cô đến chỉ ngồi một chỗ, không nói câu nào đi nữa thì đồng nghiệp đã cảm thấy cô rất nể tình rồi. Nhân viên trong tiệm cũng không dám quấy rầy Nhiếp Thanh Anh, thật không ngờ, trưa nay cô dầu đến thử áo cưới, nữ thần Nhiếp ngồi bên cửa sổ đã làm cho cửa tiệm bọn họ thu hút được nhiều khách hàng hơn.
Bọn họ chỉ hận không thể để người đẹp ngồi trong tiệm mình mỗi ngày như thế -- mỹ nhân như Nhiếp Thanh Anh, nếu mặc áo cưới của tiệm vào sẽ càng tạo nên hiệu quả.
Nhưng rõ ràng, cô dâu không phải là Nhiếp Thanh Anh, nhân viên cửa hàng vô cùng thất vọng khi biết được Nhiếp Thanh Anh đã kết hôn rồi, hơn nữa, áo cưới của cô có khi còn mắc hơn tất cả áo cưới trong tiệm cộng lại. Cô dâu đến thử áo cưới hôm nay là một vũ công trụ cột khác trong vũ đoàn của tỉnh - Lương Hiểu Bạch.
Lương Hiểu Bạch sắp kết hôn rồi, chú rể vẫn là Từ Bạch Dương. Đồng nghiệp sau lưng cô ta nói này nói nọ, suy đoán cô gái tầm thường như Lương Hiểu Bạch mà có thể gả vào nhà họ Bạch, chắc chắn là nhờ bác sĩ bảo cưới. Có người còn thề thốt khẳng định rằng mình thấy bụng của Lương Hiểu Bạch to ra, chắc chắn đã mang thai. Hơn nữa, Lương Hiểu Bạch đã xin từ chức, có lẽ sau khi cưới sẽ rút lui ở nhà làm vợ hiền. Đồng nghiệp ai ai cũng hâm mộ cô ta gặp thời, đồng thời thái độ đối với Lương Hiểu Bạch cũng thay đổi, thỉnh thoảng lại lén nhìn Nhiếp Thanh Anh.
Nếu bọn họ nhớ không lầm, bạn trai cũ của Nhiếp Thanh Anh là Từ Bạch Dương? Sau đó, Nhiếp Thanh Anh lại gả cho Chu tam thiếu của nhà họ Chu quyền thế. Sau khi Chu Minh đánh vũ công nam trong vũ đoàn một trận, không còn ai dám nói sau lưng Nhiếp Thanh Anh nữa. Nhưng bây giờ Lương Hiểu Bạch gả cho Từ Bạch Dương... Vài đồng nghiệp nhạy bén đã ngửi thấy mùi: Lúc trước, Nhiếp Thanh Anh và Từ Bạch Dương chia tay không lẽ là do Lương Hiểu Bạch đào góc tường? Lương Hiểu Bạch là kẻ thứ ba ư?
Tin đồn truyền khắp vũ đoàn.
Nhiếp Thanh Anh không hề lên tiếng, cô chỉ chuyên tâm chuẩn bị đồ đạc bay đi Bắc Kinh. Cô đã bỏ lỡ cuộc thi tháng mười, lần này đến thủ đô là do cô Tôn Dĩnh Hồng mời đến hợp tác trong một bài múa. Vũ hội của cô giáo Tôn được xuất hiện trong hội nghị quốc tế, đây chính là cơ hội của tất cả vũ công trong nước. Vũ công mà vũ đoàn tỉnh A tiến cử chính là Nhiếp Thanh Anh. Sau khi cô quay trở lại thành phố A đã bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi lần này.
Lúc trước cô và Từ Bạch Dương chia tay, từ đầu đến cuối, cô không hề nói chuyện anh ta ngoại tình cho người khác biết. Bây giờ trong vũ đoàn đều truyền tai nhau, nói Lương Hiểu Bạch là kẻ thứ ba, Từ Bạch Dương đã ngoại tình, Nhiếp Thanh Anh lại càng không phủ nhận.
Cô vốn dĩ không thèm để ý đến mấy chuyện này, ban đầu còn canh cánh trong lòng chuyện Từ Bạch Dương, sau khi mối quan hệ giữa cô và Chu Minh tốt hơn, cô cũng không còn quan tâm đến cái người tên Từ Bạch Dương này nữa. Cho nên, dưới ánh mắt đầy phức tạp của Lương Hiểu Bạch, cô có thể thẳng thắn nhận thiệp cưới của bạn trai cũ dưới ánh mắt đầy phức tạp của Lương Hiểu Bạch. Cô không ngại khi tham gia hôn lễ của bạn trai cũ từng cắm sừng mình, chuyện này khiến Lương Hiểu Bạch vô cùng khó chịu.
Nhiếp Thanh Anh không quan tâm đôi vợ chồng sắp cưới này, cô chỉ hờ hững ngồi một bên xem cô ta thử áo cưới. Mặc dù không chọn áo cưới, nhưng cô có thể ngồi nói chuyện phiếm với ông xã.
Chu Minh hỏi, "Vợ ơi, thời tiết ở thành phố A tốt lắm nhỉ? Em nhớ ra ngoài tản bộ, phơi nắng nhé."
Nhiếp Thanh Anh đang ngồi bên bệ cửa sổ phơi nắng đang định nhắn tin trả lời "Được", nhưng cô bỗng dừng lại, nghĩ nghĩ rồi lại xóa, cô hỏi, "Sao anh biết thời tiết ở đây rất tốt hả? Có phải anh nắm rõ bây giờ em đang làm gì đúng không?"
Chu Minh lập tức trả lời, "Vợ à, đó là do anh quan tâm em mà! Anh vì em mà xem dự báo thời tiết ở thành phố A đó! Vợ ơi, em thay đổi rồi, em không còn tin anh nữa!"
Nhiếp Thanh Anh chần chờ một lát, "Vậy là em hiểu lầm anh rồi? Em đang ở trong tiệm áo cưới, đồng nghiệp em sắp kết hôn."
Chu Minh, "À, đồng nghiệp sắp kết hôn à. Có phải quan hệ giữa hai người bọn em không tốt đúng không? Anh thấy quan hệ của em và đồng nghiệp không thân cho lắm, em không cần tham gia náo nhiệt đâu. Ngồi một chút là được, đồng nghiệp của em gian xảo lắm, em không đối phó nổi đâu."
Thái độ hờ hững nhẹ nhàng này của Chu Minh... Nếu bảo anh thật sự không biết cô đang làm gì, với tính kiểm soát của anh, nhất định anh sẽ lòng vòng hỏi này hỏi nọ. Nhưng bây giờ anh lại lạnh nhạt bảo cô cách xa đồng nghiệp mình ra... Cô không chỉ nghi ngờ Chu Minh biết rõ mình đang làm gì, cô còn nghi Chu Minh biết Lương Hiểu Bạch.
Nhưng sao lại có chuyện như vậy?
Cho đến bây giờ, cô chưa từng nhắc đến chuyện của Từ Bạch Dương và Lương Hiểu Bạch, anh cùng lắm là gặp qua cô ta vài lần mà thôi, sao anh lại biết rõ như thế?
Dựa vào kinh nghiệm trải đời của Nhiếp Thanh Anh, cô nhận ra thái độ của anh khác hẳn với lúc hi hi ha ha bình thường. Cô do dự, nhưng lại không muốn đoán ông xã từng gặp Lương Hiểu Bạch sau lưng mình, hoặc là chuyện cô và Từ Bạch Dương chia tay có liên quan đến anh...
Chu Minh nhịn không được lại hỏi, "?... Vợ ơi, sao em không nói chuyện?"
Nhiếp Thanh Anh chậm rãi gõ chữ, "Anh chắc chắn biết em đang trong tiệm áo cưới, còn biết bạn trai cũ của em kết hôn."
Bên kia cứ hiện "đối phương đang soạn tin", nhưng cả buổi trời vẫn không thấy trả lời.
Nhiếp Thanh Anh bất đắc dĩ, cô càng lúc càng hiểu rõ tính cách hung hăng ẩn dưới vẻ ngoài luôn cười đùa kia, "Anh đừng phái người theo dõi em nữa. Em không cần bảo vệ, cứ như âm hồn bất tán, khó chịu lắm."
Chu Minh dừng lại, có lẽ cảm thấy mọi lời giải thích đều vô dụng, mà giọng điệu của Nhiếp Thanh Anh không giống như đang tức giận. Anh nhanh chóng gửi tin nhắn thoại sang, lấy lòng nhận mình sai, chọc vợ vui để vợ quên đi cảm giác khó chịu khi bị theo dõi.
Áo cưới là giấc mộng của các cô gái. Trước đó, các đồng nghiệp đã được mời sang Đức tham dự hôn lễ lãng mạn như truyện cổ tích của Nhiếp Thanh Anh và Chu Minh, bọn họ hâm mộ không thôi. Đáng tiếc, hôn lễ của cô, người bình thường chỉ dám đứng một bên hâm mộ. Nhưng tiệm áo cưới này rất bình dân, mấy đồng nghiệp đến giúp Lương Hiểu Bạch chọn áo cưới, chọn chọn một hồi, ai cũng đều đến mặc thử một lần.
Đến khi Lương Hiểu Bạch mặc xong áo cưới đứng trước gương cả buổi, quay đầu lại chỉ thấy mỗi Nhiếp Thanh Anh đang ngồi bên cửa sổ. Cô yên tĩnh hoàn toàn đối lập với bầu không khí ồn ào trong tiệm áo cưới, Nhiếp Thanh Anh cúi đầu bận rộn trò chuyện với chồng mình. Nữ thần chưa bao giờ động vào điện thoại, thế mà giờ đây ngày ngày ôm khư khư điện thoại bên mình, chỉ vì ông xã quá lắm lời. Chỉ cần để điện thoại xuống, nữ thần có thể sẽ bỏ lỡ tin nhắn của ông xã.
Lương Hiểu Bạch đi qua, cô ta mặc váy cưới trắng tinh khôi, váy trắng đính đá khẽ bay theo từng bước chân. Nhưng khi cô ta nhìn sang cô gái đang ngồi dựa vào cửa sổ bên kia, chỉ cảm thấy dù chỉ là một bộ đồ bình thường, cô ta cũng không bằng Nhiếp Thanh Anh. Không tao nhã như cô, không thuần khiết như cô, không cao quý như cô.
Lương Hiểu Bạch ngồi xuống, bỗng cất tiếng, "Đang nói chuyện với ông xã hả?"
Nhiếp Thanh Anh ngẩng đầu, nhìn thấy áo cười liền biết là ai. Cô nhàn nhạt lên tiếng, cất điện thoại vào, thấy mình ngồi trong đây mà không để ý đến cô dâu thì cũng không tốt cho lắm. Nhiếp Thanh Anh mở miệng, "Váy cưới đẹp lắm."
Vẻ mặt Lương Hiểu Bạch mất tự nhiên, "..."
Nghĩ thầm, quả nhiên Nhiếp Thanh Anh không biết cách nói chuyện. Bây giờ, toàn bộ vũ đoàn đều biết áo cưới của Nhiếp Thanh Anh như thế nào? Cô lại khen áo cưới của Lương Hiểu Bạch xinh đẹp? Đây không phải là đang giễu cợt cô ta ư?
Nhưng trong lòng Lương Hiểu Bạch biết rõ Nhiếp Thanh Anh không phải là loại người như vậy, dù toàn bộ vũ đoàn ở sau lưng mắng mình là "kẻ thứ ba" thì chắc chắn trong đó không có người bị phản bội - Nhiếp Thanh Anh.
Lương Hiểu Bạch cười khổ lắc đầu. Cô ta kinh ngạc nhìn Nhiếp Thanh Anh, rồi lại nhìn điện thoại trong tay cô. Mắt cô ta tối lại, thấp giọng nói, "Cô và tam thiếu thật hạnh phúc. Tam thiếu đối xử với cô tốt như thế, anh ấy chắc hẳn rất yêu cô. Cô thật may mắn, lúc nào cũng có người yêu thương ở bên cạnh."
Nhiếp Thanh Anh khách sáo đáp lại, "Ông xã cô cũng rất yêu cô. Chúc hai người trăm năm hạnh phúc."
Lương Hiểu Bạch lại lắc đầu mà không nói gì.
Chỉ có cô ta tự mình biết, cuộc hôn nhân này có bao nhiêu chênh vênh. Cô ta cố gắng bao lâu nay, bị người ta chửi bới tới giờ, mượn cái thai trong bụng để kết hôn. Nhưng hợp đồng của cô ta và Chu Minh ngày một đến gần. Người ngoài chỉ thấy cảnh tượng nở mày nở mặt của cô ta, nhưng trong lòng Lương Hiểu Bạch lại đang rất lo lắng. Hôn lễ càng đến gần thì cô ta lại càng bất an.
Lương Hiểu Bạch nhìn sang Nhiếp Thanh Anh, lẩm bẩm, "Tôi thật hâm mộ cô. Người thì xinh đẹp, đi đến đâu mọi người cũng chú ý đến cô chứ không hề để ý đến bọn tôi. Múa lại giỏi, có thiên phú, nếu cô đứng hạng nhất thì người ta không còn quan tâm đến hạng hai, hạng ba, nếu thế thì còn có ý nghĩa gì. Từ Bạch Dương yêu cô, Chu Minh cũng yêu cô, người yêu cô nhiều như thế... Thế nhưng cô lại không hề quan tâm. Cô cứ vui vẻ sống trong thế giới của bản thân, những thứ khác đều là đồ bỏ, có tốt hay không cô cũng chưa bao giờ tức giận, chưa bao giờ thấy buồn."
"Tôi chỉ nghĩ vì khí chất hờ hững của cô nên mới khiến cho đàn ông đều yêu cô. Không có được thì luôn là tốt nhất. Nhưng vẻ đẹp của cô, tôi có học cũng không học được. Mọi người đều nói cô là nữ thần, nữ thần thì sẽ khác hẳn với những người bình thường như chúng tôi."
"Dù tôi có xinh đẹp, mặc váy cưới gả cho Từ Bạch Dương, thì tôi cũng không phải là nữ thần, vẫn không bằng cô. Cô là ánh trăng, là nốt chu sa trong lòng đám đàn ông. Cô càng không quan tâm, bọn họ lại càng yêu cô. Vậy còn bọn tôi thì sao? Là kẻ thay thế của cô à? Đám đàn ông không có được cô, nên lấy bọn tôi góp cho đủ số, sống qua ngày..."
Nhiếp Thanh Anh, "Cô gái có thể sống qua ngày có gì không tốt? Sao cứ phải sống dưới cái bóng của tôi?"
Đôi mắt đen láy của Lương Hiểu Bạch ngân ngấn nước, bị Nhiếp Thanh Anh cắt ngang, cô ta không nói gì thêm.
Nhiếp Thanh Anh đứng dậy, cúi đầu nhìn cô gái mặc váy cưới đang ngồi trên sofa, hàng mi dài che giấu thần sắc của cô, "Mỗi một người đều là duy nhất. Lúc cô hâm mộ tôi, tôi cũng rất hâm mộ cô. Tôi chưa bao giờ so đo với cô, cho nên cô cũng đừng so đo với tôi."
Lương Hiểu Bạch thấy thật buồn cười, cô ta kích động đứng dậy.
Đừng so đo với cô?
Cả trái tim của Từ Bạch Dương đều dành cho cô, Lương Hiểu Bạch sao không thể so đo với cô? Chu thiếu vì cô mà ký hợp đồng với cô ta, Lương Hiểu Bạch sao không thể để tâm đến cô? Nữ thần quả thật không biết khó khăn của nhân gian, nói chuyện nghe thật nhẹ nhàng... Lương Hiểu Bạch không phản bác lại, vì các đồng nghiệp thử áo cưới đã quay lại, ồn ào đi đến đây.
Cô ta chỉ có thể rời đi.
Sau khi cô ta đi, điện thoại Nhiếp Thanh Anh cứ rung mãi. Cô lo nói chuyện với Lương Hiểu Bạch, Chu Minh lại tưởng cô đang giận, liên tục hỏi cô "Em có ở đó không?". Lúc Nhiếp Thanh Anh đang đọc tin "Em có đó không?", Chu Minh lại gửi thêm cả chục tin "có đó không" đến. Đoán chừng bên kia có việc nên anh không tiện gọi điện trực tiếp. Nhưng đang bận mà anh còn gửi tin nhiều như thế... Nhiếp Thanh Anh bị Chu Minh bom tin mà hoa cả mắt, điện thoại cũng đơ luôn.
Ông xã cô vẫn tiếp tục bom tin.
Nhiếp Thanh Anh không thể nhịn nổi nữa, cô kéo ông xã vào danh sách đen ngay lập tức.
Thế giới rốt cục đã thanh tĩnh.
Nhiếp Thanh Anh thở phào nhẹ nhõm.
...
Nhiếp Thanh Anh kéo Chu Minh vào danh sách đen ba tiếng, Chu Minh giận đến nổi muốn gọi điện thoại cho cô ngay. Nhưng cuộc họp chiều nay rất quan trọng, thực sự không thể gọi cho vợ anh được, đành phải nén giận vào trong. Trên đường đi, anh tranh thủ thời gian gọi cho cô mấy cuộc điện thoại nhưng Nhiếp Thanh Anh đang luyện múa, không mang điện thoại trong người, anh cứ gọi đến khi hết tiền. Cả ngày hôm đó, Chu Minh đều bận gặp khách hàng, buổi tối sau khi uống rượu liền lăn ra ngủ, chờ đến sáng hôm sau, anh mới nhớ ra chuyện vợ anh đã kéo anh vào danh sách đen.
Trong lòng anh rất tức giận!
Anh nhất định phải dạy cho Thanh Anh một bài học, phải bắt cô thôi ngay cái tật hở cái là kéo anh vào danh sách đen này cho anh! Có vợ nhà ai mà mỗi lần không vui liền kéo chồng vào danh sách đen hay chưa? Mà từ lúc kết hôn đến nay, không biết bao nhiêu lần anh bị cô kéo vào danh sách đen rồi.
Chu Minh gào thét trong lòng cả buổi, cầm điện thoại định chiến đấu một lần nữa. Anh theo thói quen mở khung chat ra, ngạc nhiên khi phát hiện vợ anh đã kéo anh ra ngoài rồi. Chu tam thiếu khẽ cười, thầm nghĩ: Anh Anh bệnh kiều.
Sau đó anh lại nghĩ: Không được! Có kéo anh ra khỏi danh sách đen cũng không được! Anh muốn dạy cho cô một bài học, để cô nhận ra rằng việc hở tí là chặn anh là không được.
Đúng lúc này, Nhiếp Thanh Anh gửi tin nhắn đến: Chu Minh, anh dậy chưa?
Chu Minh đọc tin nhắn của cô, ngón tay khẽ giật, cố gắng khống chế không để mình nhắn tin lại, phải để cho cô lo sốt vó lên mới được. Kết quả, Nhiếp Thanh Anh lại nhắn tiếp: Hôm nay em bay, trưa là đến thủ đô rồi, anh có đến đón em được không?
Lần này Chu Minh đứng ngồi không yên.
Anh đã quên mất sự kiên quyết vừa nãy của mình, kinh ngạc gửi tin nhắn thoại cho vợ, "Bay tới thủ đô? Sao lại bay sang đây? Em đến đây để xin lỗi anh hả?"
Chu Minh vừa hết hồn vừa cảm thấy ngại ngùng, anh nói, "Ây gu, không cần phiền phức thế đâu. Anh biết em có tâm là được rồi, nhưng đừng vì chuyện nhỏ này mà chạy đến đây đâu. Chồng vẫn yêu em, chồng tha lỗi cho em đó, chồng biết em đã nhận lỗi rồi nên không tức giận đâu."
Nhiếp Thanh Anh không trả lời, cô gọi thẳng đến cho anh.
Bạn học Nhiếp khó hiểu, "Anh đang nói gì thế, ông xã? Em đến thủ đô công tác mà."
Chu Minh, "..."
Nhiếp Thanh Anh chuyển chủ đề rất tự nhiên, "Anh rảnh để nhận điện thoại rồi hả?"
Chu Minh tức giận, "Không rảnh!"
Nhiếp Thanh Anh, "À, thôi được. Vậy anh cứ bận chuyện của anh đi, em gọi bạn em đến đón vậy..."
Chu Minh bỗng cảnh giác: Bạn học? Nam hay nữ? Nhất định là nam rồi! Vợ anh xinh đẹp tuyệt trần, bạn học kia chắc chắn cũng thầm mến vợ anh, chứ không thì không thể chỉ cần một cuộc điện thoại mà đến ngay được... Chu Minh lập tức mỉm cười, dịu dàng đáp, "Nói gì thế? Chồng em ở ngay thủ đô mà em gọi người khác đến đón là sao? Anh còn chưa biết em đến đây làm gì, em phải nói rõ ràng cho anh."
Nhiếp Thanh Anh, "Không cần, thế thì cực cho anh lắm, anh cứ bận chuyện của anh đi."
Chu Minh, "Anh không sợ cực! Em đứng đó chờ anh!"Đọc nhanh tại Vietwriter.com