Trong đầu ông tính toán kế hoạch, nhưng ngoài mặt lại rất bình tĩnh, "Cô gái, cô tên gì? Ai bảo cô chạy đến đây gọi tôi là "ba"? Đoàn trưởng, đây là người trong vũ đoàn các anh hả? Sao lại không biết điều như vậy?"
Đoàn trưởng không biết phải nói sao cho phải.
Nhiếp Thanh Anh không lướt web, cũng không đọc mấy tin giải trí, cho nên mãi đến một lúc sau cô mới biết Chu đại gia đã hiểu lầm từ "ba" mà cô đã gọi ông. Nhiếp Thanh Anh kinh ngạc, quan sát người đàn ông trung niên vẫn còn rất phong độ trước mặt mình. Không ngờ ông lại không hề biết mình là ai. Nhiếp Thanh Anh giải thích, "Không phải con gọi ba là "ba nuôi"."
Chu đại gia nhìn sang một vị lãnh đạo đứng kế mình, "Ông xem, tôi biết ngay đây là hiểu lầm mà..."
Nhiếp Thanh Anh nhỏ giọng nói tiếp, "Con gọi ba là "ba", là vì..."
Chu đại gia vừa nghe thấy từ "ba" liền đau đầu, vội vàng nói, "Cô bé này làm sao vậy..."
Nhiếp Thanh Anh nói hết câu, "Con là vợ của Chu Minh!"
Chu đại gia đang chứng minh mình trong sạch với lãnh đạo, "Ông thấy không, tôi biết..." Mọi lời nói bỗng dưng bị mắc nghẹn trong họng. Ông trừng to mắt, sợ hãi nhìn về phía cô gái đang đứng. Nhiếp Thanh Anh gật đầu chào ông, dịu dàng lại xinh đẹp.
Ánh mắt của Chu Kiến Quốc khi nhìn cô đã trở nên khác thường.
Kinh sợ, nghi ngờ, mê mang, tức giận, xấu hổ, hài lòng, khó hiểu, không hài lòng... Tất cả cảm xúc xuất hiện cùng lúc thông qua một ánh mắt.
Chu Kiến Quốc vươn tay bắt tay con dâu mình, "Chào cô*"
*Ở đây ông Chu dùng 您好, dùng để chào hỏi những người bề trên, biểu thị sự kính trọng.
Dưới ánh mắt ngơ ngác của mấy lãnh đạo bên cạnh, bạn học Nhiếp bình tĩnh đưa tay, "Chào ba."
Mấy vị lãnh đạo chỉ đành cười cười, chữa cháy bằng vài câu xã giao, "Hiểu lầm thôi.". "Hóa ra là người một nhà à.", "Lão Chu này, sao ông không chịu giới thiệu hả?". Sau đó quay sang hỏi chuyện Nhiếp Thanh Anh, biết tiết mục của cô hôm nay đã được đưa đi bình chọn thì lại khen vài câu. Không phải lãnh đạo coi trọng cá nhân Nhiếp Thanh Anh mà là do cái danh con dâu của Chu đại gia nên mới nói chuyện với cô. Chỉ bấy nhiêu đó thôi đã khiến cho mấy người bên vũ đoàn hài lòng không thôi.
Vì mấy vị lãnh đạo và Chu đại gia phải đi chỗ khác kiểm tra. Trước khi đi, ông Chu cứ ngoái đầu lại nhìn Nhiếp Thanh Anh bằng ánh mắt đầy phức tạp, muốn nói rồi lại thôi. Ngại có người ngoài ở đây nên ông đành mang một bụng nghi ngờ, lưu luyến rời đi.
Sau khi ông Chu đi rồi, Nhiếp Thanh Anh không đi gặp cô Tôn Dĩnh Hồng mà mình luôn mong ngóng nữa. Cô cứ thấp thỏm không yên. Lần đầu tiên cô nhắn tin với chồng mà lòng lại bất an thế này, cô báo cáo với chồng, "Chu Minh, em vừa gặp ba của anh. Hình như em làm ba giận ngay từ lần đầu gặp mặt rồi, làm sao đây anh?"
Mọi hôm anh Chu luôn trả lời nhanh chóng nhưng hôm nay bỗng dưng không có hồi âm gì, Nhiếp Thanh Anh mất mác cất điện thoại vào, điều chỉnh lại tâm trạng rồi đi tìm cô Tôn Dĩnh Hồng nhờ cô nhận xét vũ đạo của mình.
Chu Kiến Quốc vẫn còn đang tiếp mấy vị lãnh đạo đi kiểm tra. Chờ đến khi tiễn bọn họ lên xe, ông nhiệt tình vẫy tay, "Hẹn mọi người vào ngày mai nhé. Tôi đã đặt một bữa tiệc, mọi người nhất định phải đến dự đấy!"
Mấy vị lãnh đạo cười chào tạm biệt, nụ cười trên môi Chu Kiến Quốc như gió xuân ấm áp. Sau khi lãnh đạo vừa đi, ông quay lại nhìn trợ lý mình, vẻ mặt khiếp sợ không thôi, "Chu Minh có vợ rồi hả? Cái thằng khỉ gió đó lấy vợ hồi nào vậy?"
Nhóm trợ lý:... Tốc độ trở mặt của chủ tịch còn nhanh hơn cả bánh tráng.
Trợ lý cẩn thận trả lời, "Vừa nãy tôi có tra qua, Chu tam thiếu... kết hôn đã được ba tháng rồi. Nhưng mà chủ tịch cứ yên tâm đi! Mặc dù cậu ấy cưới chui nhưng không phải tùy tiện kết hôn đâu, nghe nói cậu ấy thầm mến cô Nhiếp từ lâu rồi."
Chu đại gia, "...!!!!"
Cưới chui! Ba tháng! Từng câu từng chữ như đâm thằng vào đầu của ông.
Chu Kiến Quốc chỉ tay vào trợ lý của mình, ngón tay run rẩy, máu nóng như muốn xông thẳng lên đầu, không nói nên lời. Ông chỉ tay vào trợ lý, nhưng lại càng muốn chỉ thẳng vào mặt thằng con trời đánh của mình. Lần trước gặp nó ông hẹn nó về nhà ăn cơm nhưng nó lại cự tuyệt. Tính ra thì khi đó Chu Minh đã kết hôn được hai tháng rồi. Lúc làm việc, họp hàng tuần, họp cuối tháng đều có mặt chủ tịch là ông đây tham gia. Ít nhất một tuần Chu Kiến Quốc sẽ gặp thằng con ông 1 lần một tuần để giải quyết công việc, nhưng đến giờ Chu Minh vẫn không hề nói chuyện nó kết hôn cho ông biết.
Chu đại gia tức muốn hộc máu, "Ai cho nó kết hôn! Nó dám kết hôn tùy tiện thế hả! Vì sao kết hôn lại không báo cho tôi! Muốn làm tôi tức chết ư! Mấy người còn giúp nó giấu tôi ư? Nó nghĩ nó là ai? Trong mắt nó còn có người ba này hay không? Mau gọi điện cho nó! Gọi ngay cho tôi!"
Trợ lý phát rầu, thầm nghĩ bình thường toàn là chủ tịch giận dỗi cậu chủ, có thèm nói chuyện với cậu ấy đâu, bọn tôi cũng không dám quan tâm đến cậu ấy. Cứ nghĩ Chu Minh chơi bời lêu lổng ở bên ngoài thôi, ai mà ngờ cậu ấy lại đột nhiên cưới chui thế này. Trợ lý gọi điện cả buổi trời mà không có ai bắt náy. Cậu ta bất lực nhìn Chu đại gia, "Có lẽ Tam thiếu đang bận nên không nghe máy."
Chu Kiến Quốc tức tối lấy điện thoại mình ra tự gọi cho anh, bên kia bảo là số không có thực.
Chu đại gia, "..."
Trợ lý bên cạnh nhỏ giọng nói, "Chủ tịch, chuyện này, hình như Tam thiếu kéo chủ tịch vào sổ đen rồi."
Chu Kiến Quốc lườm cậu trợ lý lắm mồm, "Bộ tôi không biết chắc?"
Dưới ánh mắt chết chóc của chủ tịch, cả người trợ lý run lên, yên lặng lui về sau. Chu đại gia im lặng một lát, nghiến răng nghiến lợi bấm một dãy số khác, bên kia cũng báo số không có thực giống hệt khi gọi cho Chu Minh.
Chu Kiến Quốc hết chịu nổi, quay đầu phát giận lên người trợ lý, "Gọi cho mẹ nó ngay."
Trợ lý vội vàng ấn số, lúc đữa điện thoại cho ông Chu, ông nghe thấy giọng nói cách cả một đại dương, tâm thần hoảng hốt. Gionjg nữ cất lên từ bên đầu dây kia, "Alo, xin hỏi ai vậy?"
Chu đại gia hắng giọng, "Tôi đây."
"Tút tút tút." Điện thoại bị ngắt ngay lập tức.
Chu đại gia, "..."
Trợ lý, "..."
Mặt Chu Kiến Quốc xanh mét, vô cùng đặc sắc, một hồi sau ông mới nói, "Gọi lại."
Lần này là do trợ lý gọi, điện thoại được kết nối lần nữa. Ông Chu vội vàng đoạt lấy cơ hội cúp điện thoại của đối phương, nhanh chóng nói, "Tôi cho bà biết, con bà kết..."
"Tút tút tút" Điện thoại lại bị cúp ngang.
Ông Chu không tin, lại lấy điện thoại của trợ lý khác, tự mình nhập số điện thoại. Nhưng lần này điện thoại không hề đổ chuông, bên kia đã tắt máy.
Chu đại gia, "..."
Ông im lặng, vừa nãy còn đang nổi giận đùng đùng thì bây giờ bỗng nhiên nở nụ cười tự giễu. Trả điện thoại cho trợ lý, ông quay đầu rời đi mà không nói một lời. Ngồi lên xe, ông mở xem tấm hình được lưu trong điện thoại. Ánh nắng khẽ lướt qua hàng cây bên phía ngoài cửa sổ, ông ngồi xem hình cả một lúc lâu. Ánh mắt chứa đầy hoài niệm.
Mấy người trợ lý nhìn nhau, có mấy người mới vào làm nên không biết chuyện xưa. Người trợ lý lâu năm thổn thức không thôi: Người mà chủ tịch vừa gọi điện đến chính là vợ trước của ông, nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng - bà Lâm Quân Yến.
Chủ tịch trải qua ba cuộc hôn nhân. Cuộc hôn nhân đầu tiên là do cha mẹ quyết định, ở quê cưới chui chứ không hề đăng ký kết hôn. Sau khi Chu Kiến Quốc lên đại học, ông quen bà Lâm Quân Yến, đấy là lần đầu đăng ký kết hôn, sau lại sinh con trai là Chu Minh, được ba vợ giúp đỡ nên sự nghiệp của ông không ngừng phát triển. Về sau, người vợ bị ông vứt bỏ dưới quê dẫn theo con gái lên đây tìm ông, Lâm Quân Yến ly hôn với ông rồi ra nước ngoài sống, đoạn hôn nhân thứ hai cứ thế mà kết thúc. Mấy năm sau, bà vợ đầu tiên qua đời vì ung thư, Chu Kiến Quốc lấy người vợ thứ ba, chính là bà Chu nhỏ bây giờ, sinh được một cô con gái.
Ông có bốn người con, bà Chu nhỏ lại đang mang bầu một đứa, nhưng ông Chu chỉ có một đứa con trai là Chu Minh. Ông muốn bồi dưỡng anh... Đáng tiếc, Chu Minh lại không nghĩ thế.
...
Dù là tin nhắn Wechat của vợ hay điện thoại từ ba, Chu Minh đều không nhận được. Vì điện thoại của anh đã hết pin. Chu Minh hẹn Khương Dược gặp nhau nên anh tan làm từ sớm. Anh về nhà sạc điện thoại, vẫn chưa tới giờ hẹn, mà Khương Dược là ngược luôn đúng hẹn từ trước đến giờ nên sẽ không đến sớm. Một mình ở nhà quá chán nên anh đi dạo một vòng quanh nhà, tiện tay lấy một cuốn sách của Nhiếp Thanh Anh ra xe,
Một đống sách đều là nội dung mà anh không có hứng thú. Chu Minh chọn cả buổi trời, sau đó lấy cuốn. Nhìn trang bìa, khóe môi Chu Minh khẽ giật, anh trề môi ghét bỏ. Nhưng để giết thời gian, thế là anh cầm nó ngồi xuống sofa bắt đầu đọc.
Đọc một hồi, hàng mày Chu Minh khẽ nhếch lên, có vẻ thú vị đây.
Thời gian trôi qua từng phút, Chu Minh vẫn ngồi bất động. Anh ngồi gác chân trên sofa, nghiêm túc đọc sách. Tin nhắn từ Wechat không nghe thấy, điện thoại gọi đến cũng không hay, Chu Minh như đắm chìm vào thế giới tiểu thuyết, say mê không về, lưu luyến không quên.
Anh nhanh chóng đọc hết quyển sách, thế nhưng mà phát hiện ra nó vẫn chưa kết thúc.
Chu Minh kinh ngạc, "Sách dày thế này cũng hơn ba mươi vạn chữ mà vẫn chưa kết thúc là sao? Loại sách thế này mà cũng cho xuất bản ư?"
Anh nghĩ mãi mà không ra, nhưng lại ngứa ngáy vì nội dung đoạn cuối trong truyện, thế là không cam lòng quay lại thư phòng, anh thất vọng khi vợ chỉ mua có một cuốn. Chu Minh đành phải tự thân vận động, rút điện thoại vừa sạc đầy ra rồi vội vàng lên mạng tìm truyện này.
Sau đó, anh phát hiện ra truyện này có hơn ba trăm vạn chữ.
Anh bấm vào kết quả tìm kiếm đầu tiên trên Baidu thì gặp quảng cáo "tình yêu", bấm vào mấy trang liền vẫn thấy quảng cáo đó. Vất vả lắm anh mới vào được một trang có giao diện khá sạch sẽ, tìm được tên truyện này, Chu Minh khiếp sợ, "Mợ nó, chữ nhiều thế sao mà viết được hay vậy. Ba trăm vạn chữ, còn phải mua mới đọc được? Bà tác giả này nghèo đến phát điên rồi ư?"
Truyện này vừa máu chó, lại phi logic, lúc thì ma giới, lúc thì sát thủ đệ nhất thế giới, lát lại là Mary Sue. Có vậy thôi mà viết đến ba trăm vạn chữ.
Chu Minh xem cả buổi, quyết định bấm vào đọc, "Để tôi xem loại tiểu thuyết rách nát này còn có thể nát bao nhiêu."
Sau đó, Chu tam thiếu thản nhiên ngồi xuống, cầm điện thoại tải phần mềm đọc truyện về, lật từng trang từng trang để đọc...
...
Đến khi Khương Dược gõ cửa nhà Chu Minh, anh vẫn chưa thỏa mãn, thậm chí còn không muốn bàn chuyện làm ăn gì cả.
Khương Dược nhìn dáng vẻ như vừa mới tỉnh ngủ của anh, im lặng hỏi, "Cậu ở nhà một mình làm gì vậy? Cứ như bị người ta hút khô vậy?"
Chu tam thiếu cười tủm tỉm, "Lại đây tôi giới thiệu cho cậu một món mới.."
Khương Dược không hiểu mô tê gì, "Tiểu thuyết ngôn tình năm trăm vạn chữ? Sao hôm nay cậu lại đọc ngôn tình thế này? Bộ hay lắm hả?"
Chu Minh, "Cũng không hay lắm. Nhưng mà lại ghen tuông khắp nơi, máu chó xô xô chậu chậu. Mới có hai mươi vạn chữ thôi mà nữ chính đã phá thai ba lần, sinh một đứa con thiên tài, thay thận, bán máu cho nữ phụ, nhảy lầu hai lần. Đến nỗi tù mà cũng vào được một lần rồi. Thế mà thím nữ chính ăn ngon ngủ khỏe, sống vẫn tốt lắm. Tôi đang muốn xem sau này thế nào, thằng nam chính cặn bã thế này mà nữ chính vẫn cứ dây dưa. Tôi muốn xem thím tác giả này làm sao mà viết đủ năm trăm vạn chữ. Mấy cô gái trên mạng bây giờ đúng là ý tưởng phong phú ghê, tôi đây xách dép chạy theo cũng không kịp. Học tập khiến chúng ta tiến bộ, tôi đang cố gắng tiến bộ đây."
Đúng vậy, Chu Minh thấy bộ Giám Đốc kia không đủ đô, thế là Chu tiểu tiên nữ tung hoành ngang dọc trên mạng toại nguyện tìm được một bộ hợp gu với mình trong một rừng tiểu thuyết vài trăm vạn chữ. Nhiếp Thanh Anh chắc chắn không ngờ rằng, cô còn chưa đụng đến tiểu thuyết thì chồng cô không những đọc say sưa mà còn "học một biết mười", lên mạng tìm thêm tiểu thuyết để đọc. Chu tam thiếu đúng là có một trái tim thiếu nữ không ai có thể địch lại được.
Khương Dược, "..."
Cơ mặt anh khẽ co rút, dù đối mặt với Chu Minh bao nhiêu lần thì anh vẫn rất phục Chu Minh, "Cậu... đúng là vẫn ưu tú như ngày nào."
Khương Dược, "Để điện thoại xuống đi, chúng ta bàn chuyện hợp tác cho xong rồi cậu hãy đọc tiếp, được không hả Tam thiếu?"
***
Mình đã tìm thấy anh cùng cha khác ông nội với Chu Minh rồi =))) Xin giới thiệu lệnh chủ của Phạm Hành Sát Thổ - Bạch Chuẩn, siêu bám vợ, siêu mặt dày. Đặc biệt là truyện này đã hoàn rồi nha mọi người ơi =))) Huyền Trung Mị nha ^ ^!Đọc nhanh tại Vietwriter.com