• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhiếp Thanh Anh liên tục bảo nếu anh bận thì không cần đến sân bay đón cô, Chu Minh lại cứ nói không bận. Kết quả là giữa trưa Nhiếp Thanh Anh xuống sân bay, Chu Minh lại gọi đến thông báo anh đang trên đường đến, bảo cô ráng chờ anh thêm nửa tiếng.
Chu Minh sợ cục cưng của mình bị đói nên nói, "Nếu không em đi kiếm gì ăn đi. Đừng chờ anh."
Nhiếp Thanh Anh, "Anh chưa ăn hả? Em chờ anh đến rồi ăn chung."
Trong lòng Chu Minh như được lấp đầy bởi sự cảm động, ngọt ngào như kẹo. Cũng có một ngày, người chưa bao giờ quan tâm anh có tốt hay không sẽ để ý rằng anh ăn cơm hay chưa. So với Nhiếp Thanh Anh lạnh như băng lúc mới cưới, bây giờ cô đã tiến bộ rất nhiều. Chu Minh dịu dàng nói, "Vậy, vậy em đợi anh đến rồi ăn luôn nhé. Nhưng em cứ ăn lót dạ trước đi, mua bánh hay gì ăn trước đi, đừng để đói bụng."
Nhiếp Thanh Anh, "Không cần đâu."
Lúc trước mỗi lần cô tập múa thường xuyên bỏ lỡ giờ cơm, qua cơn rồi thì không ăn luôn. Huấn luyện quanh năm suốt tháng, cô sớm quen với việc bỏ bữa.
Nhưng Chu Minh không cho phép cô tùy ý, không quan tâm đến sức khỏe của mình như thế. Tài xế lái xe phía trước, Chu Minh ngồi ghế sau ân cần dặn dò vợ mình, cuối cùng anh nói, "... Cơ thể của em bây giờ không phải chỉ của riêng em! Em phải phụ trách hai sinh mạng đó. Để mình đói thì không sao, để người khác đói chết thì phải làm sao?"
Nhiếp Thanh Anh, "...?"
Cô ngỡ ngàng hỏi lại ông xã nhà mình, "Em mang thai hả? Em mất trí nhớ rồi ư? Sao lại không biết cơ thể này của em không phải của mình em nữa rồi?"
Chu Minh vừa nãy còn nghiêm túc dặn dò, lúc này đã cười phá lên, "Cơ thể không chỉ của mình em, mà còn là tâm can của anh nữa. Em đói thì tim anh đau."
Nhiếp Thanh Anh, "..."
Chu thiếu lại nhây nữa rồi.
Dù biết anh đang nghịch ngợm, nhưng mấy câu dỗ ngọt thế này vào tai khiến lòng cô mềm nhũn, cả người tê dại. Sau khi cúp điện thoại, hai gò má Nhiếp Thanh Anh ửng đỏ, khóe môi cứ cong lên. Đôi mắt cô tràn ngập sự dịu dàng, cô lưu luyến mở khung chat của mình và Chu Minh ra xem lần nữa, xem xong lại buồn cười.
Được một người như thế yêu thích là một chuyện vô cùng vui vẻ. Sống cùng với "ảnh đế", mỗi ngày trôi qua đều rất đa dạng, cô càng ngày càng thích ông xã của mình. Mỗi người đều có từng giai đoạn khác nhau trong cuộc đời, cô đã từng lãng phí hơn mười năm ở cạnh Từ Bạch Dương, cô không vì Chu Minh mà phủ nhận bản thân trong quá khứ. Nhưng có đôi khi cô cảm thấy tất cả đều là định mệnh, hôm nay của mười năm sau, số phận đã định cô và Chu Minh là vợ chồng hợp pháp.
Nhiếp Thanh Anh của tuổi 16 sao có thể nghĩ đến cuộc đời mình sẽ bị cuốn vào con đường "diễn xuất" thế này đâu?
Cô kéo vali đến đứng một chỗ, điện thoại lại rung lên, là mấy người bạn ở thủ đô gửi tin nhắn hỏi cô đã đến nơi chưa. Nhiếp Thanh Anh trò chuyện với bọn họ một lát, Chu Minh lại nhắn tin giục cô kiếm đồ ăn lót dạ. Cô bó tay với Chu Minh rồi, cô cứ cảm giác như có camera đi theo mình, anh có thể biết cô đang làm gì mọi lúc mọi nơi. Nhiếp Thanh Anh là người thụ động, cô không hoàn toàn bài xích chuyện Chu Minh sắp cho cô. Vì ông xã liên tục dặn cô đi ăn, Nhiếp Thanh Anh đành phải đi mua một bịch khoai tây chuên.
Sân bay người đến người đi, Nhiếp Thanh Anh ngồi trên vali chậm chạp xé bịch khoai tây vị cà chua ra ăn từng cọng từng cọng, chậm rãi nhưng lại rất tao nhã. Cô gái xinh đẹp ngồi một chỗ hồi lâu mà chưa rời đi, người qua đường cứ lặng lẽ nhìn cô, thầm đoán xem cô có phải là ngôi sao nào đó không. Thậm chí có người còn mạnh bạo chạy đến xác nhận, xin chữ ký. Chuyện thế này gặp nhiều thành quen, Nhiếp Thanh Anh bình tĩnh giải thích mình chỉ là người bình thường, khẳng định không phải là minh tinh.
Về sau cô dứt khoát đội nón, đeo khẩu trang che mặt mình lại.
Dù gì thủ đô nhiều bụi, làm thế để tự bảo vệ bản thân.
Không thể ăn khoai được nữa, Nhiếp Thanh Anh buồn bực cúi đầu nhìn bịch khoai tây trong tay mà ngẩn người. Bỗng nhiên, vai bị đẩy một cái, Nhiếp Thanh Anh đang ngồi trên vali bị mất thế, vali trượt về phía trước một mét, cô vội vàng ổn định lại cơ thể, vội chụp lấy tay cầm, che miệng hét lên, "A --"
Nhờ tập múa nên năng lực kiểm soát cơ thể của cô khá mạnh, khi vali trượt đi, cô vẫn có thể ngồi vững trên vali một lúc. Sau đó, có một cánh tay từ phía sau duỗi đến, nắm vai giữ cô lại.
Tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tức giận ngẩng đầu lên thì thấy ông xa đứng sau lưng cúi đầu cười với cô.
Nhiếp Thanh Anh, "Ông xã, anh làm em sợ đấy?!"
Cô mang khẩu trang nên lúc nói chuyện giọng cứ ồm ồm, Chu Minh cười híp mắt, cố ý nói, "Gỡ khẩu trang xuống đi, nói chuyện cứ như muỗi kêu thì sao anh biết em đang nói gì hả?"
Nhiếp Thanh Anh kéo khẩu trang xuống, định lặp lại câu vừa nãy. Chu Minh đứng sau lưng cô khẽ nhíu mày, anh đưa tay nâng mặt cô lên rồi hôn xuống đôi môi ấy. Chóp mũi đụng vào cằm cô, cằm lại đụng vào mũi cô, trán tì trán nhẹ nhàng chạm vào rồi lại tách ra, đến khi môi chạm môi. Nụ hôn có độ khó cao thế này khiến Nhiếp Thanh Anh run lên, làm rớt cả nón, mái tóc dài như thác nước xõa tung ra.
Đôi môi lạnh buốt mút lấy khóe môi cô, xương quai xanh của Nhiếp Thanh Anh gồ lên, lúc được anh dịu dàng ôm lấy gương mặt mình, trái tim cô như muốn nhảy ra.
Nụ hôn vừa duy mĩ lại vừa lãng mạn, người qua đường nhìn đến ngây người, sau đó vội vàng lấy máy ra chụp ảnh lại.
Chu Minh cũng không làm quá, chỉ hôn một cái rồi buông ra, anh lui về sau ba bước, nhìn cô gái vẫn còn chìm đắm trong nụ hôn, lau vết son dính bên khóe môi. Chu Minh nhíu mày, cất giọng phê bình, "Em ăn gì rồi? Toàn là vị cà chua, làm anh mất cả hứng."
Mặt Nhiếp Thanh Anh bỗng nhiên đỏ bừng.
Nữ thần luôn cao quý, lạnh lùng bỗng trở nên có sức sống hẳn, cô nhảy xuống khỏi vali, chạy đến đánh anh tới tấp. Nữ thần nổi giận, "Ông xã!!"
Chu Minh ôm cô vào lòng.
Tiếng máy ảnh "tách tách" vang lên, đèn flash lóe lên liên tục.
Nhiếp Thanh Anh mất tự nhiên né tránh, định đẩy Chu Minh ra. Cô đẩy tay Chu Minh, "Đừng có khoa trương như thế, mọi người đang nhìn kìa."
Chu Minh lạnh nhạt, khoát vai cô đẩy cô cất bước, thuận tiện ngồi xuống nhặt nón của cô lên, đội lên cho cô. Chu Minh đáp, "Nhìn thì sao? Chúng ta không phải minh tinh, bị chụp thì có làm sao? Anh Anh, trai xinh gái đẹp hợp lại, khoa trương là để cho quần chúng rửa mắt. Quần chúng không cho phép em lãng phí tài nguyên."
Nhiếp Thanh Anh, "..."
Nhiếp Thanh Anh còn có thể nói gì nữa?
Cô nhếch môi, nở nụ cười nhạt nhẽo, "... Được thôi."
Thế là cô ngồi trên vali mặc chồng đẩy đi, cô cố gắng nhịn xuống -- Ông xã quá quậy, một hai đòi phải khoe tình cảm, cô không nói được gì, anh cứ yêu cô, cưng chiều cô thế này, cô cũng hết cách rồi.
Thấy bà xã vui vẻ, Chu Minh luôn cẩn thận, lúc nào cũng muốn đối xử tốt với cô, hiển nhiên đã quẳng chuyện hôm qua cô chặn anh ra sao đầu: Vợ anh chặn anh là có nguyên nhân, anh không cần phải hỏi, anh chỉ cần tự kiểm điểm bản thân, đừng để sau này vợ chán mình là được.
...
Hai người cùng nhau ăn cơm, đón Nhiếp Thanh Anh ra khỏi sân bay, rồi lại chở cô đến chỗ tiếp theo. Ngồi trên xe, Nhiếp Thanh Anh mới từ từ thông báo cho ông xã chuyện mình đến thủ đô công tác. Nhưng công việc Chu Minh khá bận, Nhiếp Thanh Anh đến thủ đô cũng vì muốn gia nhập đội của cô Tôn Dĩnh Hồng, ở cùng mọi người để tiện cho việc tấp múa, thời gian có lẽ sẽ hơi lâu.
Chu Minh lập tức tỏ vẻ không sao cả, chờ anh lấy được đầu tư thì sẽ ở lại thủ đô cùng vợ, khi nào cô về thì anh sẽ về theo.
Nhiếp Thanh Anh uyển chuyển từ chối, "Thế thì không tốt đâu. Sẽ làm chậm trễ công việc của anh mất."
Chu Minh không thèm để ý, "Chậm trễ cái gì? Bên thành phố A có Khương Dược rồi, anh ở đây làm việc cũng giống nhau cả thôi, chỉ là không cần phải đến công ty trình diện. Công ty bọn anh mới thành lập, làm việc dựa vào internet, khác hẳn với những công ty truyền thống khác. Em đừng lo."
Anh dừng lại, nghiêng đầu nhìn Nhiếp Thanh Anh bên cạnh, cúi đầu hôn cô một cái, ấm giọng nói, "Mà anh kiếm nhiều tiền cũng là vì em mà. Em muốn làm gì anh cũng có thể làm cùng em, anh không thể để em vứt bỏ chỉ vì tiền tài. Tất cả vấn đề đều có thể giải quyết bằng tiền, thì tính là gì? Điều anh muốn chính là, Anh Anh sau này là nghệ thuật gia, nổi tiếng trong và ngoài nước, phải có nhiều tiền thì anh mới có thể ủng hộ em, cùng em đi khắp thế giới."
Nhiếp Thanh Anh cúi đầu, trái tim run lên, bàn tay đan lấy tay anh khẽ siết chặt: Anh bảo anh kiếm tiền là để cô tiêu?
Nhiếp Thanh Anh nghi hoặc, "... Nhưng trước đến nay em không hề biết anh có bao nhiêu tiền, tiền lương của anh cao hay thấp? Không phải có người nói sau khi kết hôn thì chồng sẽ nộp tiền cho vợ mà, sao đến giờ em vẫn chưa thấy anh nộp tiền cho em?"
Sau khi kết hôn, thỉnh thoảng khi thiếu tiền thì cô sẽ dùng thẻ của Chu Minh, nhưng đa phần cô và anh đều tự tiêu tiền của mình. Từ trước đến nay cô không hỏi anh, anh cũng không nhắc đến.
Chu Minh, "..."
Mạch não của vợ anh thật thần kỳ... Mợ nó, anh giả vờ đến nổi quên mất chuyện lúc đầu khai báo tài sản với cô rồi.
Chu Minh bị vả mặt, ho khan không ngừng, sau lại vội vàng cam đoan, "Anh làm gì có tiền lương? Công ty đang đưa vào hoạt động, anh không có lương. Mà thu chi tài khoản của anh khá phức tạp, anh sợ em không hiểu nên không có nói. Nếu Anh Anh nguyện ý giúp anh quản lý tiền bạc, anh rất vui."
Nhiếp Thanh Anh ừ một tiếng, "Em sẽ làm một người vợ tốt."
Lúc nói những lời này, Nhiếp Thanh Anh hiển nhiên không hề biết tài sản của Chu Minh phiền phức thế nào. Cô chỉ nghe Lộ Khê nói vợ chồng nhà người ta sau khi kết hôn đều để vợ giữ tiền, mỗi tháng chỉ cần cho chồng tiền tiêu vặt là được. Nhiếp Thanh Anh muốn học làm một người vợ tốt, không biết Chu Minh có vui không nhưng cô cũng muốn quản lí tiền bạc. Bây giờ xem ra có lẽ Chu Minh không bài xích việc này, lòng cô càng thêm vui.
Nhìn hai người mải mê nói chuyện, tài xế chuyên tâm lái xe, Chu Minh thao thao bất tuyệt giới thiệu với Nhiếp Thanh Anh về công việc của mình ở thủ đô. Nhiếp Thanh Anh muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng chờ được lúc ông xã ngừng nói liền xen vào, "Chu Minh, trong khoảng thời gian ở đây có lẽ em không ở cùng với anh rồi."
Chu Minh, "...!!!"
Sấm sét giữa trời quang!
Đây là muốn ở riêng ư?
Chu Minh bình tĩnh hỏi, "Tại sao? Anh có nhà ở thủ đô mà, em không ở với anh thì ở với ai?"
Nhiếp Thanh Anh giải thích, "Mỗi ngày em phải tập múa, đi đi về về thì phiền lắm. Em định đến ký túc xá của vũ đoàn của Lộ Khê ở cùng, ở đấy thì tiện hơn. Khi nào rảnh em sẽ đến thăm anh."
Chu Minh thở phào nhẹ nhõm, "Làm anh sợ muốn chết, miễn em không chán anh là được."
Nhiếp Thanh Anh yên lặng liếc anh một cái.
Chu Minh nghiêm túc dạy dỗ vợ, "Anh Anh, em vầy là không hiểu chuyện rồi. Sao lại đến chỗ Lộ Khê ở? Rủi như cô ấy đưa bạn trai về nhà, em có thấy ngại không? Mà rõ ràng là chồng em ở đây, em thà ở với bạn chứ không thèm nhìn chồng em, người ta nhìn vào sẽ nghĩ là vợ chồng chúng ta lục đục. Bên cạnh anh cũng toàn là gái đẹp, anh hy vọng em suy nghĩ cẩn thận.
Nhiếp Thanh Anh, "..."
Cô cười hỏi lại, "Thế anh muốn sao?"
Chu Minh, "Anh đi theo ở khách sạn với em! Khách sạn tình yêu! Lúc ở nước ngoài anh đã muốn thử rồi, nhưng sợ em xấu hổ, ngại ngùng. Nhưng giờ thì khác rồi, anh thấy tình cảm của chúng ta đã có sự thay đổi. Hai vợ chồng mình chưa ở khách sạn tình yêu bao giờ, anh muốn thử lâu rồi, muốn mở mang kiến thức một chút."
... Khách sạn tình yêu?
Nhiếp Thanh Anh nhìn ông chồng đang kích động của mình bằng ánh mắt phức tạp, anh đang tìm địa chỉ khách sạn trên điện thoại. Nhiếp Thanh Anh hít một hơi thật sâu rồi nhìn ra cửa sổ. Được thôi, khách sạn tình yêu thì khách sạn tình yêu. Có lão chồng như thế cô cũng không thể trả lại hàng được.
...
Hai người đến nhà của Chu Minh trước, anh tích cực dọn hành lý, sau lại đến vũ đoàn thủ đô. Nhiếp Thanh Anh muốn giúp nhưng Chu Minh không cho, chỉ bảo cô ngồi ở dưới đợi một lát. Lúc hai người đang đưa đẩy thì Lộ Khê gọi đến. Nói không lại chồng, cô đành để anh tự thu dọn hành lý, còn mình thì ngồi dưới lầu chờ anh, thuận tiện nói chuyện điện thoại với Lộ Khê.
Lộ Khê nghe Nhiếp Thanh Anh nói không ở cùng mình vì Chu Minh cứ đòi ở cùng Nhiếp Thanh Anh thì có hơi tiếc nuối, thất vọng đáp, "Ông xã nhà cậu dính người quá rồi đấy."
Nhiếp Thanh Anh không nói gì.
Cô có thể cảm nhận được tính kiểm soát của Chu Minh, nhưng chuyện này không cần nói cho Lộ Khê, không phải sợ cô ấy nghĩ cô tủi thân, vì cô mà đứng ra bênh vực. Thực ra là cô không muốn nghe người khác nói Chu Minh không tốt - Vì anh ấy thật sự rất tốt.
Lộ Khê gợi chuyện, "Nhiều bạn học cùng đi với mình lắm, ban đầu định làm bữa tiệc bất ngờ cho cậu mừng cậu quay về. Bây giờ cậu lại đi theo chồng, mọi người bên này buồn lắm." Bên kia rất ôn ào, chắc là mấy người bạn đang nói chuyện, Lộ Khê còn nói, "Không thì thế này. Thanh Anh, cậu đang ở đâu? Bọn mình sang đó tìm hai vợ chồng cậu nha? Vũ đoàn chúng ta quen nhau, để bọn mình giúp cậu tham khảo khách sạn, thuận tiện gặp chồng cậu luôn, đến tối mọi người cùng nhau ăn cơm."
Hồi còn đi học Nhiếp Thanh Anh là hoa khôi của khoa múa, tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi, bạn bè rất muốn gặp cô, muốn xem Chu tam thiếu rốt cục là ai mà có thể cưới được nữ thần mà mọi người mơ ước.
Nhiếp Thanh Anh không giỏi từ chối người khác, bạn học nhiệt tình đòi sang giúp đỡ, cô ngại không dám nói chuyện khách sạn đã có chồng mình lo, cô không quan tâm chuyện này lắm. Thế là Nhiếp Thanh Anh gật đầu, báo địa chỉ để bọn họ đến đây. Không ngờ lúc bọn họ đang gọi điện thì có vài bạn nam ở gần đây, Lộ Khê vừa nhắn tin trong nhóm, mấy bạn nam ở gần đó lập tức tỏ ý sẽ đến đây trước.
Mọi người cười toe toét, "Giúp hai người dọn nhà!"
Nhiếp Thanh Anh đứng dưới lầu một lát, chưa đến mười mấy phút, mấy bạn học cũ đã lái một chiếc SUV đến. Bọn họ chạy vào khu chung cư rồi xuống xe, tất cả đều là nam, nhìn thấy khu chung cư cao cấp, hoa khôi Nhiếp Thanh Anh duyên dáng yêu kiều đứng chờ một bên, bọn họ bỗng có cảm giác hoảng hốt. Nữ thần sau khi kết hôn, da dẻ hồng hào, khí chất như lan, hờ hững xa cách. Trong nháy mắt, thời gian như quay vòng như trở lại thời đại học, bọn họ cứ đứng ngắm nhìn nữ thần, tóc dài, eo thon, dịu dàng động lòng người.
Nhóm bạn học cũ ngại ngùng, "Thanh Anh, lâu rồi không gặp! Hôn lễ của cậu bọn mình có việc bận nên không thể đến dự, cậu có nhớ bọn mình không?"
Đương nhiên Nhiếp Thanh Anh không nhớ rõ, nhưng cô vẫn dịu dàng trả lời, "Nhớ chứ."
Nhiếp Thanh Anh đã sớm quen với việc tán gẫu với người xa lạ.
Mặc dù Nhiếp Thanh Anh thích yên tĩnh ít nói, lại thêm vẻ đẹp động lòng người kia, mấy bạn nam vây quanh nữ thần của mình, không khí dần thả lỏng, bọn họ hỏi chuyện mấy năm gần đây cô thế nào, còn hứa nhất định sẽ tìm một khách sạn tốt nhất cho nữ thần. Có người định gọi cho người quen, tìm nơi ở tốt nhất cho nữ thần. Nhưng Nhiếp Thanh Anh ngăn cản, "Không cần đâu, ông xã mình..."
Bạn học vung tay lên, "Nói gì thế? Bạn bè với nhau cả, vào lúc này sao có thể không giúp đỡ lần nhau? Ông xã cậu có lợi hại cách mấy cũng không bằng thổ địa thủ đô như bọn mình. Nghe mình đi..."
Bạn học, "Không những tìm khách sạn cho bọn cậu, bọn mình còn đưa đến tận nơi luôn! Ngồi xe mình nè!"
Bạn học nhiệt tình như thế làm cô không xen được lời nào.
Đúng lúc này, Chu Minh kéo vali xuống lầu, vừa bước xuống cầu thang anh vừa cúp điện thoại. Dưới bóng cây xanh mát thấp thoáng bóng dáng Nhiếp Thanh Anh, Chu Minh biết bạn học Nhiếp Thanh Anh đến đây giúp đỡ, nhưng đứng từ chỗ của anh chỉ thấy Nhiếp Thanh Anh đang quay lưng về phía mình, chứ không hề thấy bạn bè của cô.
Chu Minh vui vẻ đi tới, cất giọng tùy ý, "Anh Anh, khách sạn tình yêu đã đặt được rồi! Phòng tốt nhất, phòng tổng thống thì chất lượng chắc chắn khác hẳn phòng thường. Anh muốn thử xem khách sạn tình yêu này có gì khác so với khách sạn thông thường."
Khách, khách, khách sạn tình yêu?!?!?!?!
Nhóm bạn học nháy mắt ngây ra như phỗng.
Nhiếp Thanh Anh choáng váng mặt mày, đưa tay đỡ trán.
Chu Minh vừa quẹo cua liền thấy mấy bạn học nam đứng bên cạnh Nhiếp Thanh Anh.
Chu Minh, "..."
Cảm giác như muốn tắt thở vây quanh mọi người.
Một hồi lâu, Chu Minh bình tĩnh lại, "Thật ra khách sạn tình yêu cũng bình thường mà. Chúng tôi là vì... ừm, rèn luyện thân thể."
Nhiếp Thanh Anh càng tuyệt vọng, "Ông xã, câm miệng."
Giải thích thế này thà không giải thích còn hơn.Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK