Cô gái một tay kéo vali, tay còn lại nắm thật chặt, lo lắng đến độ mồ hôi ướt đẫm cả tay, chỉ sợ mình cố gắng cách mấy cũng sẽ nhận lầm chồng.
Bên tai truyền đến giọng nói dịu dàng của Chu Minh, anh trấn an cô, "Em đứng yên đó, đừng đi đâu hết, để anh đi tìm em."
Anh không muốn kiểm nghiệm xem Nhiếp Thanh Anh liệu có nhận ra mình trong giữa biển người này hay không, chẳng may cô nhận lầm thì sao? Sau khi ba mẹ Nhiếp đến thành phố A, nghe mẹ Nhiếp kể lúc cấp 3 có lần Nhiếp Thanh Anh nhìn lầm ba mẹ mình. Ba mẹ ở cùng mình từ nhỏ đến giờ mà Nhiếp Thanh Anh còn nhận lầm được, nên bây giờ Chu Minh không muốn bắt nạt vợ mình.
Chu Minh nhanh chóng nhìn thấy bóng dáng luống cuống của vợ mình giữa biển người mênh mông. Hình như cô đang lo lắng, nhưng dáng đứng lại rất chuẩn, khí chất lãnh đạm, xinh đẹp như từ tranh bước ra. Cô ngẩn người đứng cạnh vali của mình giữa sân bay rộng lớn, nhưng lại rực rỡ hơn mọi người xung quanh.
Ai đi qua cũng đều quay lại nhìn lén Nhiếp Thanh Anh, có người còn mạnh dạn đi tới tính bắt chuyện với cô.
Chu Minh đeo mắt kính Google, đứng một bên thưởng thức dáng vẻ xinh đẹp của vợ mình một lúc rồi cất giọng, tính năng quay phim trên mắt kính được khởi động, sau đó chụp lấy góc nghiêng của Nhiếp Thanh Anh.
Vừa đúng lúc Nhiếp Thanh Anh quay sang nhìn về phía anh.
Âu phục Chu Minh phẳng phiu, anh mang mắt kính trông rất giống với dáng vẻ lúc đi làm thường ngày, nghiêm túc và lịch sự, hoàn toàn khác hẳn với những lúc gặp cô. Hai vợ chồng nhìn nhau cách một lớp mắt kính, Nhiếp Thanh Anh nhìn anh cả buổi mới chịu dời mắt xuống sợi dây chuyền trên cổ anh. Chu Minh khẽ cười rồi đi về phía cô.
Nhiếp Thanh Anh thở phào nhẹ nhõm, đưa hành lý cho anh.
Chu Minh vừa đẩy vali giúp cô vừa hỏi, "Nhận ra anh khó lắm hửm? Có mệt không em."
Nhiếp Thanh Anh thấy anh rất vui, nhưng anh vừa mở miệng đã trêu cô, cô trừng mắt nhìn anh một cái mà không thèm trả lời lại. Chu Minh thấy trêu cô đủ rồi, hắng giọng một cái, nghiêm túc hỏi cô chuyến công tác sao rồi. Nhiếp Thanh Anh nhỏ nhẹ trả lời, "Tốt lắm."
"Được giải rồi hả?"
"Ừm."
Nhiếp Thanh Anh len lén quan sát Chu Minh, quần áo, mắt kính khác hẳn so với lúc ở cùng cô. Sườn mặt góc cạnh, đôi mắt sâu, hàng mày rậm, khí chất ấy khiến lòng người mê đắm, hình như mắt anh có màu xanh... Lúc cô đang chăm chú quan sát, Chu Minh lạnh nhạt mở miệng, "Vợ."
"Hả?"
"Muốn nhìn anh thì em cứ trực tiếp mà nhìn, em nhìn trộm anh làm gì?" Anh nghiêm túc nói xong rồi quay lại chớp chớp mắt với cô. Ánh mắt đầy mệt mỏi ấy đã biến mất sau cái chớp mắt ấy, thay vào đó là sự nghịch ngợm, trêu chọc của một chàng trai mới lớn.
Nhiếp Thanh Anh đỏ bừng cả mặt. Cô nghĩ chắc anh sẽ trêu mình vài câu, nhưng không, Chu Minh chỉ im lặng kéo vali đi cạnh cô.
Nhiếp Thanh Anh khẽ nhíu mày. Cô ít khi nào thể hiện rõ tâm trạng của mình, nhưng mấy ngày đi công tác, Chu Minh chỉ gọi điện thoại hỏi thăm cô vài câu chứ không nói thêm gì, cô thấy nhớ anh lắm. Cô rất vui khi được gặp lại anh. Biểu hiện mỗi khi cô vui vẻ chính là muốn ngắm anh, muốn nghe anh nói chuyện với cô... Nhiếp Thanh Anh cất giọng hỏi, "Anh vừa tan làm là tới đón em luôn hả? Quần áo cũng không thay, bận lắm hả anh?"
Chu Minh chỉ "ừ" một tiếng rồi thôi.
Nhiếp Thanh Anh cúi đầu, hàng mi cong vút giấu đi ánh mắt mất mát của cô.
Hai người đi ra đại sảnh sân bay, Chu Minh ôm vai cô, vẻ mặt anh đầy mệt mỏi, nói, "Đi với Khương Dược cả ngày nay, cơm cũng chưa được ăn. Vợ ơi, chúng ta đi ăn cơm trước nha."
Nhiếp Thanh Anh gật đầu đồng ý. Sau khi gả cho anh, cô đã dần quen với việc mặc anh sắp xếp.
Hai người vào một nhà hàng ở bên ngoài sân bay dùng cơm. Trên đường đi, Chu Minh liên tiếp nhận vài cuộc điện thoại nói về chuyện làm ăn, Nhiếp Thanh Anh chỉ im lặng ngồi bên cạnh nghe anh nói. Đến khi ăn cơm, anh lấy mắt kính xuống, công việc mới tạm thời kết thúc. Hai người lẳng lặng ăn cớm, mấy lần Nhiếp Thanh Anh ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt khó hiểu.
Chu Minh cắt miếng thịt bò, nhíu mày hỏi, "Sao thế?"
Nhiếp Thanh Anh mờ mịt, "Em làm gì sai hả? Sao thấy em về mà anh không vui gì cả? Anh ít nói hẳn... bây giờ lại càng lạnh lùng."
Chu Minh ngơ ngẩn một lát mới ngẩng đầu nhìn cô. Ánh mắt Nhiếp Thanh Anh trong suốt như ánh hoàng hôn soi xuống mặt hồ rực rỡ. Dưới ánh nhìn chăm chú của cô, Chu Minh thất thần một lúc mới lấy lại tinh thần. Anh chỉ xuống quầng thâm mắt của mình cho cô xem, "Em đừng hiểu lầm, tại mấy bữa nay anh không ngủ được, công việc lại quá nhiều nên không muốn nói chuyện. Anh không giận gì em hết, em phải tự tin vào sức quyến rũ của mình rằng, em luôn là người phụ nữ anh yêu nhất."
Nhiếp Thanh Anh quan tâm hỏi anh, "Mệt lắm hả anh?"
Chu Minh thở dài để dao xuống, sau đó nắm chặt tay cô rồi anh nhoài người lên đặt lên mu bàn tay của cô một nụ hôn. Nhiếp Thanh Anh rút tay về nhưng anh lại nắm chặt không buông. Anh cụp mắt, ưu sầu, khổ sở thổ lộ với vợ mình, "Đúng vậy, áp lực rất lớn. Anh không muốn dựa vào ckq, muốn tự mình gây dựng sự nghiệp để đấu với ông ta. Công ty anh vừa mới thành lập, người ta chỉ toàn nể mặt ckq. Anh và Khương Dược muốn thành lập một công ty truyền thông trước mặt tập đoàn Chu thị, người ta dựa vào cái gì để tin tưởng bọn anh mà không chọn tập đoàn Chu thị? Thử nghĩ xem, đoạt tài nguyên của Chu thị khó biết bao nhiêu?"
"Dù gì cũng mệt mỏi cả ngày, công ty có nhiều chuyện phải giải quyết, não anh chết rồi nên không nói được câu nào dễ nghe dỗ vợ anh cả. Vợ ơi, anh xin lỗi."
Anh càng nói càng khiến cô áy náy.
Nhiếp Thanh Anh rất dễ dỗ, nghe chồng bảo anh mệt mỏi như vậy còn chạy đến đón cô khiến cô cảm thấy sự nhạy cảm vừa rồi của mình chính là một tội ác tày trời. Công việc của cô và anh hoàn toàn khác nhau, cô không hiểu công việc của anh thế nào, càng không biết anh lại chịu áp lực lớn như thế. Áp lực thế mà còn phải dỗ ngọt cô, đã vậy cô còn trách anh hờ hững, lạnh lùng... Nhiếp Thanh Anh cụp mắt, áy náy không thôi, "Vậy em có thể làm gì để giúp anh không?"
Chu Minh, "Có chứ!"
Nhiếp Thanh Anh càng thêm áy náy, "Em nên làm gì?"
"Vợ chỉ cần cùng anh làm lễ cưới là anh vui ngay."
Nhiếp Thanh Anh, "...?"
Cô ngẩng đầu, khó hiểu nhìn anh.
Chu Minh chậm rãi nói, "Địa điểm và thời gian anh đã chọn cả rồi. Anh cam đoan với em nó sẽ là một hôn lễ trong mơ, nhất định đó sẽ là ngày đẹp nhất đời em. Tất cả đều do một tay anh chuẩn bị, vợ không cần phải đụng một ngón tay nào cả. Cô dâu nhà người khác thì mệt chứ em thì không đâu. Đến lúc đó, em chỉ cần xin nghỉ một tuần, ăn mặc thật xin đẹp cùng anh đi đến hôn lễ là được."
Nhiếp Thanh Anh, "Chỉ có hai đứa mình thôi ư?"
"Đương nhiên là không rồi. Hôn lễ long trọng như vậy làm sao chỉ có mỗi hai đứa mình? Gia đình hai bên, bạn bè thân thiết đều sẽ được mời đến. Thiệp mời anh cũng viết xong rồi, anh cũng chuẩn bị cho em xong luôn rồi, em chỉ cần viết tên vào là được. Nếu em không rảnh thì anh viết dùm em luôn. Em muốn mời ai đến cũng được, muốn mời bạn trai cũ đến dự cũng được luôn."
Nhiếp Thanh Anh hỏi anh, "Sao lại muốn tổ chức hôn lễ? Lúc ấy kết hôn không phải vì để tbd hết hi vọng sao? Anh ta bây giờ đã hết hi vọng rồi. Anh không thích em hả? Em cũng đã đồng ý sống thật tốt với anh rồi mà. Nhưng tất cả chỉ là sự cố gắng, nêu như cuối cùng hai chúng ta phát hiện ra không hợp nhau thì sao, ly hôn ư? Cử hành hôn lễ chẳng phải đang vẽ thêm chuyện ư?"
Chu Minh không nhận ra thái độ kỳ lạ của cô, "Chị bé ơi, đây sao gọi là vẽ thêm chuyện hả? Gia đình hai bên đều biết chuyện chúng ta kết hôn rồi, bạn bè cũng biết, hai chúng ta tổ chức hôn lễ chẳng phải là chuyện đương nhiên ư? Hơn nữa, dù sau này chúng ta có ly hôn thì hôn lễ này cũng không phải không có ý nghĩa."
"Nó nhất định sẽ là hôn lễ đẹp nhất trong đời em, tin anh đi."
Nhiếp Thanh Anh nhìn anh cả buổi, rồi bỗng nói, "Gia đình hai bên sao lại biết... Anh nói với ba mẹ em chuyện chúng ta kết hôn rồi hả?"
Chu Minh sững sờ.
Anh nhìn cô đứng bật dậy, đôi mắt xinh đẹp nhìn anh chằm chằm, bàn tay được anh nắm lấy đã rút ra, cô quay người đi ra khỏi nhà hàng.
Chu Minh không hiểu tại sao cô lại nổi giận như thế, anh vội cản cô lại, nhưng không ngờ lúc anh cản lại, trên mặt cô lại nở một nụ cười.
Chu Minh đứng trước mặt cô, anh nhìn ngón tay cô khẽ run, gương mặt trắng bệch nên dịu giọng hỏi, "Em sao vậy?"
Nhiếp Thanh Anh nghiêng vai sang chỗ khác, cô lùi về sau một bước, cụp mắt trả lời, "Không có gì, dù sao em cũng không nói lại anh."
Chu Minh, "Có gì từ từ nói, sao em lại không nói không rằng mà bỏ đi như thế, có gì cứ nói với anh nè."
Nhiếp Thanh Anh đứng yên một lát, trợn mắt nhìn anh. Anh càng dịu dàng càng tỏ ra vô tội thì cô lại càng tủi thân, cô nhìn anh nhẫn nại như thế mà chỉ muốn trút ra hết, "Sao anh lại làm thế? Sao anh lại không tôn trọng em? Ba mẹ em luôn nghĩ em sẽ kết hôn với tbd, em cũng đang cố gắng nói với bọn họ về chuyện của anh. Nhưng anh đột nhiên nói với bọn họ như vậy, chẳng may bọn họ giận đến phát bệnh thì sao? Còn tự tay tổ chức hôn lễ... Anh có hỏi qua ý kiến của em chưa? Em đi công tác ba ngày, ngày nào anh cũng gọi cho em nhưng không hề nhắc đến một câu. Sau khi trở về anh lại nói với em anh muốn tổ chức hôn lễ. Anh nói đi, em muốn bất ngờ thế nào?"
Khách trong nhà hàng đều lặng lẽ nhìn về phía bọn họ, bầu không khí vô cunfg kỳ diệu. Mắt Nhiếp Thanh Anh đỏ hoe, chắc là cô tức giận lắm, cả người cô như muốn run lên. Chu Minh đau lòng lắm, anh vội vàng giải thích, "Anh Anh, em hiểu lầm rồi, mọi chuyện không như em nghĩ đâu..."
Nhiếp Thanh Anh biết mình nói không lại anh. Nữ thần bình thường nói chuyện đều nhỏ nhẹ, biết kiềm chế, lúc tức giận cũng chỉ cụp mắt không thèm nhìn xung quanh, gương mặt trắng bệch, "Chu Minh, anh đang bẫy em?"
Tim Chu Minh như muốn ngừng đập: Anh đúng là đang bẫy cô... Cô nhìn ra ư?
"Chắc anh thấy em ngốc lắm, vừa ngốc vừa dễ lừa có đúng không? Anh biết em sẽ không vui cho nên từ nãy đến giờ giả vờ giả vịt khiến em đau lòng, khiến em cảm thấy có lỗi với anh. Sau đó anh đục nước béo cò đớp lấy cơ hội này để khiến em đồng ý tổ chức hôn lễ, có đúng không?"
Dù đau lòng nhưng cô vẫn giữ được phong độ của nữ thần. Nhiếp Thanh Anh không thèm ngước lên nhìn anh, chỉ nhẹ giọng nói, "Không phải anh thích em ư? Sao anh lại có thể làm thế? Sao anh lại đối xử với em như thế?"
Sắc mặt Chu Minh bỗng trở nên khó coi, trái tim như bị kim đâm.
Từ nhỏ đến giờ anh luôn bướng bỉnh, tự do không gò bó, chưa từng có người nào dám nói như vậy trước mặt anh. Ai làm anh mất mặt anh sẽ khiến người đó trả đủ. Nhưng anh lại gặp Nhiếp Thanh Anh, lòng cô như ánh trăng sáng, kích hoạt ý muốn khống chế trong anh... Không phải cô không biết, chỉ là cô bao dung anh mà thôi. Nhưng mà lần này, anh đã chạm phải ranh giới cuối cùng của cô rồi.
Chu Minh không nói nên lời, anh cắn chặt quai hàm cố gắng khống chế tâm trạng của mình. Một lát sau anh mới miễn cưỡng nở nụ cười, cứng ngắc dỗ cô, "Được, được rồi nếu em không thích thì không làm hôn lễ nữa. Để anh gọi điện hủy hết, em đừng khóc mà... vợ ơi..."
Nhiếp Thanh Anh vô cùng đau lòng nhưng lại không biết phải nói gì. Cô chịu đựng sự tủi thân và tôn nghiêm của mình, cúi cùng liếc anh một cái rồi đi ra khỏi nhà hàng. Chu Minh đứng sau mắng một câu, cô không nghe rõ, chỉ biết phía sau vô cùng hỗn loạn.
Trong nhà hàng, khách hàng hoảng sợ khi thấy cô gái vừa quay lưng bước đi thì người đàn ông liền mắng một câu rồi đạp vào bàn cái rầm, sau đó liền đuổi theo. Lúc anh chạy ra thì đụng vào nhân viên phục vụ đang đẩy đồ ăn ra, chén dĩa rơi loảng xoảng đầy đất. Chu Minh đang gấp, trong tiếng gọi của nhân viên, anh tiện tay vét túi móc hết tiền bạc, thẻ ngân hàng vứt hết ra.
Người trong nhà hàng khiếp sợ nhìn đống tiền giấy màu đỏ, đủ loại thẻ ngân hàng bay giữa không trung giống như những cánh bướm khoe sắc giữa vườn hoa.
Sau lưng vang lên giọng nói, "Còn vali của ngài!"
Chu Minh gầm lên, "Cứ để đó cho tôi!"
Anh ra khỏi khách sạn nhìn một vòng, sau đó chọn một hướng chạy theo Nhiếp Thanh Anh.Đọc nhanh tại Vietwriter.com