• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhiếp Thanh Anh đã nói mình và Từ Bạch Dương chia tay nhưng mọi người xung quanh vẫn nghĩ bọn họ là một đôi. Vì phản ứng của Từ Bạch Dương như muốn nói với mọi người rằng hai người họ chỉ đang giận dỗi nhau mà thôi. Nhiếp Thanh Anh là người thích yên tĩnh, cô không quen phải nói với người khác rằng mình và Từ Bạch Dương đã kết thúc. Cô muốn tự mình chữa thương đồng thời không muốn dây dưa với bạn trai cũ, lại dẫn đến kết quả là, người người vui mừng chờ hai người tái hợp.
Nhiếp Thanh Anh cảm thấy thật phiền phức.
Cô không quan tâm Lương Hiểu Bạch và Từ Bạch Dương ra sao, cô còn chưa nghĩ ra phải nói thế nào với ba mẹ mình, Từ Bạch Dương mỗi ngày đến đón cô đi làm, tặng quà cho cô. Tất cả đều là nguyên nhân dẫn đến phiền muộn.
Nhiếp Thanh Anh đã thở phào nhẹ nhõm khi bà Từ hiểu lầm cô bắt cá hai tay, cô nghĩ rằng rốt cục đã có thể kết thúc sự tra tấn này rồi. Ai ngờ vài ngày sau, bà Từ lại hẹn gặp cô muốn tâm sự về chuyện tình cảm của người trẻ tuổi. Nhiếp Thanh Anh không muốn để ý đến Từ Bạch Dương, nhưng vẫn phải kính trọng người lớn.
Chạng vạng tối, sau khi tập múa xong thì Nhiếp Thanh Anh đón xe đi đến nhà hàng Pháp để gặp mặt bà Từ. Bình thường bà Từ đối xử với cô rất hờ hững nhưng vì tôn trọng trưởng bối, cô đặc biệt quay về nhà thay đồ, lên xe bắt đầu trang điểm nhẹ nhàng. Nhưng không ngờ, khi đến nơi, được nhân viên phục vụ dẫn đến chỗ hẹn lại thấy một người đàn ông đứng dậy vẫy tay với cô, "Thanh Anh, muốn hẹn em ra ngoài thôi cũng khó quá."
Đèn chùm tỏa ra ánh sáng dìu dịu, ánh nến chập chờn, đứng trên tấm thảm sang trọng, nhìn thấy người đàn ông mặc âu phục mang giày da, Nhiếp Thanh Anh, "..."
Vừa nhìn thấy Từ Bạch Dương là cô liền hiểu, không muốn nói nhiều, cô xoay người rời đi.
Từ Bạch Dương túm lấy cổ tay cô, thấp giọng cười khổ, "Nhà hàng này rất khó đặt chỗ trước, anh phải đặt trước một tháng mới có bàn. Anh đúng là có nhờ mẹ anh để kết thúc mối quan hệ của chúng ta. Em..."
Anh ta định nói, "Em cho em chút thể diện." Nhưng Nhiếp Thanh Anh vừa nghe anh ta nói muốn chấm dứt nên dừng bước, bắt lấy trọng điểm, "Anh rốt cục đã muốn kết thúc?"
Từ Bạch Dương, "Ừm..."
Nhiếp Thanh Anh kéo ghế ra ngồi xuống.
Nhân viên phục vụ lễ phép cúi đầu, nụ cười bên khóe môi Từ Bạch Dương cứng đờ. Biểu hiện không kịp chờ đợi muốn cùng anh ta chấm dứt của Nhiếp Thanh Anh khiến lòng anh ta phủ một lớp sương mờ. Từ Bạch Dương đứng yên một chỗ cả buổi, đợi đến lúc Nhiếp Thanh Anh ngẩng đầu nhìn thì anh ta mới thở dài ngồi xuống.
Từ Bạch Dương nhìn Nhiếp Thanh Anh, "Nghiêm mặt làm gì? Coi như sau này...chúng ta cũng có thể làm bạn mà."
Thái độ anh ta tùy ý làm Nhiếp Thanh Anh cũng nhẹ nhõm không ít.
Từ Bạch Dương cười nhẹ, "Em còn nhớ lúc chúng ta lên đại học không? Lúc đó ba mẹ không cho anh lên thủ đô học, không cho anh tiền sinh hoạt, nhưng anh còn phải theo đuổi bạn gái. Khi ấy anh chỉ mong khi nào kiếm được tiền, sẽ dẫn em đến nhà hàng sang trọng thế này để ăn thật ngon."
Nghe anh ta nói, ánh mắt Nhiếp Thanh Anh dịu dàng hẳn.
Cô cũng nhớ lúc học đại học hai người bọn họ tình cảm thế nào. Nói thật, Nhiếp Thanh Anh là một người quái dị, có rất nhiều người theo đuổi cô nhưng đều bị sự lạnh lùng của cô đánh bại. Chỉ có mỗi Từ Bạch Dương đột phá vòng vây trở thành người quan trọng nhất.
Nhiếp Thanh Anh suy nghĩ một lát rồi nói, "Em nhớ có một lần vào mùa đông hồi trung học, anh không có tiền mua vé xe về nhà, khi đó còn quan tâm em mượn tiền. Sau đó em đã gom hết tiền trên người cho anh mượn, mặc dù lúc ấy chúng ta chưa có gì nhưng em rất lo cho anh. Ba mẹ em còn tưởng em gặp lừa đảo làm bọn họ lo lắng thật lâu, nhưng lại không dám hỏi em mà chỉ dám gọi điện cho Lộ Khê, cô ấy lại gọi hỏi anh, anh lại nghi ngờ hỏi ngược lại em...đi một vòng, náo nhiệt hẳn lên."
Lúc cô nói chuyện này với giọng điệu dịu dàng, khóe môi khẽ nhếch lên nở nụ cười. Nhưng Từ Bạch Dương lại, "..."
Anh ta lắc lắc ly rượu trong tay, ánh mắt rũ xuống nhìn rượu đỏ sóng sánh bên trong. Dưới ánh đèn, anh ta bị Nhiếp Thanh Anh chọc bật cười, giọng nói vừa cưng chiều vừa bất lực, "Sao em lại nhớ kỹ mấy chuyện mất mặt của anh vậy?"
Nhiếp Thanh Anh nói như đương nhiên, "Em cũng nhớ rất rõ những lúc anh tốt với em. Lúc học đại học, cả trường đều biết bạn trai của em yêu em nhiều bao nhiêu."
Từ Bạch Dương hỏi, "Cái gì em cũng nhớ, vì sao phải chia tay với anh?"
Nhiếp Thanh Anh ngơ ngác một lát, rướn người về phía trước, thật thà đáp, "Tốt thì tốt thật, nhưng lúc không tốt cũng giống như nhau. Có lẽ bây giờ anh rất thích em, anh nghĩ mình chỉ phạm phải sai lầm mà một người đàn ông hay mắc phải. Nhưng em lại không phải là người yêu anh đến nỗi có thể chấp nhận hết những vết dơ như thế."
Từ Bạch Dương, "Cứ phải nhắc đến Lương Hiểu Bạch ư? Em không thể xem như chưa từng có chuyện này sao?"
Nhiếp Thanh Anh kinh ngạc nhìn anh ta, ánh mắt như muốn nói: Sao lại không tồn tại cho được? Nhưng phản xạ của cô hơi kỳ lạ, một lát sau như bừng tỉnh, "Dựa vào lý trí, em có thể chấp nhận sai lầm của anh. Em biết anh đang làm trong nhà nước, danh tiếng không thể quá xấu được, cho nên em sẽ không nói với mọi người chuyện của anh và Lương Hiểu Bạch. Nếu anh đang lo chuyện này thì anh có thể yên tâm."
Từ Bạch Dương cảm thấy miệng đắng chát, cô nghĩ mình quấn lấy cô là do nguyên nhân ấy? Từ Bạch Dương nhẹ giọng đáp, "Nói thế thì em không trách anh nữa? Về sau sẽ không nhắc đến chuyện này?"
Nhiếp Thanh Anh suy nghĩ một lát, dù sao hai người cũng đã chia tay, "Có gì đâu. Cám ơn anh đã cho em thấy rõ bản chất của anh..."
Nhiếp Thanh Anh còn chưa nói hết, Từ Bạch Dương đã nâng ly lên, "Nào, anh mời em một ly."
Anh ta không dám để Nhiếp Thanh Anh nói tiếp, anh ta muốn mình nắm giữ tiết tấu của buổi trò chuyện. Từ Bạch Dương im lặng dẫn dắt Nhiếp Thanh Anh nhớ về quá khứ tốt đẹp của bọn họ, để bầu không khí tốt hơn, anh ta nháy mắt với nhân viên phục vụ xa xa, ý bảo bọn họ sắp xếp chuyện cầu hôn --
Để kết thúc đoạn tình cảm của bọn họ ở nơi này, chính là cầu hôn.
...
Cũng trong thời gian đó, Chu tam thiếu bị kẹt xe trên cầu vượt mà trong lòng như muốn sụp đổ. Ra khỏi xe, anh nhìn mấy hàng xe xếp hàng dài nối đuôi nhau như đang rồng rắn thì tức muốn chửi thề. Anh đứng trên cầu chống nạnh gọi điện thoại mắng thư ký hơn mười phút.
Trần Linh Linh bên kia vô cùng oan ức, "Giám đốc, tôi đang nghỉ phép. Anh nói sau khi ký hợp đồng thì cho tôi nghỉ mà."
Chu Minh nhíu mày, "Tôi sắp mất vợ rồi mà cô còn có tâm trạng nghỉ phép hả?"
Trần Linh Linh, "Tôi cũng không phải kẻ thứ ba! Anh mất vợ thì tôi có cười hay khóc đều không thích hợp mà?"
Chu Minh, "Nói chuyện cho đàng hoàng, tôi ghi âm lại đấy."
Thư ký Trần sợ anh ghi nợ về sau mà khóc không ra nước mắt, "..."
Đùa với giám đốc vài câu, Trần Linh Linh bắt đầu gọi điện hỏi thăm khắp nơi. Một lát sau, Chu Minh không nhịn được mà hút thuốc, thư ký Trần gọi đến, nhanh chóng báo cho giám đốc biết cô Nhiếp đang hẹn hò với Từ thiếu. Theo như bà Từ nói thì lần hẹn này sẽ biến thành hiện trường cầu hôn.
Trần Linh Linh trong lòng yên lặng đốt nến cho giám đốc nhà mình, "Anh xong đời rồi."
Chu Minh lại rất tỉnh táo, "Cô đến nhà hàng đó trước đi, giúp tôi trông chừng, phải nhanh chóng báo cáo tình huống mới nhất cho tôi đấy."
Thư ký Trần khó xử, "Giám đốc à không được đâu. Nhà hàng kia phải hẹn trước một tháng mới được, tháng trước anh hủy hết mọi cuộc hẹn, nên bây giờ chúng ta không có hẹn."
Chu Minh, "Cô qua đó trước đi, để tôi sắp xếp."
Cúp điện thoại của thư ký, Chu Minh mở Wechat, bắt đầu hỏi đám bạn của mình, có người đã hẹn trước ở nhà hàng này, Chu Minh muốn điều chỉnh lại thời gian. Anh hỏi cả buổi, Hàn Đạt hỏi anh, "Cậu muốn làm gì?"
Chu Minh không nói rõ, đám bạn của anh vẫn chưa biết chuyện anh đi đào tường nhà người ta. Nếu cuối cùng vẫn thua Từ Bạch Dương thì thật mất mặt. Chu Minh tùy tiện lấy cớ, "Mấy ngày trước có ký hợp đồng với một minh tinh đó? Cô ta rất hợp với tôi nên muốn mời cô ta một bữa."
Hàn Đạt không hề nghi ngờ, "Thật ư, vậy tốt quá rồi. Cậu chờ một lát."
Chu Minh không ngừng nhìn thời gian, "Nhanh lên, đừng nhiều chuyện mà đi nói lung tung."
Hàn Đạt vỗ ngực cam đoan, "Tôi làm thì cậu cứ yên tâm!"
Hàn thiếu lấy lượt của mình đưa cho Chu Minh để anh bảo thư ký liên hệ trực tiếp với nhà hàng. Sau mấy cuộc điện thoại, Hàn Đạt cảm thấy sảng khoái tinh thần, trong lòng thật vui vẻ. Anh, Chu Minh và Khương Dược là bạn thân từ hồi cấp ba, Khương Dược không nói làm gì, còn Chu Minh thì Hàn Đạt biết rõ năm xưa anh thích Nhiếp Thanh Anh nhiều thế nào.
Nếu không phải lúc đó nhà Chu Minh xảy ra chuyện...Mùa đông năm ấy là lúc Chu Minh đau khổ nhất. Nếu không phải vì chuyện đó thì bạn trai của Nhiếp Thanh Anh chưa chắc gì là Từ Bạch Dương.
Mấy năm nay, mặc dù Chu Minh biểu hiện thoải mái. Nhưng Nhiếp Thanh Anh chính là tử huyệt của anh, ấn một cái là nổ tung. Đợt trước Chu Minh bảo muốn từ bỏ Nhiếp Thanh Anh, Hàn Đạt không thể nào tin nổi. Bây giờ ở cùng một thành phố với Nhiếp Thanh Anh, mà Chu Minh lại muốn hẹn hò với minh tinh, đây đúng là muốn từ bỏ rồi...Tin tốt thế này mà Chu Minh lại không cho Hàn Đạt nhiều chuyện đúng là muốn bức chết anh ta.
Thế là trong lúc phấn khích, Hàn thiếu không đi nhiều chuyện với người khác mà lại gọi điện cho minh tinh mà Chu Minh muốn hẹn hò, "Báo cho cô một tin tốt! Chu thiếu muốn hẹn cô, cô phải nắm chắc cơ hội đó!"
Nữ minh tinh đang chạy sô nghe thấy thế thì bất ngờ, "Thật ư? Tam thiếu muốn theo đuổi tôi?"
Hàn Đạt, "Tôi lừa cô làm gì? Chính miệng cậu ấy nói với tôi, cậu ấy có ấn tượng tốt với cô. Không có hảo cảm thì sao lại ký hợp đồng với cô? Cậu ấy đang nâng đỡ cô đấy!"
Hàn Thiếu và nữ minh tinh cùng nhau vui vẻ, mong mỏi chờ Chu Minh chậm chạp không đến buổi hẹn.
...
Thư ký Trần Linh Linh vội vã chạy đến nhà hàng, không uống được ngụm nước nào đã bắt đầu bàn bạc với ông chủ nhà hàng.
Lúc này, Nhiếp Thanh Anh đang dùng bữa bỗng nhiên cảm giác âm nhạc trong phòng đột nhiên thay đổi. Có người mang món mới lên, sau khi mang lên, bầu không khí xung quanh bỗng chốc im lặng. Nhiếp Thanh Anh vừa thấy Từ Bạch Dương ở đối diện đứng dậy, cô ngơ ngác ngẩng đầu thì thấy Từ Bạch Dương ôm một bó hoa hồng thơm ngát rồi quỳ xuống.
Dao nĩa trong tay Nhiếp Thanh Anh rơi xuống bàn một cái "cạch", cô vội vàng đứng dậy.
Từ Bạch Dương quỳ trên mặt đất, ôm bó hoa ngẩng đầu nói với cô, "Thanh Anh, gả cho anh nhé!"
"Sai lầm trước đó, anh nguyện ý dùng cả đời này để bù đắp."
Nhiếp Thanh Anh trợn tròn mắt, sắc mặt trắng bệch.
Dàn nhạc bên trong bắt đầu vang lên giai điệu lãng mạn, nam ca sĩ vừa kéo đàn violin vừa hát, hai nhân viên bên cạnh Nhiếp Thanh Anh đang đứng và Từ Bạch Dương đang quỳ xuống cầu hôn xoay người. Một phút sau, toàn bộ thực khách trong phòng ăn đều đứng dậy vui vẻ chúc phúc, "Gả cho anh ấy đi, gả cho anh ấy đi..."
Đúng lúc này, thư ký Trần cũng đang giúp giám đốc nhà bình chuẩn bị lễ cầu hôn. Cùng một ngày, cô Nhiếp đây sẽ nhận được hai lời cầu hôn.
***
Nhìn Chu thiếu thấy mà thương, mình sẽ bật mí một chuyện để vỗ về anh nhà. Trong chương này, có một chi tiết đã bị thay đổi nhân vật chính. Các bạn có đoán ra không?
Spoil chương sau:
Mọi người xung quanh, "Cô Nhiếp à, có phải cô đồng ý nhầm đối tượng rồi không?"Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK