Nhiếp Thanh Anh, "Sao cậu biết anh ấy rất giàu?"
Lộ Khê nói một cách đương nhiên, "Chu Minh là con trai độc nhất của Chu đại gia, lúc gả cho anh ấy cậu không tìm hiểu hả? Tốt xấu gì hồi cấp 3 người ta cũng từng thích cậu mà."
Nhiếp Thanh Anh như có điều suy nghĩ.
Đúng vậy, một người đàn ông từng thích cô, mặc kệ bây giờ anh có còn thích hay không thì cô cũng không thể xua đuổi anh. Lúc đầu Nhiếp Thanh Anh định mua dây chuyền cho Chu Minh, nhưng lúc đi dạo phố thì cô lại chấm một cặp dây chuyền tình nhân của Cartier, với mặt dây là hai vòng tròn nhỏ được khảm kim cương lồng vào nhau. Cô đứng ngắm một hồi, nhân viên bán hàng thấy thế thì vội vàng chạy đến tiếp chuyện với cô. Nhiếp Thanh Anh không phải là người dễ bị người bán hàng dụ dỗ, nhưng cô lại rất thích cặp dây chuyên này, khi về nhà, trên tay cô lại mang theo một đôi dây chuyền tình nhân.
Coi như mất gần 3 vạn.
Đành nói lời tạm biệt với mấy tháng tiền lương vậy.
Lộ Khê khinh bỉ cô, "Có gì đâu, bảo chồng cậu đưa tiền lại. Đàn ông kiếm tiền là để phụ nữ tiêu mà."
Nhiếp Thanh Anh, "Tiền là do bọn họ làm ra tại sao lại đưa cho phụ nữ xài? Mình không phải vì tiền mới gả cho anh ấy. Với lại sau khi kết hôn, bọn mình không hề có tài sản chung."
Cô bình tĩnh nói tiếp, "Mình không quan tâm anh ấy có tiền hay không."
Lộ Khê im lặng một lúc lâu mới mở miệng, "...Đàn ông chỉ thích mấy cô gái ngốc như cậu thôi."
Cô không khỏi lo lắng cho Nhiếp Thanh Anh, cuộc hôn nhân của bọn họ quá bất thường, Nhiếp Thanh Anh vì tránh né Từ Bạch Dương, cộng thêm chuyện ba mẹ giục cưới, mà Nhiếp Thanh Anh nói, Chu Minh muốn trốn tránh sự theo đuổi điên cuồng của một cô minh tinh mới kết hôn với mình. Cuộc hôn nhân này có quá nhiều tai họa ngầm.
Nhiếp Thanh Anh ngược lại không suy nghĩ nhiều như thế, cô sống vì bản thân mình, nếu hợp thì ở bên nhau, không hợp thì chia tay, không cần do dự điều gì. Chuyện cô đang lo lắng chính là, "Làm sao để tặng dây chuyền cho anh ấy đây? Mình có nên tặng hay không? Đây là dây chuyền tình nhân đấy."
Lộ Khê cảm thấy kỳ quái, "Không phải cậu định tặng cho anh ấy vào đêm Thất tịch ư?"
Nhiếp Thanh Anh, "Nhưng Thất tịch lại tặng quà tình nhân, vậy chẳng khác nào nói hai bọn mình yêu nhau?"
Lộ Khê, "..."
Bị bộ não kỳ lạ của bạn học Nhiếp hù dọa một hồi, Lộ Khê nghi ngờ, "Bọn cậu không phải đang yêu ư? Thanh Anh, cậu định nghĩa quan hệ vợ chồng bọn cậu thế nào vậy?"
Nhiếp Thanh Anh ngơ ngác, trong lòng cảm thấy mịt mờ...
Cô định nghĩa hôn nhân của mình, chính là quan hệ hợp tác. Vừa hay, cô lại không ghét Chu Minh, hai người hợp ý nhau, thế là đi đăng ký kết hôn thôi. Nhưng, cô và Chu Minh đang yêu nhau á?
Càng đến ngày Thất tịch thì Nhiếp Thanh Anh càng thêm khẩn trương. Vì ý nghĩa của ngày lễ này rất quan trọng, "xích chó" của cô vì thế lại càng nặng thêm, không biết phải tặng thế nào. Nhiều lần cô giấu sợi dây chuyền của mình, định tặng dây dành cho nam cho anh. Nhưng dạo này Chu Minh bận rộn công việc, lúc nào cũng đi sớm về trễ, cô không tìm được cơ hội để nói với anh.
Nhiếp Thanh Anh lật xem lịch trình của mình, hầu hết những ngày lễ tết là những ngày bọn cô bận rộn nhất. Mấy ngày gần Thất tịch cô có quá nhiều buổi diễn, lịch trình hầu như kín mít, không hề có thời gian rảnh. Đến sáng sớm cách Thất tịch hai ngày, Chu Minh vào bếp làm đồ ăn sáng, Nhiếp Thanh Anh ngồi cạnh bàn ăn thì nghe thấy chồng cô lên tiếng chào cô.
Nhiếp Thanh Anh cất sợi dây chuyền nóng bỏng tay kia vào ví da của mình, đến bây giờ cô vẫn chưa tặng cho anh, không biết đến hôm ấy sẽ thế nào. Cho nên lúc Chu Minh chào cô, Nhiếp Thanh Anh chỉ uể oải đáp lại, "Chào buổi sáng."
Chu Minh đã ăn xong, anh thu dọn chén dĩa đem vào phòng bếp, thuận miệng nói với cô, "Vợ ơi, tối Thất tịch em có rảnh không? Chúng ta ra ngoài chơi nhé."
Nhiếp Thanh Anh ngây ngẩn cả người.
Lịch trình trước và sau Thất tịch của cô đã kín, nhưng cô vẫn trả lời anh, "Rảnh, chúng ta đi chơi hả?"
Chu Minh kinh ngạc nhìn cô vợ xinh đẹp của mình, "Đương nhiên, Thất tịch mà! Sao lại không đi chơi cho được?"
Tâm tình uể oải của Nhiếp Thanh Anh trong nháy mắt như được ánh dương soi sáng. Cô cúi đầu len lén nở nụ cười, mắt thấy Chu Minh đang định đi vào phòng bếp, cô bông hỏi anh, "Anh và cô minh tinh kia sao rồi?"
Chu Minh hỏi lại theo bản năng, "Minh tinh nào?"
Chu tam thiếu trăm công nghìn việc, bận rộn mỗi ngày, đã ném tiểu minh tinh nào đó ra khỏi đầu.
Nhiếp Thanh Anh nhắc anh, "Chính là lúc chúng ta kết hôn, anh bảo có cô minh tinh nào đó theo đuổi anh. Không phải vì chuyện đó nên anh mới kết hôn với tôi ư?"
Chu Minh giật mình, "À à à! Cô ấy à. Người ta cũng không đến nỗi nào, sau khi biết anh đã lấy vợ thì làm ầm ĩ một trận rồi thôi, cũng không liên lạc nữa. Vợ ơi, em đúng là tuyệt vời, im lặng không một tiếng mà giải quyết phiền phức cho anh."
Vừa quay lưng đi, Chu Minh lau mồ hôi trên trán: Nguy hiểm quá! Cũng may mà anh thông minh!
Thật ra làm gì có minh tinh nào quấn chặt không buông, sau khi Hàn Đạt giải thích rõ ràng, cô nàng kia cũng biết điều xin lỗi rồi thôi. Còn anh, vì lừa Nhiếp Thanh Anh kết hôn với mình mà phải sử dụng biết bao tiểu xảo nho nhỏ này. Cũng nhờ cô dễ lừa, không truy cứu thêm nên anh mới có thể thoát nạn.
Vì chột dạ cho nên sau khi dọn dẹp xong xuôi, Chu Minh vội vã chạy xuống lầu lấy xe, bảo anh chờ cô ở trong xe. Cô chỉ biết thở dài, chỉ mong anh đừng đưa đón cô nữa, nhưng có nói cũng vô ích mà thôi. Nhưng khi đến vũ đoàn, sau khi tập được một chút thì Nhiếp Thanh Anh đi tìm đoàn trưởng, báo rằng cô không thể tham gia buổi diễn vào đêm Thất tịch, muốn xin nghỉ một buổi. Nhiếp Thanh Anh và Lương Hiểu Bạch là hai người quan trọng trong vũ đoàn, nay có một người muốn xin nghỉ phép, đoàn trưởng đương nhiên không chấp nhận. Nhưng ánh mắt của cô vô cùng bình tĩnh, lại kiên định, cô phải nhỏ giọng hứa hẹn rất nhiều chuyện cho nên đoàn trưởng mới đồng ý cho cô nghỉ.
...
Chủ tịch Chu đã quay trở về công ty giải quyết vấn đề, tất cả nhân viên đều trong trạng thái sẵn sàng ra chiến trường, chỉ sợ sơ sẩy một chút thôi sẽ bị sa thải ngây lập tức. Trong công ty đấu đá khắp nơi, ông Chu phải giải quyết từng cái một, còn Chu Minh lại thờ ơ lạnh nhạt không thèm giúp đỡ. Thậm chí anh còn có thời gian rảnh rỗi thảo luận với thư ký của mình làm thế nào để có một đêm Thất tịch khó quên với vợ.
Chu tam thiếu tóm gọn, "Phải long trọng! Ấn tượng khắc sâu! Vợ tôi não cá vàng lắm, không khắc sâu cô ấy không nhớ được đâu."
Thư ký Trần khoanh tay trước ngực, giúp cấp trên bày mưu kế, "Giám đốc đã hẹn cô Nhiếp chưa? Con gái bây giờ hay thích kiểu này, mặc dù các anh đã hẹn, nhưng anh có thể gọi điện nói rằng anh đột nhiên có chuyện phải tăng ca nên không đi được, cô ấy nghe thế sẽ thất vọng. Sau đó anh sắp xếp đường khác, vẫn để cô ấy đi chơi, từ hai người xuống còn một người. Trong lúc cô ấy đang cô đơn đi dạo trên đường, anh bỗng nhiên xuất hiện mang theo một bó hồng, ngạc nhiên chưa! Cô ấy chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên, rất vui vẻ!"
Chu Minh thử tưởng tượng ra cảnh ấy, xùy một tiếng.
Anh gõ gõ cây bút máy trong tay xuống bàn, "Trò nhảm gì thế? Không được. Cách tiếp theo."
Trần Linh Linh bị người ta khinh bỉ thẩm mỹ của mình, cảm thấy không phục, "Anh nói đi, cách này không tốt chỗ nào? Qúa ngôn tình, quá bất ngờ còn gì. Con gái bây giờ thích kiểu này lắm! Anh là đàn ông đương nhiên không hiểu rồi."
Chu Minh ngẩng đầu lên, khẽ nhíu mày, đôi mắt đen như mực, trầm giọng, "Tôi sẽ không bao giờ để vợ mình đau lòng. Thà là cô ấy không nhớ được chứ không để cô ấy buồn. Cách này không được."
Trần Linh Linh không hiểu cho lắm.
Chu Minh sốt ruột giải thích cho cô hiểu, "Nếu tôi gọi điện nói không đi, cô ấy sẽ thất vọng, không vui. Chuyện này không được. Tôi lấy cô ấy là muốn cô ấy vui vẻ, cho dù kết quả có ngôn tình cỡ nào đi nữa thì cũng không xóa bỏ được nỗi buồn của cô ấy khi nhận được tin tôi không thể đi chơi với cô ấy."
Trần Linh Linh muốn chửi thề, "Nhưng anh đi thì người ta cũng chưa chắc gì sẽ nhớ."
Chu Minh dựa vào lưng ghế, như cười như không, "Không sao cả. Chỉ cần cô ấy vui là được rồi. Tôi đã bỏ ra biết bao nhiêu năm, gặp biết bao nhiêu người, đi qua bao con đường, tôi lại nhận ra rằng mình vẫn còn thích cô ấy. Thích đến nỗi không thể nào quên được... muốn cho cô ấy tất cả mọi thứ. Để cô ấy biết rằng, cô ấy không hề gả sai người."
"Cưới chui thì sao? Cưới chui thì không được nhìn mặt người khác, không có nhân quyền hả? Một ngày vợ chồng, trăm năm ân nghĩa! Dù cưới chui thì tôi cũng muốn làm cho cô ấy cả đời này cũng không muốn ly hôn."
Thư ký Trần giật mình.
Cô đi theo Chu Minh đã hơn một năm, anh không phải là người có tình cảm sâu nặng, ngược lại trông anh vô cùng lấc cấc, kiểu phá gia chi tử. Nhưng chỉ có mình Nhiếp Thanh Anh mới có thể khiến Chu Minh phá bỏ mọi nguyên tắc của mình, vì cô mà thay đổi phương hướng của mình... Thư ký đột nhiên nói một câu, "Giám đốc, cô Nhiếp nhất định sẽ yêu anh."
Chu Minh liếc cô, "Nhảm nhí! Tôi vừa đẹp trai vừa thâm tình, vừa có tiền lại đối xử tốt với cô ấy, làm sao mà cô ấy không yêu tôi chứ?"
Trần Linh Linh, "..."
Xin lỗi, cô quên mất da mặt giám đốc dày bẩm sinh.
Chu Minh, "Bây giờ để cô bày cách khiến vợ tôi vui vẻ."
Thư ký Trần cúi đầu xem tài liệu kẹp bên trong văn kiện, nhìn thấy một phần chưa được đưa lên, lòng cô khẽ động, đầu óc như được khai sáng, "Tuyên truyền cho "Khiêu vũ ở nhân gian" đã ổn định chưa?"
Chu Minh nâng mắt, khẽ híp lại, anh hiểu thư ký của mình có ý gì.
...
Hẹn hò theo cách cũ có cái hay của nó.
Đêm Thất tịch hôm ấy, Chu Minh đi đón Nhiếp Thanh Anh đến Phù Dung Viên. Nhà của bọn họ ở khu Khúc Giang, Phù Dung Viên cũng ở khu đó, nhưng anh chưa bao giờ đi đến đó, Nhiếp Thanh Anh cũng chưa. Ngồi trên xe chồng mình, vì buổi sáng vừa mới mưa cho nên Nhiếp Thanh Anh khoác thêm áo khoác bên ngoài.
Cách một lớp quần áo, cô cứ luôn lo lắng lấy tay sờ soạng sợi dây chuyền kia, trong lòng thầm nghĩ, lát nữa làm thế nào để đưa nó cho anh.
Xe dừng ở bên ngoài, hai vợ chồng đi bộ vào trong. Trong công viên, đèn đuốc sáng trưng, rực rỡ sắc màu, còn có một vỡ múa, rất có phong cách đời Đường. Đêm Thất tịch, người đến kẻ đi, hai người họ ở bên trong đám người ấy, bị chen lấn đến nghẹt thở, sơ sẩy một chút thôi có thể lạc nhau.
Tay hai người nhẹ nhàng chạm vào nhau.
Nhiếp Thanh Anh cứ nhét tay mình vào túi áo, sợ mình làm mất sợi dây chuyền. Mấy lần Chu Minh muốn nắm tay cô đều bị cô làm lơ. Đi một hồi, Chu Minh đột nhiên dừng bước, sau đó nhìn cô, "Chị bé à, tay em chắc là quý lắm hả? Không cho anh đụng vào luôn ư?"
Nhiếp Thanh Anh, "Có thể đụng mà. Anh muốn chạm tay tôi để làm gì?"
Cô đưa bàn tay vừa chạm vào tay anh ra, nhưng lại sợ làm mất dây chuyền, thế là lại nhét tay vào túi áo khoác.
Nhìn dáng vẻ xa cách của cô... Chu Minh khẽ giật khóe miệng, thở dài đầy cam chịu, "Thôi được rồi."
Ai bảo đây là vợ anh làm gì? Nhận hàng rồi thì sao có thể trả hàng được?
Chu Minh ôm vai cô, che chở cho cô rồi tiếp tục đi. Đi được vài bước, Nhiếp Thanh Anh đột nhiên ngẩng đầu, nãy giờ mới hiểu ra, "Lúc nãy có phải anh muốn nắm tay tôi không?"
Chu Minh cúi đầu nhìn cô bằng ánh mắt cá chết, "..."
Nhiếp Thanh Anh mím môi khẽ cười. Cô vươn tay, xương cổ tay tinh tế, ngón tay thon dài, trắng nõn không tì vết. Cô quơ quơ tay trước mắt anh, Chu Minh như bị câu hồn trước cảnh này, sau đó lại nghe cô nói, "Nè, cho anh đó, nắm đi."
***
Ờm, chương sau tặng xích chó... í lộn dây chuyền nha nha! J)Đọc nhanh tại Vietwriter.com