Đứng trong phòng tập múa, các vũ công nhảy múa như bay, mấy vũ sư trong đoàn bọn họ có hơi do dự khi so sánh vũ đạo giữa Nhiếp Thanh Anh và Lương Hiểu Bạch. Cô Lưu là người lo lắng nhất, nghĩ một chút liền tranh thủ đề cử học trò cưng của mình, "Mấy cuộc thi của Tiểu Nhiếp đã định hết rồi hả? Vẫn nên để cô ấy có thời gian tập luyện <Vấn Liên> cho tốt, nếu thêm <Cung Điện Nhà Đường> nữa thì sẽ làm mất thời gian của cô ấy. Năm nay Tiểu Lương không đăng ký múa đơn, cô ấy có thể đảm nhận <Cung Điện Nhà Đường>"
Cô Trì, người biên đạo vở <Vấn Liên> lại cất giọng nhàn nhạt, "Người có năng lực thì nên được trọng dụng. Đây là sự cạnh tranh vị trí múa chính."
Một vũ sư khác đưa ra quan điểm của mình, "Chồng của Tiểu Nhiếp, tập đoàn Chu thị mấy tháng trước đã từng thực hiện tuyên truyền <Khiêu vũ ở nhân gian> cho chúng ta mà? Sao bây giờ lại không nghe thấy gì?"
"Có phải đã thất bại hay không? Nghe nói tập đoàn Chu thị đang gặp rắc rối vẫn chưa giải quyết được."
Tuyên truyền <Khiêu vũ ở nhân gian> thực chất vẫn còn trong quá trình thực hiện, bây giờ đang kẹt lại chính là vì cấp trên đang xem xét, mấy vị lãnh đạo của tập đoàn ngồi nghiêm chỉnh không dám hó hé gì. Nhưng vào buổi chiều, lúc bọn họ đang họp thảo luận phương hướng phát triển của công ty, Chu Minh lên tiếng trước tiên vẫn giữ nguyên ý kiến ủng hộ tuyên truyền <Khiêu vũ ở nhân gian>.
Một người cau mày, "Dự toán quá cao, phía trên còn đang điều tra đấy."
Chu Minh, "Đây là tuyên truyền công ích. Chúng ta và đoàn múa của tỉnh không thiệt hại gì, việc tuyên truyền hướng đến đại chúng, với mong muốn điệu múa truyền thống được phổ cập hóa. Đây mới chính là sự bày tỏ dành cho các lãnh đạo. Đã rất lâu rồi, chúng ta luôn lấy lợi ích đặt lên hàng đầu, vất vả lắm mới có một tuyên truyền công ích hướng đến đại chúng, chúng ta nỡ lòng nào mà giữ nó lại. Các lãnh đạo sẽ nghĩ thế nào? Không phải trong số các ông có người muốn thu tiền chứ?"
Anh cố giấu nụ cười, ngồi trên ghế chủ trì cuộc họp xoay xoay cây bút trong tay, hai mắt khẽ nhắm lại, như cười như không nhìn một đám người ra vẻ tinh anh kia.
Có người đứng lên nói, "Tam thiếu chú ý cách dùng từ, bọn tôi cũng chỉ vì suy nghĩ cho lợi ích của tập đoàn mà thôi. Dù sao chúng ta cũng không phải là nhà từ thiện, lúc trước đề xuất chuyện này tôi đã không xem trọng rồi, bây giờ tập đoàn lại đang gặp khó khăn, chuyện này nên để sau này rồi tính."
Chu Minh, "Tôi không cần biết, lúc trước phương án này giao đến tay tôi, bây giờ tôi phải giải quyết nó cho xong..."
Một người khác vội cắt ngang, "Tam thiếu tích cực như thế, có phải là đang lấy việc công làm việc tư, vì cô Nhiếp hay không?"
Chu Minh nhìn sang, đó là một trợ lý của một quản lý chưa gặp mặt bao giờ, anh ta áng chừng hai mươi, có lẽ vừa được thăng chức cho nên rất hăng hái, ánh mắt cứ chăm chú nhìn thẳng Chu Minh. Cả phòng họp như rơi vào im lặng, có lẽ mấy vị lãnh đạo kia chưa từng thấy có ai dám khiêu khích Chu Minh như thế. Mặc dù anh chỉ là giám đốc của một bộ phận, nhưng anh vẫn có thân phận, chính là đại cổ đông của tập đoàn đó, anh vẫn là con trai độc nhất của Chu đại gia đó.
Chu Minh khẽ cười một tiếng, "Xem ra tập đoàn chúng ta thay đổi chức vị rất kịch liệt ấy nhỉ, mở thêm vài cuộc họp nữa, ngay cả tôi cũng không thể nhận ra mọi người rồi. Nhưng mà bạn trẻ à, cậu yên tâm đi, dù khách mời tuyên truyền <Khiêu vũ ở nhân gian> là cậu đi chăng nữa thì tôi vẫn ủng hộ cậu. Hạng mục này, nhất định phải được giải quyết."
Gương mặt cậu ta trở nên đỏ bừng.
Người ngồi bên cạnh mở lời khuyên ngăn, "Tam thiếu, hạng mục này không có lợi nhuận."
Chu Minh từng câu từng chữ phản bác bọn họ, bắt đầu khẩu chiến với bọn họ. Trong lòng anh rất nhạy cảm, biết rõ những cổ đông này đều là lòng lang dạ sói. Mấy tháng trước có ai dám nói những lời này. Bây giờ bọn họ đã bắt tay nhau, thừa dịp phía trên kiểm tra, lật đổ Chu Kiến Quốc. Chu Kiến Quốc thật đáng thương, thân già sức yếu mà còn phải đấu với mấy người này...
Cả phòng họp bắt đầu tranh luận nảy lửa, cửa phòng bất ngờ bị mở ra, một người đàn ông trung niên bước vào với tinh thần phấn chấn, đi sau ông là mấy người thư ký và trợ lý. Ông trầm giọng nói, "<Khiêu vũ ở nhân gian> nhất định phải tiến hành, dẫn dắt năng lượng tích cực của ngành giải trí, tập đoàn chúng ta không phải cứ đặt lợi ích lên hàng đầu."
Ông đến bất ngờ nên mọi người trong phòng họp vội vàng đứng dậy, mất tự nhiên hỏi, "Chủ tịch, sao ông lại đến đây?"
"Chủ tịch..."
Chu Minh nhíu mày nhìn dáng vẻ thận trọng, nhiệt tình của bọn họ, "chậc chậc" mấy tiếng, sau đó mới thong thả đứng dậy, lịch sự mời vị chủ tịch này ngồi xuống. Chu Kiến Quốc đã hơn 50 tuổi, vẻ mặt vô cùng trang nghiêm, nhưng khóe mắt lại hiện lên sự mệt mỏi, nhưng điều này vẫn không ngăn được khí chất nho nhã của ông. Chỉ cần nhìn ông bây giờ cũng có thể tưởng tượng ra được lúc trẻ ông là một người đàn ông anh tuấn, phong độ khiến hàng vạn thiếu nữ phải si mê.
Chủ tịch Chu vừa đến, mấy cổ đông còn lại bắt đầu kiềm chế lại. Mấy lão hồ ly này vừa lên sàn, mấy người còn lại không ai dám nói gì, bọn họ đấu qua đấu lại nhưng vẫn thua trong tay Chu Kiến Quốc, ông nâng tuyên truyền <Khiêu vũ ở nhân gian> thành chương trình hội nghị. Mấy cổ đông vội vàng nhìn sang, ai nấy đều hiểu rõ: Chu Kiến Quốc không hề quan tâm tuyên truyền công ích, ông ấy làm như thế chính là đang muốn nâng đỡ con trai của mình.
Mặc dù bên ngoài đều đồn đại quan hệ giữa Chu Minh và Chu Kiến Quốc không tốt, nhưng cả gia đình này đang nắm trong tay một nửa số cổ phần, mấy cổ đông sợ ném chuột vỡ bình cho nên đành cắn răng kết thúc cuộc chiến.
Trận này Chu Minh coi như "ngư ông đắc lợi".
Sau khi tan họp, Chu Minh khép văn kiện lại định rời khỏi thì giọng nói uy nghiêm của Chu Kiến Quốc vang lên từ phía sau, "Chu Minh, chờ một chút."
Chu tam thiếu vốn không để ý đến, nhưng chủ tịch Chu lại thuộc dạng "gừng càng già càng cay", vừa bước mấy bước đã chặn đầu Chu Minh, nghiêm nghị lườm anh một cái. Chu đại gia hạ giọng dạy dỗ, "Lần này giúp con là để an ủi lòng người, con liệu mà bớt phóng túng lại đi. Ba xem cái phương án tuyên truyền <Khiêu vũ ở nhân gian> của con rồi, công ty là công ty, con đừng vì chơi gái mà lấy mấy thủ đoạn đó ra làm mất mặt ba!"
Chu Minh im lặng nhìn ông.
Chu Kiến Quốc cứ ngỡ Chu Minh sẽ ầm ĩ như lúc trước, nhưng anh chỉ nở nụ cười quỷ dị, đôi môi khẽ cong lên, "Chơi gái? Ông đúng là không bằng một góc bà dì nhỏ đấy."
Hoàn toàn không biết bất cứ chuyện gì của anh cả.
Bà Chu nhỏ ít ra còn biết anh nhớ mãi không quên một người từ rất lâu, hiếu kì muốn biết Nhiếp Thanh Anh là người thế nào. Chu Kiến Quốc là ba của anh nhưng lại không biết gì. Chu Minh kết hôn, ông lại càng không biết.
Chu Kiến Quốc rất ghét dáng vẻ ngang bướng, cà lơ phất phơ này của anh, ông nghiêm giọng, "Nói chuyện cho đàng hoàng! Nhìn dáng vẻ này của con là sao, giống mẹ con..."
Chu Minh trừng mắt, lạnh lùng trưng ra vẻ mặt "thử nhắc đến mẹ tôi xem".
Chu Kiến Quốc cứng người, sau đó lại nổi giận, "Ánh mắt mày là sao hả? Tao là cha mày đó! Bộ tao không dạy mày được hả?"
Chu Minh nhìn chằm chằm ông cả buổi, tức giận bỗng chốc bay biến, anh nở nụ cười xấu xa, "Ông già, có thời gian quan tâm tôi thì về nhà nhìn vợ ông đi. Mang thai rồi cũng đừng quên mời bác sĩ khám định kỳ, coi chừng lại sảy thai đó."
Chu Kiến Quốc rất có lòng cảnh giác đối với thằng con trai này, nổi giận đùng đùng, "Mày lại định làm gì hả? Đừng quên mày phải gọi người ta một tiếng "dì" đấy."
Chu Minh cười nhẹ một tiếng, không thèm nói nhiều. Chu Kiến Quốc ấy mà lại nghĩ anh muốn đối phó với một phụ nữ mang thai? Sao ông ấy không nhớ đến hai đứa con gái suốt ngày gây chuyện của ông? Suốt ngày cứ đi theo canh anh chằm chằm... Chu Minh mặc kệ, xoay người rời đi.
Chu Kiến Quốc bị thằng con trai chọc đến tức run người, ông đuổi theo vài bước, "Mày đi đâu nữa hả! Tối nay về nhà ăn cơm, tao có chuyện..."
Chu Minh, "Đi chơi gái! Ông đây không rảnh để ăn cơm với ông."
Đã đi hết một đoạn hành lang, cơn giận dữ của chủ Tịch Chu càng lúc càng dâng cao, "Mày xưng ông với ai đấy hả?"
Chủ tịch Chu tức muốn ngất xỉu, nhóm thư ký đã quen thuộc với cảnh này vội vàng đi đến trấn an ông, nói Chu tam thiếu không phải cố ý. Chủ tịch Chu tức giận quay về phòng làm việc, đuổi hết đám người đó đi, sau đó ông đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa, lộ ra ánh mắt vô cùng mệt mỏi.
...
Tập đoàn Chu thị nâng <Khiêu vũ ở nhân gian> lên thành chương trình hội nghị, vào chiều ngày hôm đó, các trung tâm thương mại lớn, các đơn vị quảng cáo và truyền thông bắt đầu nhận được thông báo. Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn đường dần xuất hiện, các biển quảng cáo lớn đặt ở những nơi dễ thấy, quảng cáo dần được thay thế bởi đoạn tuyên truyền <Khiêu vũ ở nhân gian>. Đây là một sự kiện tuyên truyền công ích, <Khiêu vũ ở nhân gian> bắt đầu hiện lên trên màn hình LED quảng cáo, những hình ảnh Nhiếp Thanh Anh chụp hình tuyên truyền lúc trước đã có tác dụng.
Sườn mặt đầy dịu dàng, dáng múa lại vô cùng duyên dáng của cô gái xuất hiện trong màn đêm được rất nhiều người dân thành phố ngẩng đầu trông thấy.
Bọn họ đồng thời cũng nhìn thấy đơn vị làm việc của cô, chính là vũ đoàn múa của tỉnh.
Tối hôm đó, đoàn múa còn đang biểu diễn, điện thoại của mọi người như sắp nổ tung.
Sau khi kết thúc vở diễn, lãnh đạo đều nhất trí cho ra quyết định -- Người múa chính của <Cung Điện Nhà Đường> chính là Nhiếp Thanh Anh.
Lương Hiểu Bạch sắc mặt trắng bệch, vô cùng khó coi, nhưng cô ta không nói gì, chỉ im lặng chuẩn bị phần múa của mình. Nhiếp Thanh Anh thu gọn quần áo xong thì nhận được tin nhắn của Chu Minh, anh bảo anh đến đón cô. Vừa nhận được tin nhắn từ chồng, Nhiếp Thanh Anh liền nghĩ đến mấy trang web đang lưu trong máy tính ở nhà...
Nhiếp Thanh Anh cố gắng nín cười.
Hôm nay Chu Minh tan làm rất sớm, trực tiếp chạy thẳng đến chỗ làm của cô. Hai vợ chồng gặp nhau có hơi lạnh nhạt. Nhiếp Thanh Anh đi bên cạnh anh bỗng nhiên mở miệng, "Tới đón tôi đi làm thủ tục ly hôn hả?"
Chu Minh, "..."
Chu Minh, "Cục dân chính sắp tan làm rồi, em đừng gia tăng gánh nặng cho nhà nước nữa."
Nhiếp Thanh Anh, "Ồ."
Cô cố ý nói thế thôi chứ thật ra cô biết tỏng anh đang muốn làm gì. Từ lịch sử trình duyệt, cô biết Chu tam thiếu đang cố gắng làm mặt lạnh không để ý đến cô đã chuẩn bị sẵn một bữa tối dưới ánh nến, sau đó sẽ dẫn cô đi xem ca nhạc, rồi lại ra ngoại ô thả đèn Khổng Minh... "Chu tiểu tiên nữ" nghe theo đề nghị của cư dân mạng, đã chọn lọc kĩ lưỡng từng cách một, chuẩn bị vãn hồi trái tim của Nhiếp Thanh Anh.
Chu Minh thật sự không muốn ly hôn.
Nhiếp Thanh Anh đi bên cạnh anh, thầm nghĩ: Có lẽ cô nên nói chuyện với Chu Minh, nói rõ những vấn đề xung qunah bọn họ.
Cứ như thế, bọn họ đi đến một vườn hoa, vợ chồng Chu Minh bỗng nhiên nghe thấy phía sau vườn hoa có vài người đang nói chuyện.
"Tiểu Lương, cô đừng buồn. Ai bảo Nhiếp Thanh Anh lại gả cho một ông chồng lợi hại chứ?"
Nhiếp Thanh Anh và Chu Minh bỗng nhiên dừng bước.
Mấy người kia vẫn còn đang nói.
"Nếu không phải người ta là thiếu gia của tập đoàn Chu thị thì người múa chính lần này chắc chắn sẽ là cô. Nhiếp Thanh Anh này quá thâm rồi."
"Mấy cô gái bây giờ đều ham hư vinh thế à? Cô nhìn xem, bạn trai cũ của người ta là nhân viên chính phủ, chồng bây giờ lại là thương nhân có tiền. Hết lần này đến lần khác không phải cố ý thì là gì? Không biết tại sao Chu Minh kia lại coi trọng người phụ nữ như thế nữa, không lẽ là do kỹ thuật trên giường tốt ư?"
Giọng người đàn ông mang theo sự nhạo báng, phụ nữ thì lại ganh ghét nói xỏ nói xiên, Lương Hiểu Bạch lại cúi đầu không đáp lại. Bỗng nhiên, phía bên kia vườn hoa vang lên tiếng hét thất thanh của Nhiếp Thanh Anh, "Chu Minh--!!"
Một giây sau, từ bên kia xuất hiện một người đàn ông mặc tây trang hùng hổ xông đến. Người đàn ông vừa nói câu kỹ thuật trên giường tốt ngẩng đầu lên liền nhận ngay một cú đấm như trời giáng. Chu Minh nắm lấy cổ áo anh ta, nâng người lên đối mắt với mình, giọng nói đầy hung hăng, "Mày vừa nói cái gì?"
Anh quay đầu nhìn Nhiếp Thanh Anh đuổi theo phía sau, tức giận hỏi, "Bình thường bọn họ đều nói em như thế hả?"
Người đàn ông kia, "Anh là ai? Anh..."
Chu Minh lại đấm cho một cái.
Mấy cô gái bên cạnh hét chói tai, mấy người đàn ông còn lại xông lên can ngăn. Chu Minh nhớ đến mấy lời khó nghe kia, anh không đánh phụ nữ, nhưng mấy người đàn ông này, Chu Minh càng đánh càng mạnh tay. Ngay lập tức, nơi đây biến thành hiện trường hỗn độn. Nhiếp Thanh Anh nhìn mà giật mình, Chu Minh đánh nhau giỏi thật, một mình anh mà chấp hết cả đám.
Cô gọi anh, "Chu Minh!"
Lương Hiểu Bạch đứng một bên không biết phải làm thế nào, "Đừng đánh nữa! Dừng tay lại cho tôi!"
...
Ầm ĩ đến độ khiến bảo vệ phải chạy đến, mấy lãnh đạo trong đoàn phải chạy qua hòa giải mới chịu kết thúc, hiện trường lúc ấy vô cùng thê thảm, một mình Chu Minh mà khiến cho bọn đàn ông kia bầm dập cả người. Từ khóe mắt, khóe môi đều là máu, Chu Minh cũng không tốt hơn bao nhiêu, bị thương không ít, nhưng ánh mắt nhìn bọn họ vẫn ác liệt như lúc đầu. Mấy người kia bây giờ đã biết anh là ai, cả người khẽ run, không ngờ Chu Minh lại đánh nhau giỏi thế này.
Mấy giáo viên trong đoàn, "Điều là hiểu lầm, hiểu lầm cả..."
Nhiếp Thanh Anh bỗng nhiên mở miệng, "Không phải hiểu lầm đâu."
Mọi người đều nhìn cô, Nhiếp Thanh Anh nói tiếp, "Bọn họ đều nghĩ rằng em nhận được vị trí múa chính là dựa vào chồng của em."
Các giáo viên: Cũng không hẳn là sai, nếu không phải vì cái clip tuyên truyền...
Nhiếp Thanh Anh buông tay không đỡ Chu Minh nữa, cô bước sang bên cạnh, nhìn mấy cô gái đối diện mình rồi vươn tay ra, cô biết chắc chắn bên đó có Lương Hiểu Bạch, Nhiếp Thanh Anh không nhớ được người, bây giờ lại càng lười nhớ, cô lạnh lùng nói, "Tôi dựa vào thực lực của bản thân. Cô Lương, chúng ta thi đấu đi."
Chu Minh nhìn cô chăm chú, đôi mắt anh bỗng chốc bừng sáng.
***
Chu Minh: Đứa nào nói xấu vợ anh bước ra đây =)))
Chương sau: "Chu Minh, em mắc chứng mù mặt, rất rất nghiêm trọng."Đọc nhanh tại Vietwriter.com