Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Không biết có phải lời cầu nguyện đã phát huy tác dụng hay không mà tiếng bước chân đã xa dần, dần dần không còn nghe thấy nữa.
Đàn Du Du không dám tin, mở lòng bàn tay ra, dỏng tai lên lắng nghe thật kỹ.
Sự yên tĩnh đến đáng sợ.
Cuối cùng không thể nhịn được nữa, cô đứng dậy muốn thoát khỏi nơi này, nhưng cô lại nghe thấy tiếng cười khẽ của người đàn ông vọng lại từ phía sau: “Bắt được ngươi rồi, nhóc con!”
Một bàn tay to túm lấy tóc cô, giật mạnh về phía sau.
“Á!” Cơn đau dữ dội và nỗi sợ hãi khiến Đàn Du Du hét lên. Cô vùng vẫy điên cuồng nhưng lại bị kẻ đó túm lấy thắt lưng, nhấc bổng lên rồi vứt mạnh ra ngoài.
Cô như một con diều đứt dây, bay ra ngoài rồi đập mạnh đầu vào tường, cơn đau dữ dội và sự tuyệt vọng khó miêu tả thành lời nhấn chìm tất cả trong thoáng chốc…
“Á!” Đàn Du Du bừng tỉnh từ cơn ác mộng, tim đập như trống dồn. Cô còn chưa bình tĩnh lại thì một bàn tay đã túm lấy tai cô, véo mạnh một cái.
“Muội lại ngủ! Muội lại ngủ!” Đàn Như Ý cau mày, đôi mắt hạnh lườm cô giận dữ, nàng cáu bẳn chửi khẽ: “Muội có thể biết phấn đấu không hả! Ham ăn ham ngủ lại còn ham chơi, đã mười lăm tuổi rồi, cho dù không để ý đến bản thân thì cũng đừng làm mất mặt nhà mình chứ!”
“Đau! Đau! Nhẹ thôi! Nhẹ thôi!” Đàn Du Du ôm vành tai bị véo đến rát cháy, mắt rưng rưng lệ, cô ấm ức nhìn đích tỷ, khẽ lúng búng: “Tam tỷ tỷ, muội đau đầu chóng mặt nên mới nằm nghỉ một lát thôi mà.”
Ngón tay mảnh như búp măng mùa xuân của Đàn Như Ý dí vào trán cô, nàng đè giọng, tức tối nói: “Đừng có kiếm cớ! Lần nào làm sai chuyện gì là lại lấy cớ đau đầu, ai biết được là thật hay giả? Còn thế này nữa là ta cho người đưa muội về nhà đấy!”
“Được rồi! Thế thì muội đi trước đây, tam tỷ tỷ cứ thong thả nhé.” Đàn Du Du vươn vai, ánh mắt chầm chậm liếc qua những cô gái đang thưởng hoa làm thơ, tranh tài đấu sắc. Cô nhẹ nhàng vuốt lại tà váy rồi chuẩn bị phóng khoáng bỏ đi.
Nơi này vừa ồn vừa nóng lại không thể nằm không thể dựa, cũng chẳng có món gì ngon, cô có điên mới muốn ở lại đây chịu khổ.
“Muội không được đi! Ta đã để muội đi chưa?” Đàn Như Ý kéo cô lại, mắt trợn tròn xoe lên, phóng ra những mũi dao nhỏ đáng sợ: “Cái đồ chết tiệt ham ăn ham ngủ này! Mẹ bảo ta dẫn muội đi, muội về trước là định hại ta ăn mắng phải không?”
Đàn Du Du lại ngồi rũ xuống, nhẹ nhàng nói: “Tam tỷ tỷ đừng giận, muội không đi nữa, muội nghe lời là được chứ gì?”
Đàn Như Ý đang định dạy dỗ thứ muội không biết phấn đấu này, nhưng thấy Đàn Du Du ngoan ngoãn ngồi đó, khuôn mặt tròn mũm mĩm vẫn còn dấu ngủ nhìn mình bằng đôi mắt đen long lanh vô tội, chóp mũi nhỏ xinh hơi vểnh lên vẫn còn vài giọt mồ hôi mỏng, vẻ mặt vừa đáng thương vừa đáng yêu, nàng không ra tay được, đành phải gắng gượng hỏi: “Muội chóng mặt thật à?”
Đàn Du Du gật đầu thật mạnh: “Thật mà, thật mà, thật mà, muội mà lừa tỷ thì muội là chó con!”
“Muội vốn là chó con mà!” Đàn Như Ý hung dữ mắng rồi ôm đầu Đàn Du Du, nhích lại gần nhìn đỉnh đầu cô.
Dưới mái tóc dày là một vết sẹo, đến bây giờ vẫn còn rất đáng sợ. Cũng may là tóc Đàn Du Du dày, nếu không thì e rằng không thể che đi được.
“Ngũ muội khó khăn lắm mới giữ được mạng sống, nếu con đối xử tốt với con bé, cha sẽ không bạc đãi con đâu.”
Đàn Như Ý nhớ lại lời dặn dò của cha, nàng nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Đàn Du Du, không khống chế được mà khẽ thổi vài hơi vào vết sẹo đó rồi nói vẻ chê bai: “Ai bảo muội không nghe lời, nửa đêm nửa hôm chạy ra ngoài chơi cơ, thấy khổ chưa? Mà cũng lạ thật đấy, đang yên đang lành sao muội lại ngã ghê vậy?”
“Muội không nhớ nữa, tam tỷ tỷ.” Đàn Du Du ngơ ngác chớp mắt, rèm mi dài cong lấp loáng: “Muội không nhớ được gì hết.”
“Cũng đúng.”
Thứ muội ngã một cái xong là thực sự không nhớ được gì nữa, Đàn Như Ý thở dài rồi dặn dò: “Nếu muội không thích những thứ này thì ngoan ngoãn ở lại đây cho cá ăn đi, chờ ta cùng về nhà, đừng ngủ nữa đấy!”
“Vâng, tam tỷ tỷ.” Đàn Du Du yếu ớt vẫy tay tiễn Đàn Như Ý, thấy không ai để ý đến mình, cô lập tức tựa lưng vào cột đình hóng mát, chọn một tư thế ngồi thoải mái rồi chìa tay ra.
Nha hoàn Liễu Chi đưa một bao thức ăn cho cá lên ngay, nàng nịnh nọt: “Ngũ tiểu thư, nô tỳ định gọi người dậy đấy, nhưng tam tiểu thư đến nhanh quá. Tai tiểu thư còn đau không?”
“Đương nhiên là đau rồi! Đều tại ngươi hết, ngươi phải bồi thường cho ta.” Đàn Du Du thong thả rải thức ăn cho cá xuống hồ nước, những chú cá chép gấm cả to lẫn nhỏ dưới nước tranh nhau giành mồi, tiếng tũm tũm vang lên.
“Con cá chép gấm này béo ghê, không biết có ngon không nhỉ” Đàn Du Du chỉ vào con cá chép gấm to nhất màu đỏ trắng xen kẽ, cô cười, đùa: “Liễu Chi, hay là ngươi bắt nó lên kho cho ta ăn đi.”
“Hả?” Liễu Chi kinh ngạc rồi vội vàng khuyên nhủ: “Tiểu thư ơi, cá chép gấm không ngon đâu, huống hồ đây cũng không phải cá nhà mình mà.”
Chưa nghe ai nói ăn cá chép gấm bao giờ, ngũ tiểu thư đói quá hóa cuồng rồi.
“Đúng nhỉ.” Đàn Du Du ném hết chỗ thức ăn cho cá trong tay xuống hồ rồi chống cằm, đần mặt nhìn hồ nước. Vô số miệng cá đang lúc khép lúc mở dưới nắng trời, ánh vàng rực rỡ khiến cô nhớ đến dáng vẻ của chính mình trong mơ, há to miệng thở hồng hộc khi cận kề cái chết.
Vết thương cũ trên đỉnh đầu vẫn còn đau ngâm ngẩm, nó đang nhắc nhở cô rằng cơn ác mộng đó không chỉ là ác mộng, nó đã từng xảy ra, cơ thể mà cô đang chiếm dụng bây giờ đã thực sự chết trong một vụ án mưu sát.
Chỉ tiếc là trừ cơn ác mộng ấy ra, cô không biết tình hình gì khác nữa, ví dụ như rốt cuộc thì hung thủ là ai, vì sao lại muốn giết chết một tiểu cô nương vô hại.
Đàn Như Ý nói là tại nguyên chủ không nghe lời, nửa đêm lén lút chạy ra ngoài chơi nên mới xảy ra chuyện, mới nghe thì hình như cũng có lý, nhưng nghĩ kỹ lại thì khá kỳ lạ.
Nên biết rằng, Đàn phụ là đồng tri ở đây, con gái của đồng tri chính là tiểu thư nhà quan, từ nhỏ đã được nuôi dạy nghiêm khắc, đang yên đang lành lại chạy ra ngoài một mình đi chơi lúc nửa đêm? Trêu cô à?
Tuy cô là một người hiện đại nhưng cô cũng biết thời cổ đại rất nhiều quy tắc, không cho phép tiểu thư nhà quan chạy lung tung khắp nơi.
Trong chuyện này chắc chắn còn có nguyên do không thể cho ai biết, bắt buộc phải vô cùng cẩn thận.
Khó khăn lắm mới được sống lại, cô cũng không muốn tự nhiên lại mất luôn cái mạng nhỏ. Cuộc sống nhàn nhã ăn ngon uống say, sai nô tỳ gọi nô tài này, cô vẫn chưa sống đủ đâu.
Đàn Du Du nhớ lại cuộc sống “đỗ nghèo khỉ” khổ sở kiếp trước, tim gan đau nhói lên từng cơn.
Chín giờ đi làm năm giờ tan làm, với cô thì tan ca đúng giờ không tồn tại, ngày tăng ca đến đêm, tuần làm năm ngày tăng ca thêm hai ngày, nửa đêm canh ba bị ông chủ không có tính người gọi một cú điện thoại, bắt dậy sửa kế hoạch là chuyện thường ngày ở huyện.
Cô còn muốn mua một căn nhà nhỏ, xây một cái ổ con, còn nhận thêm ít việc ngoài để mài mòn tuổi xuân, đúng thật là giành giật từng giây, không dám lười biếng, khổ lắm!
Nhắc đến tiền thanh toán đợt đầu cho căn nhà, cô lại nhớ đến bố mẹ máu lạnh trọng nam khinh nữ của mình, cả người bứt rứt hẳn.
“Tiểu thư, người không vui à?” Liễu Chi thấy Đàn Du Du tỏ ra bực bội liền vội vàng dè dặt lấy lòng: “Tuy rằng cá chép gấm không ngon nhưng cá chép thì vẫn ăn được, chúng ta về nhà rồi bảo với di nương, lấy ít tiền đưa cho nhà bếp thêm đồ ăn là được mà.”
Liễu Chi vừa nói vừa quen thói đặt bàn tay nhỏ mềm mại lên đầu Đàn Du Du, xoa bóp với lực vừa phải, nàng nhẹ nhàng thủ thỉ: “Lực vừa chưa ạ? Tiểu thư mà thấy không thoải mái thì bảo nô tỳ nhé.”
Thoải mái! Thoải mái quá ấy chứ! Đàn Du Du vừa “ừ ừ” vừa tựa vào lồng ngực mềm mại và thơm thơm của Liễu Chi, hưởng thụ dịch vụ xoa bóp dịu dàng và chuyên nghiệp của nha hoàn xinh đẹp. Mẹ nó chứ! Đây là cuộc sống thần tiên gì vậy!
Thứ nữ thì làm sao? Cẩm y ngọc thực, có người hầu hạ, áo đến đưa tay, cơm đến há miệng, ra vào có xe, sống thế không thích à?
Cô bây giờ thực sự chẳng có chí hướng gì lớn, chỉ muốn ăn ngon ngủ yên, thoải mái sống hết cuộc đời này.