Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Chu thị yêu cầu con trai con gái của mình cao hơn, nghiêm khắc hơn, đối với thứ xuất thì nhắm một mắt mở một mắt, chỉ cần có thể cho qua, đừng gây thêm phiền phức cho bà là được.
Đàn Du Du không có lòng tham và vọng tưởng gì, chỉ coi Chu thị và cha Đàn cặn bã là sếp của công ty.
Người ta vất vả cho cô ăn sung mặc sướng, tùy tiện sai bảo nô tài, giường cao gối êm, quần áo lụa là, chẳng lẽ không nên ngoan ngoãn làm một cô nhóc đáng yêu sao?
Một nhân viên tốt thì nên nỗ lực làm việc, dỗ dành sếp vui vẻ, như vậy mới có thể xứng đáng với chức vụ và lương của mình.
Sếp vui rồi thì cô mới có thể làm một con cá khô tự do tự tại nằm phơi nắng.
Đàn Du Du – một người hiểu rất rõ, chung sống rất hòa thuận với người cha cặn bã, Chu thị và tất cả tử nữ đích xuất, thành công làm một con cá khô ham chơi, ham ăn lại còn ham ngủ.
Chu thị thích sự biết điều và nhẹ nhàng của Đàn Du Du nhất, thấy cô yên tĩnh rồi, bà liền hỏi Đàn Như Ý: “Chuyện gì vậy? Đang yên đang lành tại sao Lương Nghiên Thu lại ngã xuống nước?”
Đàn Như Ý líu lo kể lại mọi chuyện đã xảy ra một lượt, trong lời nói tràn đầy sự căm hận: “Ức hiếp người quá đáng!”
Chu thị không có bất kỳ biểu cảm nào, chỉ nói: “Xem ra Lương gia đã nhận được tin tức từ lâu rồi, nhất định phải có được vị trí phu nhân thế tử Phúc vương nên mới náo loạn ra chuyện này. Đáng tiếc là tốn công vô ích, thủ đoạn quá hạ lưu.”
Lương tri phủ và Đàn đồng tri đấu đá quyết liệt, cả hai đều muốn liều mạng đẩy đối phương xuống.
Tuy Đàn đồng tri cặn bã nhưng rất có chí tiến thủ, có năng lực có thủ đoạn, danh tiếng trên quan trường còn rất tốt, hoàn toàn chèn ép Lương tri phủ, có xu hướng thay thế.
Chắc chắn Lương tri phủ không thể ngồi chờ chết, nhưng lại không gặm nổi cục xương cứng là cha Đàn cặn bã, chỉ đành tìm cách không theo lẽ thường, muốn thông qua con gái dựa dẫm vào người có quyền thế, lên cao một bậc.
Mai di nương dịu dàng nói: “Lương tri phủ quá vội vàng, đáng tiếc cho Lương nhị tiểu thư, cả đời này đã bị hủy như vậy rồi.”
Chu thị giễu cợt: “Trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu, tự làm tự chịu, không đáng tiếc chút nào. Mấy đứa trẻ nhà chúng ta, không đứa nào làm ra được loại chuyện này.”
Đàn Như Ý kiêu ngạo nói: “Đương nhiên rồi!”
“Đều là do mẹ biết cách dạy dỗ!” Giọng nói của Đàn Du Du vừa cao vừa giòn giã, âm cuối văng vẳng, trong mắt tràn đầy sự sùng bái và kính ngưỡng… không hoàn toàn là vì muốn cầu sinh, cô thật sự cảm thấy Chu thị không tồi.
“Chúa nịnh nọt!” Đàn Như Ý nhìn Đàn Du Du, khẽ mỉa mai.
Đàn Du Du lại quay lại nịnh nọt nàng: “Cảm ơn tam tỷ tỷ đã chăm sóc cho muội.”
Đàn Như Ý hơi đỏ mặt, nói ngại ngùng: “Chúng ta là tỷ muội, đó không phải là đương nhiên sao?”
“Muội thích tam tỷ tỷ nhất luôn.” Đàn Du Du nhẹ nhàng nghiêng người dựa vào người Đàn Như Ý, mắt cong cong: “Tỷ đối xử với muội rất tốt.”
“Chúa nịnh nọt!” Đàn Như Ý cưng chiều nhéo cái mũi nhỏ của Đàn Du Du, nói: “Còn là một kẻ dính người!”
“Về đi. Sau này đừng nhắc đến chuyện này nữa, có người hỏi thì nói là không rõ.” Chu thị nhìn cảnh tượng này, tâm trạng rất thoải mái, trên mặt cũng mang ý cười: “Hôm này Du Du muốn ăn gì?”
“Cá ngạnh kho tàu! Nếu như không có cá ngạnh thì cá trắm đen hoặc là cá mè hoa cũng được! Ít xương, đệ đệ muội muội nhỏ tuổi cũng có thể ăn!” Hai mắt Đàn Du Du sáng lên, đương gia chủ mẫu đã lên tiếng, không cần Mai di nương trả tiền gọi món nữa, nhất định phải bắt lấy!
Chu thị bật cười, gọi bà bà quản sự tới rồi dặn dò.
Đàn Du Du vui vẻ xin lui, hớn hở đi theo sau Mai di nương trở về phòng.
Chu thị nhìn theo bóng lưng cô, khẽ thở dài: “Thật đúng là một đứa ngốc to gan, cũng không biết là phúc hay họa.”
Đàn Như Ý không hiểu: “Mẹ đang muốn nói gì?”
Chu thị nghiêm túc nói: “Như Ý, con nói lại chuyện hôm nay cho mẹ một lần, đừng bỏ qua bất cứ chi tiết nào.”
Đàn Như Ý bị vẻ mặt nặng nề của Chu thị làm cho sợ hãi, hoảng sợ hỏi: “Sao thế ạ?”
Chu thị không giải thích: “Nói mau.”
Đàn Như Ý thấp thỏm miêu tả lại một lần nữa, thấy ánh mắt Chu thị nhìn mình thật sâu, trong lòng vô cùng hoảng sợ: “Mẹ, sao mẹ lại nhìn con như vậy? Con sợ.”
Chu thị thở dài: “Không có gì, con làm rất tốt, chăm sóc cho muội muội, bảo vệ muội muội, không làm mẹ mất mặt. Về đi.”
Đàn Như Ý sợ hãi: “Mẹ, có phải ngũ muội gặp nguy hiểm rồi không?”
Chu thị lắc đầu: “Không, đi đi.”
Đàn Như Ý biết là không hỏi được gì, chỉ đành bất an uốn gối hành lễ rồi lui ra.
Ở gian bên trái, Mai di nương đang giúp Đàn Du Du thay quần áo và chải tóc, trong mắt là sự dịu dàng và yêu thương. Đàn Du Du không nói mà chỉ yên lặng để mặc cho Mai di nương chỉnh trang cho mình.
Mai di nương cài một đôi trâm vàng nhỏ tinh xảo lên tóc Đàn Du Du, nhìn đi nhìn lại, vô cùng kiêu ngạo và tự hào: “Được rồi, ngũ tiểu thư của chúng ta thật xinh đẹp.”
Đàn Du Du cũng cảm thấy dáng vẻ nhỏ nhắn của cô thật sự rất đẹp, soi gương một lúc, cô hỏi: “Di nương sẽ luôn thích con, thương con như vậy sao?”
“Ngốc nghếch.” Mai di nương cất quần áo đã thay ra rồi đưa cho Liễu Chi mang ra ngoài: “Con là tính mạng của di nương.”
Đàn Du Du chống má, nghiêm túc nói: “Nếu lại có thêm một đệ đệ thì sao? Liệu di nương có thích đệ ấy hơn không?”
“Sẽ không có đâu, di nương chỉ có một mình con thôi.” Mai di nương cười nhìn Đàn Du Du và nói: “Thật đúng là trẻ con, suy nghĩ kỳ lạ.”
“Nhưng mà, mấy di nương bên cạnh đều cảm thấy mình có con trai rất ghê gớm. Còn nói là con không có huynh đệ ruột thịt nào, sau này không có ai chống lưng, di nương không có con trai bên cạnh, già rồi cũng sẽ không có ai quan tâm.” Đàn Du Du nhỏ giọng lẩm bẩm.
Mai di nương cười không nói lời nào, lấy ra một hộp hạt thông, dùng kẹp sắt nhỏ tách vỏ từng hạt một.
Lại như thế này… Đàn Du Du bĩu môi, ngồi sang giúp bóc hạt thông.
“Mẹ đã có tuổi rồi, không định sinh thêm nữa.” Mai di nương liếc nhìn cô và nhẹ nhàng nói: “Con đừng nghe người ta nói linh tinh vài câu lại ghi nhớ trong lòng rồi suy nghĩ viển vông, cha con cầu tiến, thái thái thông minh, sau này sẽ không có chuyện không ai quan tâm đến con đâu. Di nương cũng sẽ sống rất tốt, con không cần lo lắng không ai thương con, lo lắng cho con.”
Đàn Du Du nhỏ giọng nói: “Con không lo lắng cho bản thân mình.”
Cô sẽ tự thương mình, sẽ không ngu ngốc như kiếp trước nữa.
Lúc đó, từ nhỏ cô đã nỗ lực làm việc nhà, giúp bố mẹ chăm sóc em trai, sau khi trưởng thành chính thức đi làm rồi còn làm thêm nữa, thường xuyên thức đến nửa đêm, không có cuối tuần và ngày nghỉ lễ.
Không dám ăn, không dám mặc, không dám yêu đương, không dám giao du, cố gắng dành dụm từng đồng để phụ giúp gia đình và nuôi em trai ăn học.
Khó khăn lắm em trai mới có việc làm, cô vô cùng mong mỏi mua một căn nhà nhỏ để dừng chân, dự tính cho tương lai của mình.
Do thường xuyên chuyển nhà, điều kiện nhà cho thuê không tốt, không an toàn nên cô đã đưa thẻ ngân hàng cho mẹ giữ giúp.
Tính ra số tiền dành dụm cũng gần đủ trả tiền nhà đợt đầu, cô cũng đã xem xong nhà rồi, không ngờ đột nhiên lại ngất tại chỗ làm việc, sau khi được đưa đến bệnh viện, kiểm tra ra là ung thư não giai đoạn cuối. Không mua được nhà nữa, cô hỏi mẹ cô tiền tiết kiệm để trị bệnh, mẹ cô lại không lấy ra được một đồng nào.