• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Đàn đồng trị có thể chung sống hòa thuận với Chu thị và Mai di nương nhiều năm không phải là không có nguyên
nhân. Ông ta chưa bao 3giờ để ý chi tiết, chỉ nhìn kết quả, ông ta còn có thể tìm được phương pháp giải quyết thích
hợp nhất bằng tốc độ nhanh nhất sau k1hi chuyện xấu xảy ra, còn cố gắng hết sức để khiến các bên đều thoải mái.
Ví dụ như chuyện lần này, ông ta không hề trách 9Chu thị và Đàn Như Ý nửa câu, cũng không truy cứu vì sao lại
xảy ra chuyện như vậy, ông ta ngay lập tức tìm ra cách có tác dụng nh3ất.
Bước đầu tiên là thông cảm và an ủi Chu thị, công nhận công lao của bà.
Bước thứ hai là động viên Mai di nương8 và Đàn Du Du, không để hai người chịu ấm ức này nổi giận mà gây
chuyện ầm ĩ lên. Nhìn người cha cặn bã ngồi bên cạnh Mai di nương, nói năng nhỏ nhẹ, hứa hẹn lấy lòng, nhận sai
đủ kiểu, thề thốt đủ kiểu, cho dù là Đàn Du Du hiểu rộng biết nhiều cũng không thể không thừa nhận người ta
khốn nạn bằng cả thực lực.
Nhưng lần này Mai di nương đã quyết tâm không phối hợp, cho dù Đàn đồng tri lấy lòng như thế nào, bà vẫn nằm
trên giường quay lưng về phía ông ta, không nói một lời cũng không hề động đậy.
Đàn đồng trị tự nói một mình một lúc lâu, thấy trời sắp tối rồi, còn trì hoãn nữa thì sẽ hỏng việc, ông ta đành cẩn
thận dem lại chiếc chăn mỏng cho Mai di nương rồi dịu dàng nói với bà: “Tuyết Thanh, nếu nàng mệt rồi thì cứ
nghỉ ngơi trước đi, mai ta sẽ lại sang thăm nàng.”
Nói xong, ông ta bước nhanh ra ngoài không hề chậm trễ, thuận tiện dặn dò Đàn Du Du: “Con đi cùng cha một
đoạn đi, hai cha con mình nói chuyện với nhau.” Ngày thường Đàn Du Du rất nghe lời ông ta, hôm nay cũng nhất
quyết không động đậy, chỉ nắm chặt lấy thành cửa rồi chớp đôi mắt như đúc cùng khuôn với Đàn đồng tri đại
nhân, lặng lẽ lắc đầu. Đàn đồng tri nhìn thấy đôi mắt quá giống mình, cuối cùng cũng còn một chút lương tâm, ông
ta dừng lại, nhẹ nhàng vuốt ve lọn tóc mái trên trán Đàn Du Du rồi dịu dàng bảo: “Đừng sợ, cha sẽ không để con
chịu thiệt mà không thể nói ra đâu.”
Đàn Du Du tự động hiểu thành, chỉ cần con phối hợp biểu diễn, cái gì nên cho con thì chắc chắn sẽ không thiếu, cái
gì không nên cho con có lẽ cũng sẽ cho.
Cô rầu rĩ một lúc rồi ấm ức nói nhỏ: “Cha, con và di nương chỉ có cha thôi.”
“Ừ, con gái ngoan, cha tự có dự tính.” Tim Đàn đồng trị muốn tan chảy, nhưng tình cha con không hề ngăn cản
quyết tâm vùng vẫy để bò lên trên của ông ta, thế nên ông ta bèn nói với Đàn Du Du bằng giọng điệu dụ dỗ: “Dạo
này Du Du có làm món gì ngon không?”
Đàn Du Du ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Trong sương phòng vẫn còn mấy cái bánh nếp gói lá trầu đã nguội. Nếu cha đói
thì con bảo nha hoàn hấp lại là có thể ăn được.” Đàn đồng tri mừng rỡ: “Không cần đầu, bảo chúng tìm một cái hộp


đựng tinh tế một chút rồi để vào, mang đi cho ta.” Đàn Du Du chớp mắt rồi cố ý nhất quyết: “Thế thì không được,
ăn lạnh không tốt cho dạ dày, cha chờ một lát, sẽ xong ngay thôi ạ.” Ha! Người cha cặn bã này thấy Đàn Như Ý
không thành rồi nên chuẩn bị đi chào mời cô phải không? Cô chẳng có tài nghệ gì có thể đem ra khoe được cả, nấu
nướng thạo cũng là hiếm có khó tìm rồi.
Gặp kiểu nhà cổ hủ thích nữ tử không tài mới là đức, tay nghề nấu nướng tốt còn đắc lực hơn là giỏi thơ từ: Người
cha khốn nạn này đúng là am hiểu đạo lý đối nhân xử thế đấy!
Đúng là có thực lực! Nhất định phải ấn like!
Đàn đồng trị không hề biết con gái đã nhìn thấu suy nghĩ của mình, tập trung vào diễn xuất: “Không cần không
cần, tam tỷ con quá đáng quá, cha phải mau chóng giải quyết thỏa đáng chuyện này, không thể để chuyện này ảnh
hưởng đến bảo bối Du Du của ta được, không thì cha sẽ đau lòng chết mất. Con xem trời sắp tới rồi, cha phải mau
chóng ra ngoài thôi, bảo mấy đứa nha hoàn đóng hộp đi con!”
Không có thứ gì có thể ngăn cản được bước chân của người cha cặn bã, Đàn Du Du mỉm cười ngây thơ và mong
đợi: “Vâng ạ! Con pha thêm cho cha bình trà nóng rồi cho uống trên đường đi nhé!”
Một lát sau, Đàn đồng tri ngồi lên xe ngựa, hưởng thụ trà nóng và bánh ngọt do Đàn Du Du tự mình dâng lên, lòng
dạ khoan khoái. Nếu bàn về dịu dàng chăm sóc thương yêu người khác thì vẫn là mẹ con Mai di nương tốt nhất!
Đương nhiên, Chu thị làm đường gia chủ mẫu cũng cực kỳ tốt, suy nghĩ thẳng thắn, tầm mắt rộng, vẫn là ông ta có
mặt nhìn nhất!
Hôm nay ông ta đi chuyện này, bắt buộc phải giải quyết chuyện này cho toàn vẹn, lão hồ ly tinh Lương tri phủ kia
muốn đấu với ông ta? Hừ hừ, còn phải xem hươu chết trong tay ai nữa nhé!
Đàn Du Du tiên người cha cặn bã đi rồi quay vào tả viện, phát hiện Mai di nương đã dậy rồi, bên cạnh là Chu thị.
Hai người ngồi đối diện nhau, đang uống rượu với dăm ba thức nhằm.
Thời điểm như thế này chẳng lẽ không nên là cảnh chính thất và tiểu thiếp lườm nguýt lẫn nhau, không chịu
nhường ai hay sao? Sao lại vứt bỏ nam nhân, tự đối ẩm thế này? Đàn Du Du tưởng mình nhìn nhầm, cô dụi mắt
như không dám tin, dụi xong nhìn lại, vẫn là như thế
“Du Du về rồi à, vẫn chưa ăn cơm tối phải không, lại ăn cùng luôn đi.” Chu thị thân thiết gọi cô rồi vừa cười vừa
nói với Mai di nương: “Xem nó kìa, trẻ nhỏ vẫn chưa nghĩ thông được, đương nhiên, đúng là đã phải chịu ấm ức
nhiều rồi.”
Mai di nương vẫy tay với Đàn Du Du: “Cha con đi rồi à?” “Đi rồi ạ.” Đàn Du Du đi đến rồi ngồi sát bên cạnh Mai di
nương, tinh mắt rót đầy rượu cho Chu thị: “Thái thái, người đến thăm mẹ con con ạ?” Chu thị mỉm cười rồi đáp:
“Đúng rồi, ta đến thăm hai người. Tam tỷ của con ngốc chết đi được, ta không dạy dỗ nó tốt, giờ nói cái gì cũng đã
muộn rồi.”
Đàn Du Du giỏi mượn gió bẻ măng nhất, cô lập tức dầu cái miệng nhỏ lên, ấm ức nói: “Thái thái, con thích tam tỷ tỷ
nhất, bình thường tỷ ấy cũng đối xử với con rất tốt, sao lần này lại đối xử với con như vậy? Là do con không tốt với
tỷ ấy sao ạ?”
Chu thị không trả lời được, bà im lặng một lát rồi mới nói: “Nó nghĩ vậy là tốt cho con.”


Đàn Du Du chớp mắt, nặn ra vài giọt nước mắt treo bên bờ má tròn xoe trắng hồng, sáng lấp lánh: “Thái thái, trước
đây con không nghĩ rằng làm thử nữ thì có gì không tốt, người và các huynh trưởng, các tỷ tỷ đều rất tốt với con,
hôm nay con lại thấy không tốt rồi.”
Cô rất xinh đẹp, bình thường làm gì cũng trong sáng tốt bụng, thích cười, hiếm khi khóc lóc ấm ức bao giờ, bây giờ
khóc như thế lại khiến người ta cảm thấy không đành lòng.
Chu thị vội vàng lấy khăn tay ra lau nước mắt cho cô, bà nhẹ nhàng dỗ dành: “Không có gì là không tốt cả, vẫn như
ngày trước thôi. Du Du à, ban nãy ta vừa nói với di nương của con xong, chắc chắn sẽ không bạc đãi con đâu.”
Đây là một cách thể hiện uyển chuyển, không thiếu của hồi môn của cô? Đàn Du Du sáng mắt lên, nắm lấy tay áo
Chu thị rồi ngẩng đầu, năn nỉ yếu đuối: “Thái thái, con chỉ sợ sau này lại bị người ta chế là ham ăn ham chơi ham
ngủ vô tích sự thôi.”
Chu thị cười: “Không đâu, Du Du của chúng ta sẽ không phải nhìn ánh mắt người khác chỉ vì một miếng ăn đâu.”
“Vậy thì con yên tâm rồi.” Đàn Du Du khá hài lòng với kết quả này. Cả nhà đều cảm thấy hổ thẹn với cô là tốt nhất,
sợ là sợ kiểu người đã hại người ta còn coi như chuyện đương nhiên, chẳng cảm thấy áy náy chút nào, đó mới là
xấu xa thực sự.


Còn vị hiệu trường đại nhân nghiêm túc đứng đắn kia – Bùi Dung, cũng không phải chuyện lớn đáng để phải lo lắng, có khi đổi nam
nhân khác còn chẳng bằng Bùi Dung ấy.
Còn cái gì yêu thầm ai, cô thực sự không thấy xấu hồ chút nào, người sống trên đời, ai mà chẳng có nam thần nữ thần trong lòng
chứ?
Cái gọi là ngượng ngùng, phân trần, thanh danh, đều là thứ nhập gia tùy tục hết! Ai mà giữ trong bụng làm gì? Chí ít thì cô không
chấp nhặt như thế.
Chu thị và Mai di nương đều không phải người nói nhiều, hai người im lặng uống rượu ăn đồ ăn, thinh thoàng nói dăm ba câu, vậy mà
cũng ngồi được đến canh hai. Đến tận khi Đàn đồng tri về nhà, Chu thị mới các từ, ra về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK